Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 23: . Cookie tự làm là thứ chứa đựng tình cảm



Chương 23. Cookie tự làm là thứ chứa đựng tình cảm

“Hả?”

“Hả?”

“Hả?”

Đúng vậy, ba người bọn hắn cùng lúc đồng thanh ngạc nhiên hướng về phía Yui.

Ai cũng đều nghĩ rằng cô nàng Yui kia sẽ đau lòng khóc hoặc tức giận nổi đóa lên.

Nhưng cái câu “Ngầu quá đi!” đầy ngưỡng mộ đó là sao?

Ngay cả với Yukino bình thường lạnh lùng cũng không khỏi kinh ngạc mà ngỡ ngàng nhìn về phía cô nàng dango kia.

Lúc này Yui lại bình tĩnh nói tiếp: “Cậu hoàn toàn nói thật lòng!”

“Tớ nghĩ điều đó thực sự ngầu lắm đó!”

Bất ngờ trước sự ngưỡng mộ đột nhiên kia, Yukino thả luôn đồ trong tay ra rồi giật giật lùi về phía sau nói: “C-Cậu có nghe tôi nói gì không vậy?”

“Rõ ràng tôi nói toàn câu gây phật lòng cơ mà?”

Đúng vậy, người thường nào nghe xong mấy lời đó đều chẳng bỏ của chạy lấy người rồi.

Sinh vật trước mắt này là gì vậy?

Cô nàng Yui lúc này đáp lại: “Đúng là cậu nói làm tớ phật lòng thật.”

“Có điều, tớ cảm nhận được điều cậu muốn nói là gì.”

“Trước đây, chưa từng có ai thẳng thừng với tớ như vậy cả.”

“Xin lỗi, lần tới tớ sẽ cố gắng hơn.”

Yui không ngần ngại tỏ rõ bản thân, cô nàng còn quyết tâm hơn nhờ những lời nói cực kì đâm thẳng vào tâm kia của Yukino.

Bị bất ngờ, Yukino không biết phải làm gì trước tình huống xưa giờ chưa từng xảy ra này, cô nàng chỉ biết đứng như trời trồng nhìn cô gái đang đầy ngưỡng mộ nhìn kia.

“Giúp cậu ấy đi.” Hikigaya đứng nãy giờ im lặng lên tiếng.

“Dạy cậu ấy cách làm là được. Yukinoshita làm được mà phải không?” Akira cũng hỗ trợ lên tiếng.

Yukino nghe bọn hắn nói vậy thì suy nghĩ một lúc rồi thở dài gật đầu.

Cô nàng nhỏ nhẹ nói với Yui: “Vậy tôi sẽ làm mẫu, cậu chỉ cần làm theo là được.”

*****

“Chẳng giống chút nào…” Yui buồn rầu nhìn vào dĩa bánh của bản thân.

“Làm gì mới dạy được cục đất này đây?” Yukino bất lực gục đầu xuống bàn bếp.



Akira nhìn hai dĩa bánh trên bàn mà cùng chung cảm xúc với Yukino.

Nói là hai dĩa bánh nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy một là bánh một là than mà thôi.

Hắn tấm tắc nếm thử trước bánh của Yukino. Ừm, giòn mà không quá khô, vị thì càng không cần phải nói, ngon như vẻ ngoài đầy sặc sỡ của nó vậy.

Mà cô nàng này thực sự thích mèo nhỉ?

Sau đó là bánh (than) của Yui, Hikigaya cũng đi đến cùng nếm thử.

Hừm… không biết miêu tả sao nữa, gọi là than cũng khá hợp lý đó chứ. Phần ngoài gần như vỡ vụn thành bột, vị thì đắng nghét, cũng may là lần này còn có thể gặm nuốt nổi.

Hắn liếc mắt qua người cùng thử bánh với hắn kia.

Hikigaya lúc này thì điềm nhiên hơn một chút, có vẻ trong bộ não của người đứng thứ ba kì thi đã có cách gì đó.

Cậu ta khẽ nháy mắt ra hiệu với Akira, hắn cũng nhanh chóng hiểu được và gật đầu đáp lại.

Hikigaya lúc nào mới nhanh chóng gặm nốt mẩu bánh (than) rồi nói với hai cô nàng lấm lem bột bánh kia: “Này tôi hỏi, sao cứ phải cố làm bánh thật ngon thế?”

Hai cô gái đang gục ngã nghe vậy quay lại hỏi: “Hả? Ý cậu là gì?”

“Cho bọn tôi 10 phút đi. Tôi sẽ cho bọn cô biết bánh tự làm là gì!” Hikigaya tự tin nói.

Sau đó hai cô nàng rời đi để lại căn bếp cho hai tên con trai này.

Akira về lại ghế ngồi tiếp tục đọc sách, bên cạnh thì cậu bạn vừa tự tin nói sẽ làm cho mọi người hiểu bánh tự làm là gì kia cũng đang thảnh thơi ngồi đọc sách.

10 phút sau, hai cô nàng về lại căn phòng.

Một dĩa bánh trông cũng chẳng khác gì than mấy được Hikigaya đặt trước mặt hai cô gái và mời họ nếm thử.

