Akira chuẩn bị bùng nổ vì bị ngắt lời trong khi chưa nói nổi hết câu thì một tiếng vang khiến cả ba đều hướng mắt về phía cửa.
Là tiếng gõ cửa, hắn có thể thấy sau lớp kính là một bóng hình mờ mờ của cô nữ sinh nào đó.
“Mời vào.” Yukino tự nhiên nói.
“Cho mình xin phép.” Sau đó, cánh cửa được đẩy ra và một cô dango xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Dango?
Là mái tóc màu cam nhạt được búi tròn vo bồng bềnh một bên, cô nàng có làn da trắng và đi tất cao đến đầu gối, ừ thì sẽ bỏ qua việc miêu tả cô ấy không cài cúc áo trên cùng kia nhé.
Là gyaru chăng?
Dù phong cách như vậy nhưng Akira lại thấy cô nàng không toát lên vẻ ăn chơi mà lại cảm giác nội liễm hơn khiến cho cô nàng bây giờ cứ như đang cố gắng khiến bản thân tỏ ra là gyaru vậy.
Sau khi cô nàng rón rén đóng cửa lại và nhìn vào trong phòng thì đột nhiên nhảy dựng hét lên: “Sao… Sao Hikky lại ở đây thế?”
Hikky?
Hắn theo chỉ tay của cô nàng thì chỉ thấy mấy thùng các tông sau lưng Hikigaya mà thôi.
Chẳng lẽ cô nàng có sức mạnh siêu nhiên nhìn thấy linh hồn gì đó?
“À… Tớ là thành viên của CLB này…” Trong lúc Akira kh·iếp sợ thì Hikigaya khó nhọc lên tiếng.
Ra là Hikky trong Hikigaya đó hả. Gì đây, gọi nhau bằng biệt danh luôn kìa.
Akira liếc về phía cậu bạn mắt cá c·hết và nở một nụ cười nham hiểm hỏi thăm.
Đáp lại là cái cắn răng nhếch mép đầy khó hiểu của Hikigaya, hình như cậu ta cũng chẳng hiểu được thì phải.
Bỏ qua, Akira thấy Yukino có ý định đứng lên thì hiểu cô nàng tính làm gì nên đã đứng dậy trước cô nàng rồi đi lui phía sau lấy một chiếc ghế đem ra.
Yukino khẽ liếc hắn một chút rồi ngồi xuống lại, hướng về cô gái đang đứng ở kia rồi nói: “Lớp 2 – F, Yuigahama Yui – san phải không?”
“Tới đây ngồi đã đi.”
Hắn cũng nhanh chóng đặt chiếc ghế vào bên cạnh chỗ ngồi của Yukino rồi về lại chỗ ngồi của mình.
Cô nàng Yui kia thì với tính cách hướng ngại năng nổ ngay lập tức vui vẻ chạy đến rồi ngồi xuống: “Vậy là cậu biết mình à?”
“Trường này có ai mà bả không biết chứ!” Akira nhanh chóng nói.
“Đâu có, cái mặt thộn của hai người thì tôi không biết đấy.” Yukino nhìn về phía hai tên con trai bọn hắn.
Này thật đấy à?
“Là vậy à…” Hikigaya cúi đầu than thở.
Chàng trai!!!
“Hai cậu không cần buồn về chuyện này.”
“Chẳng qua là cái bản mặt của hai người đáng ghét đến nỗi tâm hồn yếu đuối của tôi không thừa nhận nổi thôi!”
Yukino thản nhiên nói tiếp.
“Cái quái? Vừa đấm vừa xoa đấy à?” Hikigaya quay đầu sang lên giọng nói.
“Gọi là mỉa mai đó!” Yukino đáp lại ngay.
Này này… Sao cái CLB này suốt ngày đấu khẩu lẫn nhau vậy!
Cô bạn Yui nãy giờ đang ngồi giữa làn đạn đấu khẩu đó đột nhiên hai mắt tỏa sáng: “Thật là… Một CLB thú vị quá nè!”
Hểh…
Đừng bảo là cô ấy đến đây để nhờ trợ giúp chữa vấn đề về não nhé.
Trong khi cả ba người bọn hắn ngỡ ngàng trước nhận xét kì lạ kia thì Yui hướng về Hikigaya nói tiếp: “Mà này Hikky, cậu nói nhiều thật đấy.”
“Hả?” Hikigaya với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô bạn Yui cũng biết mình nói lỡ liền đỏ mặt hai tay quơ nhanh: “À, không, nói sao nhỉ? Thì là…”
“Hikky ở lớp với ở đây khác nhau hoàn toàn luôn.”
“Nói sao nhỉ… Cậu lúc nào cũng thần thần bí bí trông rất kì lạ.”
Nắm lấy gọn tóc dài ngang vai, Yui có hơi ngập ngừng giải thích.
Gì đây? Hai người này chẳng lẽ…
Chưa kịp cho hắn mở rộng sức tưởng tượng thì Hikigaya đã lên tiếng: “Cái con Bitch này…!”
