“Này Eriri! Lần sau đến thì ít nhất cũng nên nói một tiếng đi!”
Akira đặt khay đồ uống cùng mấy món ăn vặt ra bàn để tránh làm ướt bản thảo của cô nàng.
Chẳng biết từ bao giờ trên bàn máy tính của hắn đã có một cô nàng toàn thân là đồ thể dục tay dài màu xanh lá cây phèn ơi là phèn đang ngồi hí hoáy vẽ.
“Bấm chuông bao lần mà có ai thò đầu ra đâu. Nên tôi tự vào thôi.” Eriri nhe răng đe dọa lại hắn.
Đừng có mà nói dối, chuông cửa nhà này to lắm nhé!
Thật là… Bởi vì khu này trị an khá tốt cùng với lúc nào tên bạn hàng xóm Tomoya kia cũng chạy qua làm phiền nên mấy ngày nay hắn cứ để cửa vậy luôn đỡ phải xuống mở cho cậu ta.
Ai ngờ trong lúc hai tên con trai đang chìm đắm trong sách truyện thì cô nàng cứ như vậy thản nhiên vào phòng hắn rồi còn tự nhiên ngồi vẽ doujinshi nữa chứ.
Là Doujinshi R18!
Hắn đưa nước cho Tomoya rồi nói lại với Eriri: “Mà chẳng phải mấy năm gần đây bà có thèm vác mặt tới đây nữa đâu?”
“Mấy năm gần đây còn chẳng thèm nói chuyện với nhau câu nào ấy!” Eriri tiếp tục vẽ và thản nhiên đáp.
Câu nói của cô nàng khiến chàng trai đang uống nước bên cạnh Akira lúc này cứng lại một giây.
Mối quan hệ giữa hai người này… Lúc trước vẫn đang bám riết lấy nhau vậy mà lại trở nên xa cách một cách đột ngột.
Hắn đã đứng giữa cả hai người suốt 8 năm qua cũng chẳng biết phải làm sao.
Cũng may lần này nhờ cái ý tưởng ngu ngốc đột nhiên xuất hiện kia của Tomoya đã kéo hai người trở lại gần nhau.
Ít nhất thì nó cũng có điểm tốt đó chứ!
Akira cầm ly coca đi đến đưa cho cô nàng rồi hỏi: “Thế, lần này bà tới làm gì thế?”
Eriri ngồi trên ghế rồi đẩy khiến nó chạy về phía hắn để tránh xa đóng bản thảo quý giá kia và nhận lấy ly coca.
Cô nàng khẽ liếc về phía Tomoya rồi mới trả lời hắn: “Hoàn thành bản thảo cho sự kiện cuối tuần chứ còn gì nữa?”
Hắn bất lực vỗ trán thở dài: “Cái tớ muốn nói chính là đó đấy. Đừng có tới nhà của một thằng đực rựa để vẽ bản thảo R18 chứ!”
“Biết làm sao được, tôi đang bị deadline dí mà!” Eriri gào lên nhe răng nanh với hắn.
Mà sao hắn cứ để ý đến răng nanh của cô nàng vậy nhỉ?
Bỏ qua. Đó là lý do kiểu gì vậy hả, Kashiwagi Eri!
Chưa kịp cho hắn nhả rảnh thì Eriri đã phồng má nói tiếp: “Ông đâu cần phải nói cái kiểu bạc bẽo đấy chứ!”
Rồi rồi… Vậy vấn đề là do thằng này quá bạc tình bạc nghĩa đúng không.
Nhận lỗi rồi đấy nên đừng có trừng mắt phồng má như ủy khuất dữ lắm dùm!
Cũng may lúc này Tomoya đang ngồi uống nước mà chẳng gõ nổi một chữ nào kia nói sang: “Bỏ qua cái vụ bà nổi đóa lên và ăn vạ kia… Sao không ngồi vẽ ở nhà đi?”
Lúc này thì Eriri mới thôi cái vẻ mặt kiêu kì kia mà quay đầu đi nói: “Bố tôi mời khách đến nhà rồi tổ chức tiệc sân vườn nên tôi mới chạy sang đây.”
“Ở nhà thì tôi sẽ phải ra tiếp khách, lần trước bộ trưởng ngoại vụ tới cũng vậy.”
… Cái lý do sang trọng mà cô nàng nói tới với cái bộ dáng bây giờ của cô ấy chẳng ăn nhập gì với nhau cả.
Bộ đồ thể dục, đầu tóc bù xù, tay chân vắt vẻo trên ghế ngồi uống coca.
Eriri không kể thì có khi hắn thực sự quên luôn thân phận tiểu thư của cô nàng luôn đấy!
*****
Sau một hồi đấu khẩu thì mọi thứ yên tĩnh lại, ai làm việc nấy.
Eriri chiếm trọn bàn máy tính vẽ bản thảo R18, Tomoya thì nghiêm túc gõ laptop hơn, còn Akira thì tiếp tục thảnh thơi đọc sách thôi.
Gần một tháng từ khi hắn isekai qua thế giới này, hắn đã tìm ra một buff khá tốt trong hệ thống kĩ năng hắn có.