“Cái này là thứ mà cậu tự hào làm đó hả?” Yukino chỉ cắn một miếng đã muốn nhổ ra nói.

“Ngon lành gì đâu chứ!” Yui bên cạnh cũng đồng quan điểm.

Nghe hai người nói vậy, Hikigaya trông buồn rầu đi đến cầm lấy dĩa bánh: “Vậy à… Xin lỗi nhé… Để tôi đổ đi vậy…”

Ngay khi cậu ta sắp đi đến thùng rác thì Yui đã nhanh chóng gọi lại: “Chờ đã!”

“Đừng lãng phí vậy chứ!”

“Chúng cũng không tệ lắm đâu mà!”

Như chứng minh lời nói của mình, Yui ném thẳng chiếc bánh (than) vào miệng và nhai ngấu nghiến.

Lúc này Hikigaya mới bình tĩnh quay lại đưa đĩa bánh ra nói: “Chà, chỗ bánh này là của bà vừa làm lúc nãy đấy.”

Câu nói của cậu ta khiến hai cô nàng bất ngờ ngớ người ra một lúc rồi mới hỏi lại như vậy là ý gì?



Akira lúc này mới đứng lên nói: “Nói đến bánh tự làm thì thứ quan trọng nhất vẫn là người ta dồn hết tình cảm của bản thân để tự làm rồi đem tặng mà phải không?”

Hắn đi đến bên cạnh Hikigaya rồi cầm lên một mẩu bánh và bắt đầu ăn nó.

Cậu bạn mắt cá c·hết bên cạnh cũng mỉm cười rồi nói: “Chỉ cần người nhận cảm nhận được tình cảm đó từ người làm là đủ khiến họ thấy hạnh phúc rồi.”

“Bởi vậy nên dù mùi vị có tởm lợm đi chăng nữa cũng không sao đâu.”

Hai cô nàng dừng một chút rồi mới hiểu được ý của cậu ta muốn nói đến là gì.

Trong khi Yukino có vẻ mặt: [thì ra vậy] thì Yui lại đột nhiên trở nên xấu hổ.

Cô nàng với lấy mấy thứ đồ trên bàn ném về phía Hikigaya: “Tởm lợm gì chứ… Ông im đi!”

Akira nhanh chóng chạy trốn về bên cạnh Yukino để tránh bị đạn lạc.

Hikigaya thì vất vả né tránh mấy món đồ kì lạ kia và tiếp tục nói: “Mà, chỉ cần người đó biết bà đã cố gắng làm nó là đủ thấy vui vẻ rồi.”

Nghe đến đây, Yui mới dừng ném lại và hỏi cậu ta: “Hikky liệu có vậy không?”

Cậu bạn mắt cá c·hết từ trí thông minh tuyệt vời lại trở về với bộ não của nam chính harem thường thấy: Ngu ngơ dốt cán đặc!

Cậu ta mỉm cười đắc ý nói: “À, đương nhiên là vậy rồi.”

“Mà đừng có gọi Hikky nữa đi!”

*****

Lại là một buổi chiều tuyệt đẹp cho việc tận hưởng không khí mùa xuân sau khi tan học.

Nhưng dù có cố gắng dành ra thời gian như thế nào đi nữa thì hắn cũng chẳng thể được tận hưởng trọn vẹn những gì hắn mong muốn thì phải.

Ngay lúc này, hắn đang phải mệt mỏi lẽo đẽo đi theo sau chân một cô nàng đang tỏa ra bầu không khí thanh xuân cao ngời ngợi kia.

“Akira – kun nhanh chân lên đi nào!”

“Những thành viên mới đang chờ ở văn phòng cả rồi đấy!”

Cô nàng Marsha với giọng nói đầy ấm áp dễ thương kia đang lôi kéo hắn đi nhanh trong hành lang được nghiêm cấm chạy nhảy này.

Ít nhất cũng may mắn thì sau thêm một tuần tuyển thành viên thì cuối cùng cái Hội học sinh ít ỏi kia cũng đã có thể được tăng số lượng.

Sau khi những đơn xin gia nhập được gửi đến thì những thành viên chủ chốt của Hội học sinh đã họp và lựa chọn một số người tham gia.

Cơ mà có hơi quá khi cuối cùng chỉ toàn là nữ sinh năm nhất không?

Ngay khi Akira mở cửa văn phòng và bước vào thì hắn đã thấy một vầng hào quang thanh xuân tươi đẹp như muốn đâm thủng nóc nhà kia tỏa ra từ những cô nàng nữ sinh rực rỡ đó.

“Akira – kun đến rồi nhỉ? Vậy là đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu họp thôi.”

Meguri – senpai thấy hắn đến thì nhanh chóng tách ra khỏi nhóm con gái tám chuyện kia và bước về đầu bàn rồi chắp tay cười tươi nói với mọi người trong phòng.

Những người khác thấy vậy thì cũng dừng lại cuộc nói chuyện và bắt đầu về bàn ngồi.



