" Àiiii, anh danh một đời hủy trong chốc lát a. Con bà nó, ai biết trò chơi này chơi lớn cỡ vậy. Lang Vương c·hết liền thay đổi thiết lập theo. Thay đổi thì thay đổi, nhưng thay ra cái kiểu thiết lập hố hàng như vậy làm gì."
Nhớ tới ánh mắt phòng "sói" của Thanh Hà lúc bỏ đi, hắn cảm thấy đau đầu.
" Tôi đã nói là có việc, cô không tin trách ai?" Nhật Lâm hậm hực.
Cũng may hắn còn từng nói câu đó, bằng không…
Nhật Lâm mở bảng quan hệ, tên Thanh Hà vẫn còn trên đó.
" Uầy, không biết sau này thế nào. Kệ, nếu không liên hệ thì tổn thất chính là cô ta, liên quan gì tới mình."
Nhật Lâm cũng chỉ ảo não một chút mà thôi. Hắn là đồng tình các nàng, chứ không phải liếm cẩu. Không thích thì không chơi. Chuyện nhỏ.
Tính cách của hắn xưa nay luôn vậy, chưa từng biến hóa.
…...
Tân Thủ Thôn.
Nhật Lâm nhìn người qua lại bận rộn, trong lòng có chút do dự.
" Giờ hết việc để làm, chỉ có thể chờ 5 ngày sau mới đi Thị trấn được. Không lẽ bây giờ thoát ra?"
" Có chút phí a. Nhưng mà không lẽ thật kiếm thôn trưởng uống trà đàm đạo?"
Suy nghĩ chút lát, Nhật Lâm quyết định đi tới nhà thôn trưởng. Cũng không phải thật sự tính đàm đạo, mà là muốn thăm bé gái và con Phượng Hoàng con kia coi xem thế nào.
Nhà thôn trưởng.
Giơ chân rộng bước qua bậc thềm, Nhật Lâm tiến vào.
" Chào thôn trưởng, chào em."
Hai ông cháu thông trưởng thấy hắn, vui vẻ chào lại.
Xã giao một chút, Nhật Lâm ra sau nhà xem thử. Nhưng chỉ 1 phút sau hắn thất vọng quay vô. Cũng không có gì khác biệt, con kia đang tiêu hóa " thức ăn" lần trước chưa xong.
Lơ đãng bước vô lại trong nhà, chợt Nhật Lâm nhìn thấy cầu thang gần đó. Hắn vỗ đầu.
Quên nha, ở đây có 2 tầng. Mình chưa lên tầng 2 đây, biết đâu trên đó có cái gì?
Nghĩ liền làm, Nhật Lâm hỏi:
" Thôn trưởng, tôi có thể lên tham quan tầng trên được không? Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tôi thấy căn nhà có 2 tầng ấy?"
Thôn trưởng đang vui đùa bên bé gái, nghe hắn nói vậy liền đáp:
" Cậu cứ việc lên xem. Trên đó lâu rồi tôi cũng không lên, bụi bám đầy. Cậu cẩn thận nhé."
Nhật Lâm đáp lại, nhanh chóng bước lên.
Tầng 2 là một gian thông suốt từ trước ra sau. Ngoài vài bộ bàn ghế và tủ, cũng không còn gì khác.
" Tra xét"
Nhật Lâm thử tra xét các thứ nhưng đáng tiếc không có gì. Hắn có chút thất vọng, định cất bước đi xuống thì bất ngờ khựng lại, đưa mắt nhìn quanh.
Nơi đây tuy bụi bậm, nhưng rất yên tĩnh. Rất giống… phòng tu luyện trong nhà mình. Hay là…
Nhật Lâm hồi hộp chọn một nơi thích hợp, đem bụi quét sơ rồi ngồi xuống.
…...
5 phút sau.
Nhật Lâm mở mắt, trong lòng hắn dâng lên kinh đào hải lãng.
