Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 27: . Deadline đã đến gần



Chương 27. Deadline đã đến gần

Ngày cuối cùng trước khi đón tuần lễ vàng là một ngày cuối xuân đẹp trời.

Akira đang ngồi xử lý nốt công việc của Hội học sinh trước khi chuồn về nhà để bắt đầu tận hưởng kì nghỉ đầu tiên trong thế giới mới này.

Mà nó sẽ lại như những ngày bình thường thôi nhỉ?

Hắn nhận lấy giấy tờ từ Thư ký Marsha rồi tiếp tục nhập vào laptop.

Bầu không khí trong văn phòng khá là thảnh thơi chứ không còn phải chật vật chạy đua với thời gian như đầu học kì nữa.

Phần nhiều là nhờ có ba cô nàng năm nhất tham gia đã giúp đỡ rất nhiều trong công việc, tất nhiên là nhờ đó hắn có thể lén chuồn đi nhiều hơn.

Suou Yuki thì không cần phải nói, cô nàng tiểu thư của một gia tộc danh giá này đã quá quen với công việc của Hội học sinh rồi.

Kujou – imouto thì cũng bắt nhịp được dù lúc đầu có hơi trắc trở dưới sự giúp đỡ của cô chị gái Marsha.

Nhưng người mà hắn chú ý cũng đánh giá khá cao là Isshiki Iroha lại tỏ ra khá vô hại và năng suất cũng thấp nữa. Việc cô nàng tham gia Hội học sinh có gì ẩn giấu phía sau thì phải.

Bỏ qua, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng xử lý những thứ cần phải làm rồi tận hưởng sự nghỉ ngơi mà thôi.

Cứ vậy trong khi tận hưởng dàn harem chất lượng trong văn phòng thì hắn đã hoàn thành xong hết và chuồn ngay tức khắc.

Mở điện thoại ra xem thì đã thấy gần 4h chiều luôn rồi, phải nhanh chóng đi về ngay thôi.

Lúc sáng hắn có gặp Izumi – senpai ở hành lang và anh ấy có gợi ý cho hắn rằng có tiệm bánh ngọt tên là Alice mở bán món bánh dâu giới hạn mùa xuân.

Nghe nói là rất được ủng hộ và hôm nay là ngày cuối cùng luôn rồi. Từ trường đi bộ đến đó cũng mất tận 20 phút nên phải nhanh chân lên.

Thay giày rồi bước ra sân trường vẫn đang đón những ánh nắng đẹp đẽ kia, hắn dừng lại một chút để ngắm nhìn.

Mai là kì nghỉ cho tuần lễ vàng rồi nên những học sinh khác đang túm năm túm ba lại vui cười lên kế hoạch cho việc đi chơi, đâu đó còn có những cặp đôi hạnh phúc líu ra líu rít nữa.

“A. Quái vật – san.”

Ngay lúc Akira đang tự ngẫm lại sự cô đơn của bản thân thì câu nói đó vang lên.

Trong trường này người gọi hắn là quái vật thì chỉ có duy nhất một người mà thôi. Hắn liếc qua thì thấy Osanai đang ngồi trên ghế nhìn về phía hắn.

Đôi mắt đẹp nhưng lại nhỏ hẹp, nhưng cũng vì thế mà nó lại hợp với một cơ thể nhỏ nhắn của cô nàng hơn. Trông cô bây giờ như một chú cún nhỏ lặng im ngồi chờ vậy.

“Sói – Osanai. Anh tưởng mấy đứa không tính dùng những biệt danh ấy nữa chứ?”

Akira đi đến chiếc ghế bên cạnh cô nàng rồi ngồi xuống. Đột nhiên lúc này hắn lại chú ý đến phía trước là một cậu nam sinh mặc đồ thể dục trong khá lực lưỡng đang hốt hoảng chạy đi.



Chuyện gì thế nhỉ?

Mà không liên quan đến mình, hắn quay sang nhìn lại cô bé với hai chiếc ba lô to gần bằng cả cơ thể kia.

“Đang chờ Cáo à?”

Cô nàng Osanai chỉ quơ đôi chân ngắn không thể chạm đất của mình, nghiêng đầu mắt vẫn nhìn về phía trước và gật đầu đáp lại hắn: “Kobato – kun đang vướng phải một vụ án kì lạ nào đó.”

“Vậy à. Thế mà anh còn tưởng hai đứa tính làm [Tiểu thường dân] cơ đấy.”

Hắn lắc đầu cười.

Mà đối với những người quá thông minh đúng là sẽ khó sống trong một xã hội như thế này thật.

Cả Kobato, Osanai hay là Yukino, Hikigaya,…

Những con người đã được định sẵn là xuất sắc hơn người kia có những cách suy nghĩ và hành động khác nhau trước những ảnh hưởng trong cuộc sống.

