Đời người có lẽ chính là tự tự nhiên nhiên lên lên xuống xuống như vậy đó.
Hệ thống tâm tĩnh như nước ở trong thế giới che đậy, vật ta hợp nhất, nó đã đại triệt đại ngộ hoàn toàn suy nghĩ thấu đáo rồi, không phải là thế giới này có vấn đề, mà là con người vấn đề, cho dù nó thả Nhạc Thiên đến thế giới nào đi chăng nữa, thì Nhạc Thiên vẫn là dòng quỷ ma như này mà thôi.
Nó đã không còn hối hận vì đã mang Nhạc Thiên đến thế giới này rồi, đổi thành hối hận vì sao mình lại bắt cho bằng được cậu.
Các hệ thống cao cấp trong liên minh có kẻ nào không phải oai phong rung chuyển đất trời đâu, nó cũng chỉ tính là hạng trung trong liên minh, sao lại không tự mình biết mình, lầm tưởng là các tiền bối không bắt được mặt hàng này chứ? Rõ ràng là không muốn bắt mà!
Nó khó chấp nhận quá…
Nhạc Thiên đã có một thời gian không được gần gũi với Rand, cảm giác thật sự rất tốt, trong lòng Rand vẫn còn giận, động tác thô bạo hơn trước đó, thêm vào hoàn cảnh ẩm ướt tối đen, Nhạc Thiên cảm giác mình như đang trộm tình với người khác, hưng phấn vô cùng, đặc biệt là Rand đang không mặc thánh bào, chỉ mặc một bộ kình trang đã nửa cởi, thật sự khiến cho Nhạc Thiên có cảm giác nhục nhã như đang bị một tên thợ săn xa lạ cưỡng X vậy.
Hiếm khi Rand lại không hề nói bất cứ một lời sắc tình nào, cả quá trình đều rất im lặng, mặc kệ Nhạc Thiên kêu thế nào, hắn cũng chỉ gặm cắn Nhạc Thiên coi như đáp lại.
Nhạc Thiên cũng không để ý, mấy người cắn tui thì tui cắn lại.
Viên đá thô cứng cọ sát da thịt mềm mại của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhỏ giọng than đau, Rand lại cắn một cái lên bả vai cậu, “Thế này đã đau? Em có biết…” Em có rằng lúc em rời đi, ta đã đau lòng thế nào không? Nhưng hắn không muốn nói ra, chỉ càng tăng thêm cường độ, hòng quyết tâm muốn làm Nhạc Thiên đau hơn nữa.
Trong hang động tối đen, tiếng kêu rên và tiếng va chạm đan lồng vào nhau, cơn mưa ngoài trời sớm đã ngừng lại, bầu trời xanh thẳm phơi bày dáng vẻ chân thực vốn có, ánh nắng như mọc thêm chân, chậm rãi bò từ bên ngoài vào trong hang động, bò lên mái tóc bạc uốn lượn của Rand, ngón chân Nhạc Thiên run rẩy, hàng mi không ngừng lấp lóe, đôi môi màu đỏ tươi đã bị cắn rách, những thứ bị giấu trong bóng tối dần trở nên rõ ràng.
Nhạc Thiên giơ tay ôm cổ Rand trong hang động đang dần sáng lên, “Ta, sau này ta… a… a… sẽ không… ư… rời… ngươi nữa…”
Rand cắn vào cổ cậu, cuối cùng cũng lên tiếng, “Nếu em dám dối gạt ta, ta sẽ giết em.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, mái tóc vàng rũ ra phía sau, hét lên một tiếng như sắp chết đến, hoàn toàn không còn sức, Rand ôm cậu, để cậu dựa lên vai mình, lúc này giọng điệu mới hoàn toàn bình tĩnh lại, “…đừng khiến ta phải đau lòng thêm nữa, ta thật sự rất yêu em.”
Nhạc Thiên ngất đi, không còn nghe thấy gì, khi tỉnh lại được toại nguyện nhìn thấy trần gương quen thuộc, hưng phấn nói: “Ha ha, tao đã về rồi này! Ma ma không còn phải lo con bị vứt bỏ nữa đâu.”
Hệ thống: “…chưa từng thấy lo.” Bây giờ nó đang rất mệt mỏi, đắm chìm trong nỗi chối bỏ bản thân, rốt cuộc thì tại sao mình lại ti tiện thế này, tại sao lại muốn bắt Nhạc Thiên cơ chứ? Tội phạm truy nã nhiều như vậy, sao cứ cố tình chọn kẻ kỳ dị nhất.
Nhạc Thiên: “Ồ? Mày là mẹ tao à? Sao tao không biết.”
Hệ thống: …con cái bất hiếu…
Không thấy Giáo hoàng đại nhân đâu, Nhạc Thiên đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ như đang ở trong nhà mình, lấy được một cái ngân bào của Rand khoác lên người, mang dép của Rand đi ra ngoài, bước qua tầng tầng lớp lớp cung điện, đứng ngoài điện duỗi người, vai còn chưa kịp vươn xong, đã phát hiện có gì đó không đúng.