" Thật có thể tu luyện Linh hồn minh tưởng pháp, tốc độ cũng không giảm. Đây không phải…thời gian tu luyện được tăng thêm?"
Bây giờ còn có 5 ngày. Tức là trong năm ngày này, hắn có thêm đại khái 30 giờ tu luyện.
Vấn đề không chỉ là như vậy. Sau này thời gian trong Chân Thực Ma Huyễn sẽ tăng lên 12 giờ, 18 giờ cho tới tối đa 24 giờ, không phải là thời gian tu luyện cũng sẽ tăng gấp đôi sao?
Tu luyện nhanh gấp đôi a. Mặc dù sau này thời gian chơi game chiếm cũng sẽ không ít, nhưng cũng là có thêm bao nhiêu tính bấy nhiêu. Không lỗ nha.
" Đáng tiếc Huyền Kinh thì không được." Nhật Lâm tiếc nuối.
Huyền Kinh tuy cần lĩnh ngộ là chủ yếu, nhưng cũng có tu luyện hấp thu linh khí. Mà cái này phải có thân thể thật thì mới được. Linh hồn minh tưởng pháp thì không cần. Trong này tu luyện, linh hồn y nguyên vẫn tăng lên được.
Nghĩ xong, Nhật Lâm vội vàng chạy xuống.
" Thôn trưởng, tôi hiện không có chỗ ở, tôi có thể ở tạm trên lầu được không. Chỉ cần 5 ngày."
"Ồ, cậu là ân nhân của cả thôn này. Nếu thích, cậu có thể ở bao lâu cũng được."
Đạt được sự cho chép, Nhật Lâm liền tiến hành quét dọn, sau đó bắt đầu minh tưởng.
…...
Tại một khu vực trung tâm thuộc thành phố nào đó.
Trong một ngô biệt thự.
Hai cô gái đang nằm trên sofa phòng khách nói chuyện.
Thanh Vân nhìn em gái đang tỏ ra bực bội, cảm thấy buồn cười.
" Nào, em giận cái gì nha. Hắn cũng đã nói có việc muốn đi. Là em đòi hắn ở lại cùng xem nha."
" Chị!!!" Thanh Hà xấu hổ gắt.
" Được được, là hắn sai. Được chưa?"
" Hừ, chị vẫn là bênh hắn. Rõ ràng hắn biết là cái gì, còn giả vờ như không. Hắn có thể kiên quyết bỏ đi chứ bộ. Còn nói cái gì choi song… Hừ! Tên ghê tởm."
" Hì hì!"
Hai người đùa giỡn một lúc.
Qua một lát, Thanh Hà ngồi dậy nghiêm túc nói:
" Hắn có thật sự là người đàng hoàng?"
Thanh Vân lúc này cũng thu liễm nụ cười, cau mày:
" Không biết! Người này tính cách quá khó đoán. Nếu nói tùy hứng cũng là một tính cách, vậy thì thật rất khó chơi."
Nàng nghiêm túc nói tiếp:
" Không cầu tài, danh càng không thể, quyền lực càng là chuyện viễn vong. Vậy chỉ có…"
" Cầu sắc!!!" Thanh Hà ngước lên, ánh mắt sắc bén.
Lúc này, nàng không là một cô gái với bộ dạng tiểu nữ sinh. Nàng, là phó tổng.
Thanh Vân im lặng, chờ Thanh Hà nói tiếp.
Thanh Hà tiếp tục đưa ra nghi vấn:
" Nhưng hắn cũng không cố ý tiếp cận hay tán tỉnh. Lạt mềm buộc chặt? Giả vờ cao lạnh? Hoặc tất cả chỉ là giả vờ? Hắn... là người của đối thủ?"
Trong miệng nàng " đối thủ" cũng không ám chỉ là ai cụ thể. Muốn đạp gia tộc các nàng, hay tranh giành Chân Thực Ma Huyễn chi đỉnh, đều là đối thủ.