Akira đứng dậy phất tay chào Osanai rồi rời đi. Hắn bây giờ cảm thấy rất vui mừng khi được sống chung thế giới với những người bạn đáng yêu này.

Có lẽ hắn sẽ thay đổi suy nghĩ và tận hưởng cuộc sống này thì hơn.

*****

“Ra vậy, hai người họ vẫn chưa chịu đồng ý à?” Giọng của Megumi truyền qua điện thoại vang lên.

Ngày đầu tiên của tuần lễ vàng, Akira đang thảnh thơi tận hưởng sau chuỗi ngày mệt mỏi.

Không phải đến trường, không phải tham gia các CLB, không lo việc Hội học sinh. Ngay cả bản thảo của light novel 5 cm/s cũng đã hoàn thành và bên nhà xuất bản đã bắt đầu in ấn để chuẩn bị mang ra bán rồi.

Thế mà…

Trong khi hắn đang tiếp tục công cuộc vừa tìm cách vừa nghỉ ngơi của mình thì tên bạn thân Tomoya đã chạy đến rồi khóc ròng với hắn.

“Đúng vậy. Eriri lẫn Utaha – senpai lại chửi té tát Tomoya khiến cho cậu ta đang khóc bám lấy tớ đây này.”

Tình hình là vậy đấy. Sau khi được buff sức mạnh cho lòng nhiệt huyết đó thì Tomoya đã làm ngày làm đêm mặc kệ cả bài kiểm tra chất lượng sắp tới luôn.

Cơ mà thành quả nhận lại chỉ toàn là cái lắc đầu của hai cô nàng creator nổi tiếng kia mà thôi.

Con đường trở thành một creator chênh vênh lắm, Aki Tomoya.



“Thế deadline tiếp theo là bao giờ?” Megumi nghe vậy thì hỏi lại.

“Kết thúc tuần lễ vàng thì phải? Nghe Tomoya bảo chỉ còn cơ hội cuối cùng để thuyết phục hai người kia” Hắn liếc qua cậu bạn thân và nhận được cái gật đầu của cậu ta.

Mà thế thì chẳng phải chỉ còn có vài ngày thôi mà phải không?

Có bao biện “Số ngày ít nhưng số giờ khá nhiều” thì chẳng thay đổi được gì đâu, nó vốn dĩ là một thôi mà!

Akira vỗ trán bất lực rồi nói tiếp: “Vậy nên Tomoya muốn thêm mấy buổi tập huấn để tìm cảm hứng nữa đấy. Cậu có đến buổi họp mặt được không Katou?”

Đấy là lý do chính cho việc Tomoya khóc ướt cả áo hắn. Mà rốt cuộc thì sau mấy buổi cuối tuần hẹn Megumi qua nhà hắn chơi game cũng đâu có thể khiến bản kế hoạch vĩ đại kia được công nhận thêm chút nào đâu?

Cơ mà nếu là Megumi thì hắn vẫn có đủ kiên nhẫn để theo tên bạn thân otaku này.

“À, xin lỗi nhé. Lần này mình không tham gia được rồi.” Megumi hơi dừng một chút rồi xin lỗi nói.

Ểh… Vậy mà Akira còn nghĩ cô nàng nhất định sẽ đến như bao tuần vừa rồi nữa chứ.

Hắn hơi ngập ngừng hỏi lại: “Ơ… Sao thế? Không phải cậu bảo sẽ làm nữ chính của mình và tham gia circle rồi còn gì?”

Hồi lâu sau, Megumi đầu dây bên kia mới nói: “Đúng là như thế… Nhưng mà giờ mình đang ở Hokkaido mất rồi.”

???

Chưa để hắn kịp ngạc nhiên, Megumi nói tiếp: “À thì… Hôm nay mình bắt đầu đi du lịch với gia đình… Etou… Hết tuần lễ vàng mới về thì phải…”

… Nói gì bây giờ.

Mà đúng là đa số mọi người đều chọn đi du lịch trong ngày nghỉ như thế này mới đúng chứ. Dù sao thì cũng là dịp mà cả gia đình mới có thể rảnh ra để đi cùng nhau mà.

Đối với Akira thì mấy chuyện đó có vẻ khá xa vời, dù là thế giới trước hay thế giới này.

“À… Ra vậy… Vậy cậu đi du lịch vui vẻ nhé. Hẹn gặp lại ở trường.” Hắn đáp lại cô nàng và tắt máy.

Mà, câu chuyện là vậy đấy. Hắn liếc qua Tomoya người nãy giờ cũng đã nghe hết cả rồi và đang gục ngã xuống sàn kia.