Nếu là chỉ cần tăng thêm kiến thức cho kĩ năng thì có thể nâng exp cho nó, thì với kĩ năng [Đọc hiểu] được tăng lên [Lv 3] mà hắn đang sở hữu, hắn có thể nhờ vào việc đọc để cung cấp exp cho những kĩ năng khác mà không tốn thêm nhiều sức.
Tất nhiên điểm yếu của việc này là exp tăng lên cực kì chậm rồi.
Nhưng hắn cũng nhờ đó mà có ý nghĩ mới trong việc tìm cách có thể can thiệp vào tuyến Fate đang cực kì khó khăn kia.
“Tiện thể, Tomoya, ông viết được nhiều chưa?” Eriri đột nhiên lên tiếng.
Hắn khẽ liếc về phía Tomoya, người đã nằm bẹt giường mấy ngày vừa qua chỉ để đọc light novel và đã chẳng có tiến triển gì trong việc viết kế hoạch cả.
Tất nhiên với bản lĩnh của mình, cậu ta đáp: “Còn tận ba ngày cơ, vẫn thoải mái.”
“Vậy tức là chẳng được tí nào nhỉ?” Eriri nói lại ngay lập tức!
Tất nhiên chẳng thể giấu được nữa, Tomoya gục ngã ra sàn rồi quay sang hỏi Eriri: “Sao bà lại biết được vậy?”
Đúng vậy, sao biết được tài thế? Akira cũng nhìn lại về phía cô nàng.
Lúc này Eriri chỉ đang cố gắng tăng tốc ngòi bút vẽ trong tay rồi cắn răng đáp lại: “Một creator mà lại viện cớ thời gian dư dả thì chắc chắn chỉ có thể là đang chậm tiến độ!”
Dừng lại đi! Đừng nói với cái giọng đau khổ như thế mà... Thực tế đến nỗi nghe qua liền biết lấy ví dụ từ ai luôn rồi.
Mà cũng đúng vậy, từ khi bắt đầu viết bản thảo tiểu thuyết gửi cho biên tập viên, hắn đã phải suốt ngày cày deadline cho kịp các bản chỉnh sửa.
May mắn là hắn chỉ là tên chép văn nên về cơ bản vẫn có thể ổn định đuổi kịp tiến độ. Chứ nếu những người creator phải sáng tạo nội dung từ hư không thế này đúng là cực kì vất vả thật.
Mọi thứ lại quay về yên tĩnh sao màn tố khổ của Eriri, Tomoya thì cũng nghiêm túc hơn trong việc viết bản thảo.
Lúc này, Eriri lại lên tiếng lần nữa: “Sao không bỏ cuộc đi? Căn bản ông cũng làm gì có khiếu sáng tác.”
Ác quá đấy… Nói Tomoya nhưng Akira cũng thấy nhột ghê, hắn lấp ló sau quyển sách nhìn về phía hai người kia.
Bây giờ hắn đã hiểu mục đích thực sự của Eriri khi đến đây rồi.
Có vẻ cô nàng vẫn đang rất lo lắng cho cậu bạn thuở nhỏ Tomoya này nhỉ!
Tomoya dù nghe lời khó chịu như thế nhưng vẫn kiên cường nói lại:
“Cái đó còn chưa biết nhé!”
“Ngày xưa cả mấy đứa đều vẽ xấu như nhau còn gì?”
“Vẽ những bức tranh xấu quắc. Viết những truyện tào lao.”
“Rồi vui vẻ chia sẻ cho nhau xem còn gì?”
Akira ở một bên nghe vậy cũng gật đầu và nhớ lại những mảnh kí ức hồi nhỏ của mấy người bọn hắn. Những kí ức ấy cứ như chỉ mới ngày hôm qua vậy, thời điểm mà bọn hắn chỉ là những đứa trẻ con vui vẻ hạnh phúc cùng sở thích của bản thân.
Bên kia Eriri lưng tựa vào ghế nói: “Tôi chẳng nhớ từng có vụ đó nữa…”
Bà nhớ rõ lắm đấy, đồ Tsundere!
Tomoya cũng mặc kệ mà nói tiếp: “Giờ bà đã thuộc circle nổi tiếng rồi.”
“Những gì bà làm được chưa chắc tôi không làm được.”
“Tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Rồi một ngày nào đó sẽ trở thành một creator nổi tiếng đến mức chẳng cần phải để ý tới Eriri nữa.”
Nghe lời tuyên bố hùng hồn đó của Tomoya, Eriri lại im lặng cúi xuống.
Cô nàng với giọng điệu nhẹ nhàng khác mọi khi nói: “Mà thôi. Vẫn còn trả treo được thế thì khỏi phải lo lắng gì rồi.”
Ây, lộ đuôi rồi kìa cô nương!
Lúc này Tomoya cũng ngớ người ra, cậu ta cũng hiểu Eriri vừa nói thế nghĩa là gì mà hỏi lại: “Lo lắng? Lẽ nào, bà tới động viên tôi à?”