Thanh Vân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài:
" Chỉ gặp trong game. Hình dạng cũng là giả. Hiện tại thật là không có cách nào xác định."
Do dự một chút, nàng nhìn thẳng vào mắt Thanh Hà, nói:
" Chỉ hy vọng hắn thật là vì sắc!!!"
Thanh Hà tránh né ánh mắt của chị, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Chị hai nói đúng, kẻ này quá kinh khủng. Mà gia tộc bây giờ, đã không nên chịu một cơn địa chấn nào nữa rồi. Nếu không… là vạn kiếp bất phục.
Qua một lúc lâu, nàng mở miệng thì thào:
" Là thật hy vọng vì sắc. Nhưng nếu là thật…."
Nàng nên làm gì? Từ chối? Lợi dụng? Hay là….hi…sinh!!!
…...
4 ngày nhanh chóng trôi qua.
Thời gian này, Nhật Lâm thật là thích ý. Mỗi ngày hẹn Thùy Linh đi chơi, tối về thỉnh thoảng cọ miếng cơm của hai chị em Như Yên. Lúc rảnh thì tu luyện. Ngay cả Thu Nguyệt cũng chỉ nhắn tin nói vài câu chứ chưa từng bắt hắn phải ra gặp.
Do Thùy Linh đã bắt đầu lĩnh ngộ Địa Kinh, thời gian đi chơi cũng ít lại, những vui vẻ thì gia tăng gấp đôi. Hắn cũng thấy đủ.
…...
6h sáng.
Nhật Lâm thức dậy làm vệ sinh rồi đi xuống bếp.
Sáng nay Minh Yên đi học muộn, nàng tranh thủ xuống bếp làm đồ ăn sáng, tiện thể kêu hắn xuống ăn.
" Chào em!"
" Anh xuống rồi hả? Chờ em chút nha, sắp xong rồi!"
Nhật Lâm ngồi vào bàn, sau đó mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Tức thì, một loạt các tin nhắn xuất hiện khiến hắn chú ý. Nhật Lâm vội vàng mở ra đọc.
Lúc này, giọng Minh Yên vang lên:
" Xong rồi, ăn thôi!"
" Minh Yên, anh có chuyện gấp cần phải đi ngay. Em ăn một mình nha. Sorry em." Nhật Lâm đọc xong tin nhắn liền bật đứng dậy, nói với Minh Yên một tiếng liền chạy lên lầu.
Nhìn Nhật Lâm phóng đi, trong lòng Minh Yên lo lắng:
" Lần đầu thấy ảnh khẩn trương như vậy, không biết có chuyện gì không?"
Nàng quay lại nhìn đám đồ ăn đang b·ốc k·hói, bỗng nhiên cảm thấy cũng không còn muốn ăn.
…...
10 phút sau, Nhật Lâm có mặt tại sân bay.
Tin nhắn là Thanh Hà nhắn tới. Mấy bữa nay, nàng đã lên được danh vọng cấp D. Có thể nhắn tin cho người cùng thôn cấp D ở thực tế thông qua Không Gian Ảo.
Tin nhắn thì nhiều, nhưng nội dung chỉ có một. Nàng cầu xin hắn cứu mẹ nàng!!!
Nhà Nhật Lâm cách sân bay khoảng 30 phút đi xe. Nhưng vì để cho nhanh, hắn sử dụng Thuấn Di, lựa chọn các nhà vệ sinh trung gian không có camera giá·m s·át để di chuyển. Hiện giờ hắn đã có thể khống chế hình ảnh khi dùng Không Gian Cảm Ứng, cũng sẽ không xuất hiện những hình ảnh nóng bỏng kia nữa.
Nhanh chóng tới quấy mua vé, 10 phút sau đó, Nhật Lâm đã có mặt trên ghế ngồi máy bay.