Chương 26. Thanh xuân chẳng phải chính là cố gắng hết mình sao!
Công việc khuân vác tất nhiên lại về tay Akira, hắn cũng không ngại phiền gì mà đi về phía sau lấy hai chiếc ghê xếp đến phía bàn đối diện với bốn người bọn hắn.
Hai cô bạn cùng lớp mà hắn chưa từng nói chuyện bao giờ ngoài việc biết tên kia cảm ơn rồi ngồi xuống.
Và hết?
Nhìn hai cô nàng câu nệ này hắn cũng hiểu là đến nhờ người khác đúng là khó mở miệng thật. Không nói đến cô nàng tóc lam trong hơi trầm tính thì ngay cả cô nàng tóc vàng năng động cũng đang ngại ngùng khó xử.
Không khí có phần im lặng một hồi lâu thì công chúa Yukino mới bắt đầu mở chuyện: “Vậy. Hai cậu đến đây có chuyện gì không?”
Nghe được câu hỏi của Yukino, hai cô nàng kia mới lấy lại bình tĩnh rồi nhìn về phía bọn hắn.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm thì cô bạn tóc vàng chủ động nói:
“Xin lỗi, tớ quên giới thiệu mất. Tớ là Ijichi Nijika, bên cạnh là Yamada Ryou bạn cùng lớp cũng là bạn thân.”
“B-Bọn tớ đến đây là muốn nhờ các cậu giúp đỡ ban nhạc của bọn tớ!”
Lấy hết dũng khí để nói ra, cô bạn Ijichi nắm chặt hai bàn tay lại trên đầu gối rồi chờ câu trả lời của bọn hắn.
Thì ra là nhờ giúp đỡ cho ban nhạc, nhưng chẳng phải là tới nhầm nơi rồi sao?
Chẳng phải mấy thứ này nên đến phòng âm nhạc gặp giáo viên, không thì đến các CLB âm nhạc mới đúng chứ?
Mà không chờ hắn kịp đưa ra thắc mắc thì cô nàng dango bên cạnh đã hào hứng bật dậy với ánh mắt bắn ra cả ngôi sao hét lên: “Ban nhạc! Được, tớ sẽ giúp!”
Cũng may là Yukino vẫn duy trì sự bình tĩnh thường ngày, cô nàng kéo lại cô bạn Yui xuống và hướng về phía hai cô nàng đến nhờ giúp đỡ kia nói:
“Nếu là muốn giúp đỡ cho ban nhạc thì chẳng phải các cậu đến nhầm nơi rồi sao?”
“Còn nếu các cậu muốn bọn tôi tham gia thì xin lỗi, CLB sẽ chỉ đưa ra cách giúp đỡ chứ không làm giúp bất cứ thứ gì.”
Lúc đầu có hơi bất ngờ trước sự đột ngột của Yui khiến hai cô nàng hoảng loạn né ra xa, sau đó nghe được lời nói của Yukino thì bọn họ mới ổn định lại.
Cô bạn Ijichi khó xử và ngập ngừng đáp:
“Thực ra, bọn tớ lập nhóm nhạc không phải là để chơi đùa CLB trong trường…”
Nghe đến đây thì cả bốn người bọn hắn khó hiểu nhìn lại cô bạn Ijichi này. Cô nàng hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, tông giọng bắt đầu trầm đi và tiếp tục nói:
“Này nhé… Thực ra…”
“Mẹ tớ đã mất khi tớ còn rất nhỏ.”
“Bố tớ thì lúc nào cũng vắng nhà.”
“Lúc đó, chỉ còn onee – chan là gia đình của tớ thôi.”
“Từ khi chị ấy chơi trong nhóm nhạc, chị ấy đã dẫn tớ đến phòng hòa nhạc để tớ không phải cô đơn.”
“Đối với tớ lúc ấy, mọi thứ đều tỏa sáng lấp lánh.”
“Nơi đó là một không gian tràn ngập hạnh phúc.”
“Thấy tớ như thế, nên chị ấy đã nghỉ chơi trong nhóm nhạc và bắt đầu mở phòng hòa nhạc Starry luôn.”
“Starry ấy nhé, là nơi chị ấy đã tạo nên để dành riêng cho tớ. Dù chị ấy chẳng bao giờ chịu nói ra.”
“Thế nên ước mơ của tớ là trở thành ban nhạc thật nổi tiếng thay cho chị ấy. Làm cho Starry biết đến nhiều hơn nữa!”
Bây giờ mọi người mới hiểu hai cô nàng đến đây là vì gì, mọi người quay sang bốn mặt nhìn nhau.
Ước mơ của cô nàng thực sự rất đẹp đẽ, và Akira cũng rất ngưỡng mộ cô nàng có một người chị tuyệt vời như vậy.
Mọi người trầm ngâm trước những lời kể đó của cô, thậm chí Yui ngay lúc này gần như sắp cảm động khóc luôn rồi ấy.