Trước kia thì thường sẽ là Akira, Marsha, Shikiya ngồi dãy bên phải, còn Kenzaki và Sarashina sẽ ngồi ở dãy bên trái.

Nhưng vì hôm nay đón tiếp ba người mới gia nhập nên chia thành cũ và mới hai bên.

Akira đi đến vị trí trên cùng của dãy gần với Meguri – senpai và ngồi xuống. Thường khi gặp những lãnh đạo trường thì vẫn sẽ chia như vậy, từ Hội trưởng ngồi chính giữa ở đầu bàn, còn bên cạnh thì sắp xếp từ Hội phó xuống các chức vụ khác.

Một hệ thống phân cấp hoàn hảo, dù sao thì đây cũng là Hội học sinh điều hành một ngôi trường giàu truyền thống.

Hắn ngả lưng dựa vào ghế rồi đánh giá ba người đang ngồi bên dãy đối diện kia.

[Toàn là mỹ nữ luôn!]

Có vẻ xu hướng của giới trẻ thời nay khiến cho việc các bạn nam đã dần không mấy quan tâm đến những vị trí này mà chỉ đấu tranh trong các CLB năng động ngoài kia.

Thành ra cuối cùng những người có lòng tham gia Hội học sinh chỉ còn lại những cô nàng tuyệt vời.

“Vậy, trước tiên chúng ta hãy giới thiệu làm quen trước đã nhỉ.” Meguri – senpai với nụ cười rạng rỡ trên môi, chắp tay lại hướng về mọi người nói.

Có vẻ cô nàng cũng đang rất vui mừng vì kết nạp được thêm những kouhai đáng yêu vào dàn hậu cung của cổ.

“Chị là Shiromeguri Meguri, năm ba, đang giữ chức Hội trưởng Hội học sinh!”

Cô senpai nhanh chóng làm nóng không khí và tự giới thiệu mình, sau đó hào hứng phấn khởi nhìn về phía hắn.

Hắn tất nhiên vẫn cho cô nàng này một sự tôn trọng nhất định và đứng dậy giới thiệu: “Năm hai Akihito Akira, đang giữ chức Hội phó.”

Sau khi hắn ngồi xuống thì là đến Kenzaki Hội phó, Marsha Thư ký, Shikiya Thư ký và cuối cùng là Sarashina Ủy viên.

Sau khi những người cũ giới thiệu xong thì đều nhìn về phía ba người chuẩn bị gia nhập kia.

Để mà nói thì ba người đã hết hai người rưỡi là người hắn quen rồi, người 0,5 kia hình như là em gái của Marsha thì phải.

Ngay lúc này cô gái nãy giờ vẫn đang mỉm cười một cách nho nhã lịch sự kia đứng dậy đầu tiên:

“Chào mọi người, em là Suou Yuki, năm nhất. Rất mong mọi người chỉ giáo hơn trong tương lai.”

Phải, cô gái này là kouhai thời sơ trung của hắn. Bởi vì lúc trước cũng đã từng làm việc cùng nhau trong Hội học sinh ở sơ trung nên hắn cũng không bất ngờ khi cô nàng xuất hiện ở đây. Nhưng Kuze đâu rồi?

Chưa kịp hắn đưa ra ánh mắt hỏi thăm cho Suou thì cô gái kế tiếp đã đứng dậy giới thiệu: “Chào mọi người, em là Alisa Mikhailovna Kujou, năm nhất. Rất mong mọi người chỉ giáo.”

Nghe được dòng họ của cô nàng thì những người còn lại đều đã biết cô là em gái của Marsha. Thêm cả mái tóc bạch kim cùng làn da trắng sữa hoàn toàn khác biệt với tông da của người Nhật kia càng khiến cô nàng mang vẻ đẹp Âu – Á kia càng trở nên tỏa sáng.

Người cuối cùng cũng có một nét riêng so với hai cô nàng vừa giới thiệu kia. Là một nữ sinh trung học xinh đẹp lại năng động hoạt bát, nhìn qua ai cũng có thể tưởng tượng đến việc cô nàng sẽ nổi tiếng trong đám con trai như thế nào (và bị ghen ghét bởi đám con gái).

Akira nói đây là người quen cũng là vì ở CLB Bóng đá đã nói chuyện một lần, cô nàng này chỉ mới nhập học đã xin vào CLB và làm trong ban quản lý luôn.

Cô nàng nhanh nhẹn chờ Kojou imouto giới thiệu xong thì đứng dậy phất tay và dùng tông giọng cực kì phấn khởi nói: “Chào mọi người. Em là Isshiki Iroha, năm nhất. Rất mong được mọi người giúp đỡ ạ!”

Sau khi mọi người đều giới thiệu xong là một tràng vỗ tay tuyệt vời đến từ vị trí của Meguri – senpai.

Cô nàng nhanh chóng làm nóng bầu không khí và liên kết những thành viên lại với nhau, đó vốn cũng là sở trường của cổ.

Akira nhìn văn phòng đang bắt đầu tiếng nói rộn rã hoạt bát cả lên kia thì bắt đầu tự hỏi: Có thật là tuyển những người này vào sẽ giúp đỡ hơn được không vậy?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.