Anh giật mình, lo lắng trong nháy mắt làm ngăn lại dục vọng trong cơ thể.
Anh trực tiếp một chân đá văng cửa, nhanh chóng đuổi theo.
Hứa Minh Tâm từ ban công nhảy xuống, lầu hai không cao lắm, không ngã gấy tay gãy chân, nhưng mắt cá chân của cô bị trẹo rồi.
Lúc nhảy, cánh tay ma sát vào vách tường, làm trầy một vùng da lớn.
Cô đau đến rớt nước mắt, nhưng bước chân một chút cũng không chậm.
Cô biết Cố Gia Huy đang đuổi theo mình.
“Minh Tâm, em muốn đi đâu?”
Gố Gia Huy bước nhanh hơn, tốc độ của cô sao có thể so được với anh.
Mắt thấy anh sắp đuổi kịp, lại không nghĩ Hứa Minh Tâm đột nhiên quay đầu lại, đem dép lê trên chân hung hãng mà ném qua.
Cố Gia Huy không có né tránh, đứng yên tiếp được.
“Em làm sao lại tức giận?”
“Anh không ngủ với tôi đúng không? Vậy anh cưới tôi về nhà làm gì? Cho tôi một hôn lễ long trọng, lại không cho tôi một cái giấy chứng nhận kết hôn, kết hôn cái gì!
“Bà đây không gả cho, quãng đời còn lại anh tự sống một mình đi!”
Hứa Minh Tâm thở phì phì nói xong, sau đó xoay người khập khiễng rời đi.
Cố Gia Huy đi theo cô từng bước một, duy trì khoảng cách mười mét với cô.
Gió thu lạnh lẽo, thổi tan đi những ham muốn, bây giờ bọn họ bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Biết được bản thân muốn cái gì, muốn nói gì Hứa Minh Tâm chịu hết nổi rồi, nhặt viên sỏi dưới đất lên, quay người lại ném vào anh.
Ném một viên, không ném trúng anh, rơi xuống đất lạch cạch một tiếng.
Nếu như viên sỏi này ném vào người thì kết quả có thể dễ dàng nhìn thấy, tuyết đối không phải chuyện đùa.
“Đừng có đi theo tôi, cách tôi càng xa càng tốt!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô rống lên đến khản cả cổ, toàn thân cũng run rẩy.
Cô nhìn vào khuôn mặt anh, sắc mặt ngưng trọng, lông mày nhíu chặt lại Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, lông mi dài rũ xuống, che giấu vẻ phức tạp và thâm trầm trong đôi mắt.
Anh được bao trùm trong bóng đêm mơ hồ, đứng đúng cách phía ngoài nơi ánh đèn chiếu sáng, cả người giống như một bóng ma bí ẩn.
Cô nhìn không thấu, cũng không muốn nhìn rõ.
Cố hết sức nằm chặt tay lại, chờ đợi phản ứng của anh.
Mà anh chỉ mím chặt đôi môi mỏng của mình, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô quay người lại bước một bước, anh cũng theo sau đi một bước.
“Anh tưởng tôi đang đùa với anh sao? Anh thật sự nghĩ rằng tôi không dám ném anh chắc?”