Cuối cùng Hứa Minh Tâm không chút cố ky nào ném viên sỏi qua, đập trúng vào lồng ngực của anh, âm thanh trầm trầm truyền lại phía cô.
Mà anh, thậm chí còn không hừ lấy một tiếng.
Rõ ràng là yêu nhau đã ngoài hai năm rồi, nhưng Hứa Minh Tâm vẫn không hiểu trong đầu Cố Gia Huy đang nghĩ cái gì Cô nào biết được, anh đang kẹt giữa trận chiến giữa trời và người.
Cuối cùng… ở lại hay không ở lại.
Muốn dành tất cả cho cô, nhưng lai lo lắng bản thân không thế cho cô tất cả.
Anh yêu cô, sớm đã vượt qua cả yêu bản thân mình, vượt qua cả tính mệnh mình.
Chỉ bởi vì cô, càng khát vọng bản thân mình có thể sống lâu hơn nữa.
“Cố Gia Huy, anh rốt cuộc muốn làm gì?
“Anh muốn em”
Thật lâu sau, anh mới phá tan sự im lặng trong bóng tối, đôi môi mỏng khẽ mím lại, sau đó mở ra khép lại, từng chữ một phun ra ba chữ này.
Âm thanh của anh vẫn trầm và khàn như: vậy, trong màn đêm tĩnh lặng như mặt nước, lại càng châ thật và du dương hơn.
Trái tim cô… run lên dữ dội “Em không cảm nhận được”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh, trước khi nhắm mắt lại thấy em, mở mắt ra cũng thấy em. Muốn nằm lấy tay em, hôn em, ôm lấy em!
Muốn đưa em đi đến những quán ăn ngon, muốn đưa em đi công viên giải trí, muốn đưa em đi xem thủy triều lên xuống, bình mình và hoàng hôn nữa. Anh muốn cùng em đi dạo, đi đến khi sau này trở thành đôi vợ chồng già tám chín mươi tuổi, đi đến tận cùng của hạnh phúc”
“Anh muốn cùng em làm rất nhiều chuyện, ba ngày ba đêm cũng nói không hết được”
“Bà đây không muốn nghe anh nói nhảm nhiều như vậy, tất cả đều là nói dối! Qủa nhiên, trên mạng nói rất đúng, Những gì một người đàn ông nói không khác gì một con lợn nái đi lên cây, căn bản không thể tin cái gì hết!”
“Vậy em muốn thế nào… em mới có thế tin anh?”
Anh lặng lẽ không tiếng động từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cuối cùng đứng trước mặt cô.
“Cố Gia Huy, có phải anh không tin em sẽ cùng anh vượt qua khó khăn hay không?”
“Không phải”
“Nhưng tất cả hành động của anh bây giờ đều đang nói anh có ý này!”
“Bởi vì anh là đàn ông.”
Giọng Cố Gia Huy nặng nề vang lên, chất chứa nồng đậm sự bất đắc dĩ: “Bởi vì anh là đàn ông, dù biết được em sẽ cùng anh vượt qua khó khăn đi nữa, anh cũng không nỡ để em mạo hiểm”
“Đây không phải vấn đề em tin hay không tin, mà căm bản anh không làm được”
Anh ôm cô vào trong lòng, nói: “Minh Tâm, Anh không quan tâm em đã biết những gì.
Nhưng em phải hiểu một điều, anh sẽ không bao giờ làm hại em”
“Em biết anh sẽ không hại em, nhưng mà… trong lòng em rất khó chịu”