Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 35: Chỉ vì muốn giúp



Chương 35: Chỉ vì muốn giúp

Tây Châu 12h trưa, trước cổng một khu biệt thự.

Thanh Vân và Thanh Hà đứng trước cổng nhìn các nhân viên y tế ra vào nhà trong, lòng như lửa đốt.

Mắt hai nàng hiện tại đã đỏ ngầu và sưng húp.

" Em liên lạc được với hắn chưa?" Giọng Thanh Vân run rẫy vang lên. Nàng lúc này đã không còn cái điệu bộ tổng tài bá đạo. Có chăng chỉ còn lại là một cô gái tràn đầy sợ hãi và bất lực.

" Em nhắn rất nhiều rồi, liên tục. Ngay cả chuyện kia em cũng... Nhưng hắn vẫn không trả lời. Hay là hắn giận chuyện hôm bữa… huhu." Thanh Hà khóc lóc, hai tay ôm mặt.

Nàng vừa khóc vừa nói tiếp:

" Là do em. Do em hôm bữa nhìn hắn như vậy nên khiến hắn phật lòng. Là do em… huhu."

Thanh Vân nhìn em gái, ráng khống chế cảm xúc trong lòng, an ủi:

" Không đâu. Hắn sẽ không như vậy, đó không phù hợp với tính cách mà hắn biểu hiện trước giờ."

Hành động nhanh gọn, không câu nệ tiểu tiết. Đây là hình tượng gây dựng bữa giờ mà Nhật Lâm khiến cho Thanh Vân nghĩ tới.

" Vậy tại sao hắn không trả lời…"

" Có lẽ hắn còn ngủ chưa thức thôi, chờ lát nữa hắn sẽ trả lời."

" Nhưng mà e rằng mẹ không kịp …" Nói tới đây, Thanh Hà nấc lên.

Thanh Vân cũng như bị rút đi sức mạnh, thả người rớt xuống.

Khác với mẹ Thùy Linh là một tiểu thư khuê các chính hiệu, mẹ các nàng, là chân chân chính chính con gái nhà lành. Hiền lương, thục đức. Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm hại ai, ngay cả động vật cũng chưa từng g·iết.

Vậy tại sao bị giam lỏng?

Vì bà… tình nguyện.

Ba của hai nàng, lúc nhỏ làm chuyện xấu không ít, lớn không có, nhưng nhỏ thì đầy. Nhưng từ lúc ông gặp bà, liền bị bà ấy thay đổi triệt để. Ngay cả ông nội ít nhiều cũng bị đứa con dâu ngoan hiền này ảnh hưởng mà biến chuyển.

Có thể nói, người phụ nữ kia chính là linh hồn của cả gia tộc.

Đáng tiếc, liên minh cũng không vì thế mà nương tình. Giam lỏng là kết cục chú định. Mẹ các nàng muốn ở cùng chồng, liên minh chấp thuận.

Bà thuở sinh hai chị em xong, thân thể liền không ổn, sức khỏe ngày càng kém dần. Những năm gần đây phát hiện nàng bị u·ng t·hư.

Thế giới này trình độ khoa học không khác gì kiếp trước của Nhật Lâm. Ung thư, là không có thuốc trị.

Những tưởng Chân Thực Ma Huyễn hàng lâm, hai nàng rốt cuộc có thể cứu mẹ. Đáng tiếc thời gian không đợi người.

Thanh Vân Thanh Hà chỉ mới vừa đủ lên cấp D, còn chưa tích lũy đủ 1000 danh vọng để mua thuốc. Hầu như hiện giờ ai cũng như vậy, dù là người chơi chuyên nghiệp.

Nhưng Nhật Lâm thì khác. Hôm trước Thanh Hà phát hiện nhiệm vụ chính tuyến đã có người thông quan, phó bản cũng mở ra. Điều này nói rõ đã có người hoàn thành từ trước. Hiển nhiên ngoài nhóm Nhật Lâm ra còn ai?

Nên hai nàng hi vọng, Nhật Lâm có thể sẽ đủ điểm danh vọng để đổi thuốc.

[ Bạn có tin nhắn ]

Ngay lúc này, điện thoại báo hiệu có tin nhắn.

Hai chị em giật mình, phảng phất như cố gắng túm lấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng mở ra xem.



" Được. Tôi đang đến, cô ra sân bay đón đi. Chuyến bay xxxx từ yyy."