“Vẫn còn thời gian mà, ít nhất hãy cố gắng đã đi.” Hắn để lại câu nói ấy cho cậu bạn thân rồi bắt đầu mở két sách vừa được gửi đến kia.

Hắn đã đặt một đống sách kì lạ trên mạng để chuẩn bị tiếp tục cày cuốc trong thời gian được thảnh thơi nghỉ ngơi này.

Đúng vậy, như Yukino đã nói: [Nếu như chuyện đó thực sự quan trọng đến vậy thì tất nhiên là không thể nào bỏ cuộc được.]

*****

Kì nghỉ cứ vậy yên bình trôi qua, Akira mỗi ngày lặp đi lặp lại sáng dậy sớm thể dục rồi đọc sách đến tối thì ghé nhà Shirou ăn cơm cùng luyện kiếm.



Cứ như vậy, từ bao giờ mà chỉ còn có 3 ngày nữa thôi mà sẽ kết thúc tuần lễ vàng mất rồi.

Lúc này hắn mới nhận ra, cậu bạn Tomoya lấy lý do làm kế hoạch game để ăn bám phòng hắn đã chẳng viết thêm được một dòng nào mà chỉ biết lăn quay ra sàn đọc light novel.

“Này Tomoya. Cậu tính bỏ cuộc thật à?”

Sau khi đọc xong một quyển sách [những câu chuyện huyền bí ở Anh quốc] thì hắn bắt đầu dọn lại căn phòng đã đầy rẫy những quyển light novel vứt tứ tung kia.

Trong đó còn có cả cậu bạn thân đang chìm đắm trong tệ nạn này nữa.

Lúc đầu hắn vẫn tin tưởng vào Tomoya nên cũng chẳng thúc ép gì cậu ta trong việc hoàn thiện bản thảo kế hoạch cho game… Nhưng với cái tình hình này thì có khi mọi thứ lại đổ vỡ thật sự cũng nên.

Sau khi Akira giữ Megumi lại và yêu cầu cô nàng trở thành nữ chính của hắn thì hắn cũng đã chú ý đến bản thảo của Tomoya nhiều hơn. Đó cũng là lý do mà hắn mặc kệ mấy yêu cầu quá đáng của cậu bạn này để hoàn thành nó.

Vậy mà giờ đây… Nếu không có gì thay đổi có khi hắn sẽ thành [Nhàm chán rồi bỏ mặc nữ chính] giống như Megumi nói mất.

Hắn vẫn muốn ủng hộ và giúp đỡ Tomoya hoàn thành ước mơ của mình, vì hắn biết rõ cậu ta đã ngưỡng mộ và mong muốn trở thành creator như thế nào. Giống như lúc hắn gợi ý cậu ta trở thành một Blogger vậy.

Hắn cũng muốn biến Megumi trở thành một nữ chính mà ai ai cũng mong ước. Hắn muốn cái vẻ đẹp ấy không bị bỏ qua và lãng quên nữa.

… Tomoya nghe được tiếng nói của Akira thì giật mình nhảy lên. Cậu ta lúc này mới lấy lại ý thức rồi mình những chồng light novel xung quanh thì mới nhớ ra mấy ngày nay mình đã chìm đắm vào thứ gì.

“C·hết tiệt… Lỡ quá trớn mất rồi.”

“Akira, tớ khát nước quá đi không nổi rồi. Cậu lấy nước cho tớ với, sau khi sống lại nhất định sẽ hoàn thành kế hoạch vĩ đại của chúng ta.”

Tomoya hùng hồn tuyên bố rồi lết đến bàn và mở laptop lên.

Hắn thì đã quá quen với cảnh này rồi. Mấy ngày nay đã chẳng nhớ bao nhiêu lời hứa được đưa ra nữa.

Thở dài bất lực, hắn chỉ biết dọn lại đống light novel rồi xuống lấy nước. Có lẽ hắn nên chuẩn bị nghiêm túc khiến Tomoya hoàn thành bản thảo cho kịp deadline của Utaha – senpai trước khi quá muộn.

“À còn tớ là coca nhé Akira.” Người còn lại lên tiếng.

“Okay.” Hắn đáp lại.

Akira đi xuống cầu thang và đến phòng bếp. Ngôi nhà này của hắn thực sự rất lớn với tầng một là phòng bếp và phòng khách riêng biệt cùng một phòng ngủ nữa mà hắn dùng làm nhà kho.

Phòng ngủ của hắn thì ở lầu hai và ngay bên cạnh là thư phòng của hắn, ở cuối còn cả một phòng ngủ để trống mà hắn vẫn còn giữ để nếu có khách thì sẽ có chỗ nằm.

Bình thường ở một mình trong căn nhà rộng rãi này một mình nên mỗi lúc có cả ba người như thế này hắn cũng cảm thấy khá vui vẻ.

Hểh?

Ba người?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.