Tomoya vừa dứt lời thì hắn có thể thấy trên ghế gaming của mình một con mèo vàng đột nhiên nhảy thót dựng hết lông tơ cả lên.
Cô nàng Eriri đỏ mặt nhanh chóng quay sang hét thẳng vào Tomoya:
“Nói gì thế!? Ông bị hâm à?”
“Đừng có hiểu lầm theo kiểu kỳ quặc ấy nhé!”
Wa… Cái cảnh tượng trông quen quen thế này là sao nhỉ? Hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.
Trong mấy bộ romcom và gal game thì phải, những nàng bại khuyển tóc vàng tsun thường vậy hết à?
Tomoya bên này thì lại nói: “Cái phản ứng sặc mùi tsundere đó là sao vậy?”
Eriri khoanh tay lại và quay mặt đi, che dấu đôi má đã đỏ thấu từ bao giờ của mình: “Dere gì chứ! Làm gì có chuyện tôi----”
Đúng lúc Akira đang mong chờ đoạn kết hoàn hảo cho việc cô nàng tsun lỡ miệng thổ lộ tình cảm của mình cho nam chính… Thì tiếng chuông cửa vang lên!
[Pinh Pong!] Và cả ba người đều ngớ người rồi nhìn ra bên ngoài.
Bình thường thì nhà hắn sẽ chẳng có ai ngoài hai người này và Megumi tới đâu nhỉ?
Hắn đứng dậy tính ra xem thì Eriri đã chạy tới trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ai vậy trời! Đúng lúc bọn này đang nói chuyện quan trọng!”
Chuyện quan trọng lắm à?
Mà đúng là với Eriri thì quan trọng thật, cô nàng suýt nữa thì tỏ tình luôn còn gì.
Và với sự tức giận khi bị làm phiền đó, cô nàng leo thẳng lên giường của hắn và mò đến cửa sổ bên đó để nhìn ra hướng cổng.
Này cô gái, đang ở nhà người khác mà bà tự nhiên quá đấy!
“Óe!” Tiếng động kì lạ gì đó vừa thốt ra từ miệng của Eriri khi cô nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
*****
Akira mở cửa và mời vị khách đột ngột xuất hiện này vào nhà.
Một chiếc váy liền thân mà xanh biển tuyệt đẹp cùng với chiếc băng đô màu trắng xếp gọn làn tóc đen dài mượt mà mềm mại thường thấy kia.
Kasumigaoka Utaha – senpai, cô nàng xuất hiện với một vẻ ngoài thanh thuần khác với một bộ dáng lạnh lùng trong bộ đồng phục hay mặc.
Đưa dép đi trong nhà cho cô nàng, hắn nói:
“Thật ngạc nhiên khi thấy chị đến đây trong ngày nghỉ như hôm nay.”
“Hôm nay có việc gì à?”
“Lần đầu tiên senpai tới nhà em đấy!”
Dẫn cô nàng vào và chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên Utaha – senpai kéo hắn lại rồi mỉm cười nói:
“Cũng phải, lần đầu của bọn mình đấy nhỉ?”
“Nhưng đừng lo, giờ chị cũng không bối rối đến vậy đâu.”
“Ngược lại có lẽ giờ là lúc, hoặc là nên nói: [Em không còn chỗ để trốn nữa Hentai – kun]”
Utaha – senpai vừa nói vừa áp sát hắn khiến cho bản thân phải lùi ra xa để giữ khoảng cách.
Nhưng không lâu Akira đã bị ép vào vách tường từ bao giờ. Hắn chỉ còn biết đứng im nhìn cô nàng quá mức xinh đẹp kia áp sát vào hắn.
Utaha khẽ đưa tay ra vuốt dọc lồng ngực rắn chắc của hắn, có vẻ khi cô nàng chạm vào thì hơi bất ngờ. Hắn thấy cô senpai này dừng lại một chút nhưng sau đó ánh mắt lại càng đỏ rực hơn.
Ừng ực… Cái bầu không khí gì thế này.
Hắn cảm giác cơ thể bắt đầu nóng lên và cũng nhận thấy hai má đỏ ửng kia của Utaha đang tiến sát hơn.
“Khoan đã! Nhà em có truyền thống phải tiếp đón quý khách nồng hậu và phải đảm bảo khác ra về an toàn!” Đúng vậy, phải tuyệt đối [an toàn].
Hắn hét lên để ngăn chặn ngón tay kia trước khi nó vuốt xuống sâu hơn.
“Với cả Tomoya còn trên phòng đấy!!!!” Akira hét trong tuyệt vọng.
Cũng may câu này có tác dụng, cô nàng Utaha – senpai đã dừng lại rồi bước lùi một bước nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chăm chú vào hắn.
Akira nhanh chóng bắt lấy cơ hội rồi phóng lên cầu thang dẫn cô senpai kì lạ này lên phòng của hắn.
“Xin mời vào… Có hơi bừa bộn một chút đấy.”
Theo chân hắn bước vào phòng, cô nàng senpai nhìn xung quanh và nói:
“Ồ, ngăn nắp hơn chị nghĩ đấy chứ? Nhưng phòng của otaku thì không lẫn đi đâu được nhỉ.”