" Là hắn, hắn chấp nhận." Thanh Hà đọc xong tin nhắn, mừng rỡ kêu lên.

Thanh Vân cũng không kiềm chế được dấy lên niềm hi vọng, nàng cầm lấy điện thoại đọc đi đọc lại.

Thanh Hà nói:

" Em đi đón hắn."

Nói xong, nàng định đứng dậy lên xe thì bị chị nàng giữ lại.

" Em bình tĩnh đã, từ đó đến đây phải mất 6 giờ. Giờ mình hãy kiểm tra chuyến bay xem chính xác là giờ nào rồi hẳn đi. Chị đi cũng em, để chị lái."

Thanh Vân lúc này đã tỉnh táo hơn chút. Nàng cũng quyết định đi đón người kia. Với trạng thái tinh thần của em nàng hiện giờ, lái xe trên đường sợ không ổn.

" Nhưng còn mẹ…"

" Không sao, từ đây đến sân bay chỉ khoảng 10 phút. Chúng ta chuẩn bị xong, canh giờ đến sớm hơn một tiếng là được. Hiện giờ em không thể đi một mình."

Thanh Hà biết chị mình nói có lý nên nghe theo. Nhớ tới nội dung của một trong các tin nhắn nàng từng nhắn, cơ thể Thanh Hà lại có chút run rẫy.

…...

7 giờ tối giờ địa phương.

Nhật Lâm bước ra sân bay, nhanh chóng thi triển Không Gian Cảm Ứng tìm kiếm.

Trên sân bay, hắn đã tranh thủ đi lấy Thuốc chữa u·ng t·hư, đồng thời tìm kiếm hình ảnh bên ngoài của Thanh Hà. Dù nàng ít xuất hiện nhưng cuối cùng cũng tìm được vài tấm. Hắn cũng tấm tắc lấy làm lạ, rõ ràng là đẹp như vậy…

" Tìm được!"

Biết được vị trí của Thanh Hà, Nhật Lâm liền vội vàng di chuyển, nơi này hắn cũng không thể thuấn di được.

Ngoài cổng chờ, hai chị em Thanh Hà đang giơ tấm biển tên Lâm Chi Linh lên, lo lắng nhìn xung quanh.

" Sao lâu vậy, hắn tơi chưa!"

" Hẳn là đang ra, bình tĩnh một chút."

Ngay khi hai người đang tìm kiếm thì bỗng chợt nhìn thấy một thanh niên đi tay không với gương mặt lạ lẫm đang tiến thẳng tới. Hai nàng hồi hộp.

" Cô là Thanh Hà?"

…...

11h đêm.

" Mẹ của hai người đã qua cơn nguy kịch. Sức khỏe đang ổn định trở lại. Thuốc này quả thật thần kỳ."

Nghe được âm thanh báo cáo của bác sĩ, Thanh Vân và Thanh Hà như trút được gánh nặng, ngồi vật xuống khóc lớn.

Vị bác sĩ kia cũng không nói nhiều, thở dài một cái rồi quay vô nhà.

Nhật Lâm người tựa vào xe ở phía sau, lẳng lặng nhìn hai cô gái trước mặt, trong lòng bỗng có một cỗ xúc động dâng lên.



Cha mẹ nuôi của hắn mặc dù không bị bệnh tật, nhưng tuổi thọ lại không cao. Mới sáu mươi mấy gần 70 đã q·ua đ·ời. Còn nhớ ngày đó, hắn cũng gục ngã như vầy, khóc lên.

Các nàng là khóc hỉ, còn hắn… là khóc tang.

…...

Một nơi kín đáo trong biệt thự.

Âm thanh khe khẽ vang lên:

" Nghị viên, vật phẩm đặc thù đã xuất hiện. Người nọ là…"

" Ta biết rồi, không cần quan tâm anh ta. Cứ tiếp tục công việc của mình là được."

" Vâng!"

…...

Trong một tòa cao ốc với bề ngoài không có vẻ gì bắt mắt, một người nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi.

Trầm mặc một lúc lâu, hắn thì thào:

" Là người mà chúng ta cần chờ đợi sao?"

…...

23h15.

Ba người Nhật Lâm bước ra xe.

" Giờ chúng…ta đi đâu?" Đây là tiếng của Thanh Hà. Nói ra lời này xong, thân thể nàng có chút run rẫy.

Nhật Lâm quay đầu nhìn nàng, khó hiểu hỏi:

" Đêm khuya, đương nhiên là đi khách sạn chứ còn đi đâu?"