Nhưng mà, Ijichi lúc này hướng ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh kia rồi nói tiếp: “Nhưng đến khi thành lập ban nhạc mới thấy…”
“Ước mơ của tớ thật viển vông làm sao…”
“Hiện tại ban nhạc của bọn tớ chỉ có hai người mà thôi.”
“Bọn tớ đã cố gắng tuyển thêm thành viên, nhưng trong trường dường như không có ai có hứng thủ cả.”
“Kế hoạch lập ban nhạc và biểu diễn vào tháng 5 sắp tới mà tớ đã hứa với onee – chan gần như sắp phá sản mất rồi.”
… Đôi khi thực tế phũ phàng như vậy đấy.
Câu chuyện của Ijichi không phải là hiếm thấy trong một cuộc sống xô bồ này. Những mảnh đời bất hạnh, những cố gắng vô ích, và cả những trắc trở đột nhiên xuất hiện nữa.
Con người ta luôn chạy theo ước mơ và cố gắng vì nó. Nhưng có bao nhiêu người ngoài kia có thể thực hiện thành công ước mơ đây?
Là Akira? Là Yukino? Hay là người muốn trở thành anh hùng chính nghĩa Shirou? Người muốn một hạnh phúc riêng mình Sakura?
Hikigaya chẳng phải mấy chương trước từng nói đó sao: [Ước mơ thì có thể sẽ phụ lòng người ta rất nhiều đấy.]
Cậu bạn Hikigaya lúc này dù nghe xong câu chuyện vừa rồi thì vẫn giữ nguyên suy nghĩ của bản thân. Cậu ta dựa vào ghế, ngửa đầu lên trần nhà và bắt đầu nói:
“Như vậy thì chẳng phải đã đến lúc kết thúc những nỗ lực vô ích ấy và tập trung vào những gì mà một học sinh trung học có thể làm rồi sao?”
Tiếng nói của cậu khiến tất cả những người còn lại trong phòng sững sờ rồi ngoái nhìn về phía Hikigaya.
Mặc kệ những ánh nhìn kì lạ kia, cậu ta nói tiếp:
“Tôi không có ý định phủ nhận ước mơ của bất kì ai cả.”
“Nhưng mà nếu nó đã không thể thực hiện được thì chẳng phải đã đến lúc nên quay lại thực tế và làm những gì có thể sao?”
“Chị gái của cậu cũng đã quyết định mở phòng hòa nhạc thì cũng suy tính qua cả rồi, không nói cho cậu có khi cũng là vì thế.”
“Còn về phần cậu thì việc học cho tốt rồi sau này muốn giúp đỡ bằng cách này hay cách khác thì lúc đó sẽ ổn định hơn là việc bây giờ cố gắng trong vô ích à?”
Từng câu nói của Hikigaya vang vọng trong một căn phòng tĩnh mịch này.
Mọi người đều hiểu rõ từng câu từng chữ trong lời nói của cậu nhưng ai nấy đều im lặng và chỉ nhìn vào cậu ta.
Yui nắm hai tay lại đặt trước ngực và nhìn cậu ta với ánh mắt rơm rớm nước mà lẩm bẩm: “Hikky…”
Akira thì khác hơn một chút, dù sao cũng là người chỉ giữ vai trò quan sát thôi mà. Hắn lúc này có thể hiểu được Hikigaya đơn giản là đang thể hiện sự tốt bụng của cậu ta mà thôi.
Theo cách nghĩ của cậu ta thì có cố gắng giúp đỡ chị gái vậy là tuyệt rồi, nhưng hành động vô ích thì không phải là điều tốt. Hikigaya chỉ muốn giúp đỡ với một phương án thực tế hơn, an toàn hơn mà thôi.
Nhưng cũng chính vì thế mà cậu lại vô tình giày xéo tình cảm của người khác và cũng giày xéo tình cảm của chính cậu.
Ngay lúc mọi thứ như muốn bị nhấn chìm đó thì Ijichi lại lên tiếng.
Giọng nói của cô nàng nghẹn ngào như sắp khóc:
“Dù là vậy… Dù là vậy đi nữa nhưng tớ vẫn chưa muốn bỏ cuộc.”
“Lúc nãy đứng chờ ở cửa, tớ đã vô tình nghe thấy có người bên trong nói rằng: [Nếu như chuyện đó thực sự quan trọng đến vậy thì tất nhiên là không thể nào bỏ cuộc được].”
“Còn cả: [Nếu tất cả chưa kết thúc thì vẫn sẽ cố gắng tìm cách thực hiện nó dù có khó khăn thế nào, dù có mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa].”
“Nghe được những lời đó tớ mới quyết tâm vào nhờ giúp.”
“Và dù không nhận được sự trợ giúp nào ở đây đi nữa. Tớ vẫn sẽ tiếp tục cố gắng!”