Ểh… Vậy là không phải à?
Sau khi nghe xong thì cô bạn Yui cũng ngay lập tức đứng bật dậy: “Hả? Bitch gì chứ! Tớ vẫn là gái còn tri-- …”
“Wa, không có gì đâu!”
Ừ thì vẫn còn thôi mà làm gì phản ứng dữ vậy.
Yui đột nhiên mặt đỏ cả lên rồi phất tay chắn phía trước mặt cứ như thể cô ấy vừa nói ra thứ gì sai lầm lắm ấy.
Yukino cũng thắc mắc y như hắn nói: “Có gì đáng ngại đâu nhỉ? Mới chừng này tuổi…”
Nhưng nghe vậy càng khiến cô bạn Yui càng hoảng loạn hơn. Cô nàng quơ tay vào không trung như đang xóa bỏ bóng thoại liên tưởng giống trong manga vậy.
Yui cuống lên nói như bắn rap: “Chờ đã! Cậu nói gì vậy chứ?”
Nghe vậy Yukino chỉ là vòng tay lại đáp: “Cái giá trị đấy chả có tác dụng gì cả.”
Hikigaya bên kia cũng ngay lập tức chen vào nói: “Hấp dẫn à? Ngay lúc nói câu đó cô giống hệt Bitch rồi đấy.”
Cô nàng Yui thì có phản ứng khá mạnh mẽ khi Hikigaya lên tiếng thì phải. Cô nàng ngay lập tức nhìn về phía cậu ta: “Lại nói vậy nữa!”
“Sao cậu có thể tùy tiện gọi người ta là Bitch chứ!”
“Hikky đúng là đồ bệnh hoạn mà!”
Mà với cái tính cách của Hikigaya thì sẽ không chịu thua khoản này rồi. Cậu ta nhìn thẳng vào Yui đáp lại: “Bà là Bitch với tôi bệnh hoạn thì liên quan gì nhau.”
“Với cả đừng gọi tôi là Hikky nữa, đồ Bitch!”
Vừa tức giận vừa xấu hổ, Yui thậm chí đè thẳng tới mặc kệ người ở giữa là Akira này mà hét thẳng vào mặt Hikigaya: “Đúng là đồ bệnh hoạn!”
“Còn là… Thứ bệnh nhất tôi từng gặp!”
Rồi rồi… Cho tôi xin đi, thưa hai người. Akira bất lực trốn về phía sau rồi vòng qua nhìn về phía Yukino ra hiệu cho cô nàng.
Giải cứu thế giới đi chứ, Yukinoshita Yukino – san!
*****
“Hả? Cookie?”
Akira khó hiểu nhìn về phía hai cô nàng đang đeo tạp dề kia.
Vì là đơn yêu cầu đầu tiên cho CLB nên tất nhiên bọn hắn ngay lập tức đồng ý và đi theo Yui đến phòng học thực hành môn nấu ăn này.
“Rõ là cô ấy muốn mời ai đó ăn bánh mà tự tay mình làm. Có điều kĩ năng cùi bắp làm cô ấy thiếu tự tin nên mới nhờ chúng ta.”
Yukino vừa giải thích vừa mang cách dụng cụ từ tủ đừng đồ đến, nhìn dáng vẻ quen tay đó có thể biết cô nàng này cũng khá giỏi việc bếp núc thì phải.
Nghe được lý do đó không hiểu sao Akira nhanh chóng liếc về phía cậu bạn Hikigaya đang tỏ ra khó chịu kia.
Cậu ta không nhận ra ánh mắt của hắn mà chỉ hỏi: “Hừ, sao không nhờ bạn bè của bà ấy?”
Hết cứu!
Hắn quay sang phụ giúp mang các vật dụng cùng bột bánh đến, còn Yukino thì kiểm tra lại số lượng.
Lúc này cô bạn Yui cũng không có ý định cãi nhau gì, cô nàng chỉ ấp úng trả lời: “Ơ, cái đấy thì…”
“Tớ chỉ không muốn mọi người biết chuyện này…”
“Với lại muốn nghiêm túc nhờ họ cũng khó lắm…”
Ngập ngừng kể về mối quan hệ kì lạ nào đó kia, Yui mới nói tiếp: “Hiratsuka – sensei bảo tớ là CLB này phục vụ mong muốn của học sinh phải không?”
Lại là Shizu – nee… Hèn gì khi không lại có học sinh đến ra yêu cầu.
Lúc đầu Akira còn nghĩ với cái CLB kì lạ này thì chẳng mấy bữa nữa sẽ bị dẹp ngay thôi đấy.
Yukino đang sắp xếp lại vật dụng nghe vậy thì quay sang Yui mà nói: “Đâu có.”
“CLB chỉ giúp thôi. Bọn tôi không đưa cá mà đưa cần câu cho người khác tự câu.”
“Nghe… Nghe có vẻ tuyệt nhỉ?” Cô bạn Yui có vẻ khá bất ngờ mà cảm thán.