Thanh Hà càng run rẫy, nước mắt đã bắt đầu tụ trên khóe mi:

" Có….có thể lúc….lúc khác không?"

" Cô muốn để tôi đêm nay bay về tay không?"

" Không… không..phải vậy. Tôi…"

" Tôi đi thay nó" Lúc này, giọng nói dứt khoát của Thanh Vân vang lên. Nhưng nếu để ý, cơ thể nàng bây giờ cũng không mạnh mẽ như lời nói.

Thanh Hà khóc lên:

" Không, chị. Để em đi. Lần này là do em…"

" Im miệng! Ai mới là chị. Khôn hồn lên xe liền biến!"



Nhật Lâm khó hiểu nhìn hai người mặt mày tái mét, lại cố tranh giành cái gì.

Suy nghĩ một chút.

" Con bà nó, hiểu rồi."



Hắn đập tay, hiểu ra. Kết hợp với tin nhắn kia, hắn liền hiểu.

[ Chuyện hôm trước là tôi trách lầm anh. Xin anh đừng giận. Xin hãy cứu mẹ tôi. Nếu anh thật muốn tôi, tôi sẽ cho anh. Chỉ xin anh cứu bà! ]

Rõ ràng tình huống trước mắt, Nhật Lâm mặt liền đen. Nghĩ xấu hắn vụ kia đã đành, bây giờ còn… Không thể nhịn.

" Này!!!"

Nhật Lâm bước tới.

Tiếng cãi im bặt.

Nhật Lâm giơ ra hai tay, chậm rãi đặt lên bờ vai đang run lên của hai cô gái.

Thanh Vân và Thanh Hà muốn la lên vùng vẫy, nhưng chợt nhận ra mình đã không thể động, cũng không thể nói chuyện.

Không Gian Cầm Cố!!!

" Nguy rồi, hắn biết điểm huyệt, hắn có võ?"

Hai nàng hốt hoảng. Nơi đây đã không có người qua lại, nếu hắn muốn….

Nghĩ tới việc sắp xảy ra, nước mắt đã bắt đầu tích tụ.

Lúc này, khuôn mặt Nhật Lâm đã tiến tới, dí sát vào mặt các nàng. Hắn lộ ra nụ cười mà các nhân vật phản diện trong truyện tranh hay thể hiện - xấu xa:

" Bây giờ không còn sớm. Tôi thật ra chỉ muốn đi ngủ. Nhưng nếu hai cô muốn tranh nhau giúp tôi thay ra trải nệm, thay vì phải lựa chọn, chi bằng đồng thời có phải tốt hơn không, mỹ nữ?"

…...

" Hít hà…!"

Nhật Lâm hạ thấp cửa kính, khoái trá hưởng thụ khí trời vùng ngoại ô.

Trong xe lúc này, Thanh Vân đang ngồi lái phía trước, Thanh Hà thì ngồi băng sau. Hai mỹ nhân cấp bậc khuynh quốc mặt mày đỏ bừng. Cũng may đây là ban đêm, nếu không để người nhìn thấy, t·ai n·ạn xe cộ chỉ là bước khởi đầu.

Nghĩ tới chuyện vừa nãy, quả thật có chút giống đang… tranh sủng a. Hai chị em xấu hổ đến muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống.

Chuyện Thanh Hà muốn "hi sinh" Thanh Vân đã đọc thấy trong tin nhắn lúc nãy.

Trong xe, không khí trầm lắng, chỉ còn tiếng hít thở.

" Tại sao anh lại giúp… tôi… chúng tôi?" Giọng Thanh Hà vang lên, đánh vỡ tĩnh lặng.

Thanh Vân giật mình, quay đầu nhìn em gái, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Sau một lát, nàng thở dài, cố gắng trấn tĩnh quay qua nhìn người con trai bên cạnh, hồi hộp chờ đợi.

Nhật Lâm lúc này cảm thấy hơi khó nói. Trả lời thế nào? Đồng tình các nàng? Tội nghiệp?

Đây là đem tôn nghiêm cuối cùng của các nàng xé nát.

Hắn nhìn ra cửa kính.

Màn đêm đen kịt. Chỉ có ánh đèn bên đường và của xe chiếu rọi phía trước.

Giọng hắn nhẹ nhàng, xa vắng, lại chất đầy sự chân thành:

" Bởi vì chỉ muốn giúp!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.