Bốn thành viên CLB đều ngỡ ngàng suy nghĩ về những gì mà cô nàng vừa nói.
Hachiman mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt lên câu.
Akira quay sang nhìn Yukino thì cũng thấy cổ đang nhìn lại hắn. Cả hai người đều đọc hiểu được người kia đang nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, Yukino mới quay sang hai cô nàng đến nhờ giúp đỡ kia mà nói: “Được rồi, bọn tôi sẽ giúp.”
“Nhưng mà phải nói trước. Bọn tôi sẽ chỉ giúp những gì trong khả năng mà thôi. Vốn dĩ thì những thứ liên quan đến mấy ban nhạc rock trong phòng hòa nhạc thì bọn tôi cũng không rõ ràng mấy rồi.”
Yukino thở dài một hơi và cho ra quan điểm của bản thân. Cô nàng Yui bên cạnh cũng vui mừng nhảy qua ôm lấy: “Tuyệt quá Yukinon!”
Akira lúc này cũng đêm vào: “Mọi người đều sẽ giúp, cả Hikigaya cũng vậy. Lúc nãy cậu ta cũng là có ý tốt.”
Hẵn vỗ vai cậu bạn mắt cá c·hết bên cạnh rồi mỉm cười, đáp lại là cái nhếch mép đầy khó chịu rồi quay đi của Hikigaya.
Hai cô bạn cùng lớp của hắn kia cũng vui mừng khi nghe vậy từ bọn hắn. Nijika lúc này mới mừng rỡ cúi đầu cảm ơn lia lịa:
“Thật lòng cảm ơn các cậu. Tớ chỉ là không muốn bỏ cuộc thôi, nếu có thêm sự giúp đỡ khác là đã có thêm hi vọng rồi!”
Sau một hồi r·ối l·oạn thì cuối cùng mọi người mới ổn định lại để bàn bạc cho kế hoạch sắp tới trong việc giúp đỡ ban nhạc của Nijika thuận lợi thành lập cũng như phát triển.
Mà ngay bước đầu tiên đã gặp khó rồi.
Yukino khoanh tay trước ngực rồi chống cằm nói: “Đầu tiên là cần phải tìm được thêm thành viên nhỉ?”
“Đúng vậy. Bởi vì tớ chơi trống cùng Ryou sẽ chơi bass, nên hiện tại ít nhất phải có một tay guitar mới được.” Nijika cũng nhanh chóng nói.
Mà đến đây thì cũng chính là vấn đề khó khăn cần giải quyết đấy.
Theo như lời của hai cô nàng nói thì cả hai cũng đã thử đi mời một số học sinh có khả năng chơi guitar trong trường rồi nhưng mà đều nhận lại những cái lắc đầu.
Akira lúc này liếc về phía Yukino lần nữa, theo hắn biết thì hình như cô nàng công chúa băng giá này biết chơi guitar thì phải.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, Yukino chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu nhẹ. Có vẻ là cô nàng sẽ không tham gia vào một ban nhạc rock sẽ đi diễn live tại các phòng hòa nhạc rồi nhỉ.
Lúc này hắn đành kêu cứu quân sư Hikigaya, hắn biết cậu ta nhất định sẽ có cách.
Akira đá nhẹ vào chân cậu ta rồi liếc mặt ra hiệu đến lúc Hikigaya ra trận rồi đấy.
Cậu bạn mắt cá c·hết này bất lực trước sự dai như đỉa của hắn và chậc lưỡi một tiếng rồi mới nhìn về phía hai cô nàng cần giúp đỡ nói:
“Các cậu thành lập ban nhạc tự do để diễn live ở các phòng hòa học chứ không phải là lập CLB tại trường mà phải không?”
Nhận được cái gật đầu từ Nijika, cậu ta nói tiếp:
“Vậy thì cần gì nhất thiết phải là học sinh trong trường. Có thể tuyển thành viên ban nhạc từ bên ngoài được mà.”
“Nếu là những vấn đề khác thì chỉ cần yêu cầu rõ nữ sinh trung học là được rồi phải không?”
Lúc này những người khác đều trố mắt nhìn vào Hikigaya. Đúng là vào những trường hợp này thì cái cách nghĩ nhảy thoát kia của cậu ta phát huy tác dụng tốt thật.
Vậy là dưới sự hớn hởi và đô mắt tỏa sáng của cả Nijika và Yui thì mọi người bắt đầu bàn về việc tuyển thành viên từ bên ngoài.
Mà cũng đơn giản là để Nijika cùng Ryou tuyển ở những nơi mà thường có những người chơi guitar khác, còn CLB sẽ đăng lên những hội nhóm quanh khu vực Tokyo xem sao.
Ngày hôm nay, CLB Tình nguyện bắt đầu giúp đỡ gây dựng một ban nhạc huyền thoại!