Trong khi hai cô gái đang chỉnh tạp dề cho nhau thì Akira cũng đã mang xong nốt các vật dùng cần thiết ra.
Hắn đi đến bên cạnh Hikigaya rồi hướng về hai cô nàng kia nói:
“Vậy hai tên con trai này sẽ ăn và đưa ra ý kiến là được rồi nhỉ?”
Nhận được cái gật đầu của Yukino, hai người bọn hắn về ghế ngồi đọc sách chờ hai cô nàng kia làm bánh.
Một hồi lâu, sau khi mùi khét đã lan truyền khắp căn phòng thì bọn hắn được kêu đến.
… Ừm thì dù được giao nhiệm vụ nhưng hắn có quyền từ chối ăn không?
Nhìn đống “than” trên dĩa kia, hắn không cảm thấy bọn chúng có thể được đưa vào miệng đâu.
Yukino cũng bất lực day trán than thở: “Sao lại có thể mắc từng ấy lỗi chỉ trong một lần chứ?”
Hikigaya cũng tiến đến cầm một mẩu than lên và cảm thán: “Cẩn thận có độc không chừng.”
Yui nghe vậy cũng cầm lên ngắm nghía ngó nghiêng, dù mạnh miệng “làm sao có độc được” nhưng nhìn vào mảnh than trên tay chắc cô nàng cũng có thể liên tưởng được đến mấy cây nấm độc.
Yukino bên cạnh cũng bồi thêm: “Ăn vào có c·hết không nhỉ?”
… Được rồi, nên để nó vào nơi nó nên thuộc về đi. Akira ngay lập tức cho đống nấm độc kia vào thùng rác.
Yukino lại lần nữa lấy bột bánh, lần này thì cô trầm ngâm trước khi giao nó vào tay đầu bếp siêu hạng kia: “Phải làm sao đây?”
Akira nhanh chóng cho đáp án chính xác nhất: “Đừng để Yuigahama đụng vào là được!”
“Thế thì giải quyết được gì chứ!” Bạn Yui siêu hạng kia ngay lập tức nhảy lên.
Có vẻ cô nàng vẫn muốn tự tay làm bánh tặng cho người ta.
Nhưng nghĩ đến mẻ bánh lúc trước, cô nàng thật vọng cúi đầu nói:
“Quả nhiên là tớ không có năng khiếu nấu ăn…”
“Năng khiếu à… Mình đâu có mấy thứ đó…”
Này, đừng có tự dưng lại đi chê trách bản thân như vậy chứ.
Yukino vẫn đang cố gắng lọc bột cho mẻ bánh mới bên cạnh ngay lập tức nói với chất giọng cứng rắn: “Cách duy nhất giải quyết là cố gắng.”
“Yuigahama – san, cậu nói mình không có năng khiếu phải không?”
“Cậu nên hiểu ý nghĩa của việc này.”
“[Những người không cố gắng không có tư cách ghen tị với tài năng của người khác.]”
“Không làm thì sẽ không hình dung được sự cố gắng của người khác!”
Yukino vẫn không ngừng động tác trên tay, bột bánh có chút vương trên gương mặt đang cố gắng làm việc kia được cô nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi.
… Có điều nó càng khiến mọi thứ lấm lem ra hơn làm khuôn mặt xinh đẹp của Yukino bắt đầu phủ thêm những vệt bột trắng cực kì đáng yêu!
Bỏ qua vẻ đáng yêu thì những lời nghiêm khắc mà cô nàng nói là hoàn toàn đúng, thậm chí đó còn là cốt lõi trong thế giới này.
Nhưng sẽ ít người hiểu về điều đó lắm đây…
Yui dù nghe vậy nhưng vẫn còn nhụt chí và chỉ biết ngại ngùng nói: “Nh-Nhưng mà, tặng bánh tự làm giờ cũng đâu còn thịnh hành… Chắc chỉ có tớ là vẫn làm.”
Thực lòng mà nói thì đừng có dở cái vẻ mặt ấy ra nữa Yuigahama Yui – san.
Cái này ngay từ khi cô nàng bước vào phòng CLB thì hắn đã có cảm nhận được rồi nhưng bây giờ nó càng rõ ràng hơn.
Yukino dừng lại động tác trên nay, cô nàng ném thẳng rây lọc bột xuống “leng keng” rồi quay sang cô bạn Yui nhăn mặt lại mà nói: “Sao cậu không ngừng tỏ ra phù hợp với xung quanh đi?”
“Việc đó cực kì ngu xuẩn!”
“Biện minh cho thất bại của mình bằng cách tỏ ra ngốc nghếch và mong được người khác đồng tình ư?”
“Cậu không thấy xấu hổ à?”
… Dù Akira đã nghĩ là với tính cách ngay thẳng đó thì Yukino nhất định sẽ nói. Nhưng mà nói thẳng thừng như vậy luôn thì hắn cũng không hề nghĩ đến đấy.
Tính cách của cô nàng công chúa này thực sự rất thẳng thắn, quyết liệt!
Bầu không khí thoáng chững lại sau những lời nói đầy cay đắng đó…