Ra khỏi điện, mới thấy cửa điện đã bị khóa lại.
Nhạc Thiên: …
Nơi vốn là cửa vòm đã bị một tấm bình phong bằng thánh quang thay thế, trên bình phong có đốm lửa mang theo điện xẹt, Nhạc Thiên hoàn toàn không nghi ngờ là nếu như mình dám chạm thử một cái, chác chắn sẽ bị điện giật chín bảy phần.
Rất dễ nhận thấy, Rand muốn nhốt cậu trong đây, sắc mặt Nhạc Thiên tối xuống.
Hệ thống biết rất rõ cậu là loại mặt hàng gì, bình tĩnh nói: “Thích không?”
Nó biết ngay mà… cái con người này chỉ có hứng thú với mỗi cuộc sống sâu gạo mà thôi, nó cũng không hiểu tại sao mà bất kể là đến thế giới nào thì cũng thành tình tiết giam cầm này thế?
Nhạc Thiên rất bình tĩnh quay vào trong điện, gió thổi bay tờ giấy mỏng trên bàn sách của Rand, rơi xuống dưới chân Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhặt lên nhìn thử, là chân dung của cậu.
Mái tóc xoăn dài vàng óng xõa tung, ngũ quan ưu việt hoàn mỹ, đôi mắt màu xanh nhạt sáng rực, tất cả được vẽ y như thật, khó nhất là Rand có thể vẽ được thần thái kiêu ngạo đến ngông cuồng tự đại mà chỉ cậu mới có. Nhạc Thiên nhìn một lúc, thầm nghĩ thì ra trong lòng hắn, cậu trông như thế này.
Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Chụp kiểu ảnh lưu niệm chứ.”
Hệ thống: “Không đủ bộ nhớ.”
Nhạc Thiên: “Nữa à?”
Hệ thống nói thầm, dù sao thì đây cũng là tranh vẽ chứ có phải thơ đâu, chẳng lẽ cậu còn cách nào hành hạ tôi nữa sao?
Sự thực chứng minh là vẫn còn.
“Đừng vẽ nữa!” Hệ thống chỉ hận sao mình sao lại có module thị giác chứ.
Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Làm sao vậy, vẽ được lắm mà.”
Khả năng vẽ tranh sơn dầu của Cyril không tệ, màu sắc đậm bút pháp tinh tế, Nhạc Thiên bằng vào vỏ bọc đó vẽ một bức thôi cũng đủ mang ra đấu giá rồi.
Chỉ là nội dung có hơi… hệ thống tuyệt vọng, tại sao con người này vẽ tranh sếch của mình với người khác mà hoàn toàn không có chút chướng ngại tâm lý nào cơ chứ?
Hệ thống: “Cậu không sợ Rand nhìn thấy rồi tức giận à?”
Nhạc Thiên tiếp tục vẽ, “Nếu như tao vẽ người khác thì hắn mới tức giận chứ.”
Hệ thống: …”Đừng vẽ nữa, tôi lưu.”
Nhạc Thiên cười hì hì, “Ây da, vẽ cũng vẽ rồi, vẽ xong rồi lưu luôn một lượt.”
Hệ thống thà chết không theo, cuối cùng hai người cùng lui một bước, chỉ lưu lại bức chân dung Rand vẽ cho Cyril.
Hệ thống rất không hiểu, “Cũng có phải vẽ cậu đâu.”
Nhạc Thiên: “Sao lại không phải tao?”
Hệ thống cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng là tôi không biết mặt mũi cậu thế nào.”
Nhạc Thiên khẽ hừ một tiếng, “Chắc chắn là mày không biết.” Ngay cả chính cậu cũng không biết mặt mũi mình ra sao, sao mà hệ thống biết được?
Lúc Rand trở lại, đi xuyên qua bình phong thánh quang, thấy Nhạc Thiên mặc ngân bào của hắn đang ngồi trên bàn vẽ vời, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, Rand thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng là Nhạc Thiên sẽ nháo nhào một trận với hắn.
Bóng người cao lớn phủ trên bức vẽ, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã về rồi.”
Rand gượng gạo nói: “Ừm.”
Nhạc Thiên chỉ chỉ cửa bình phong bằng thánh quang, “Đó là cái gì?”
Rand: “Cổng mới được trang bị.”
Nhạc Thiên: “Cần sao?”
Rand: “Không cần, nhưng ta muốn.”
Cục vàng càng ngày càng dữ rồi, Nhạc Thiên bỏ bút vẽ xuống, cậu đang vẽ một bức tranh phong cảnh, núi tuyết trời xanh thanh lọc tâm hồn, Rand chỉ mới thoáng nhìn qua, đã lập tức nhíu mày, không nói một lời nào giật bức tranh lại, thiêu hủy ngay trong chớp mắt, “Em đừng hòng đi đến Hungary nữa.”
Nhạc Thiên: “?” Cậu vẽ đại thôi mà.
Rand cảnh cáo: “Nếu còn có lần sau nữa, ta sẽ san bằng nó.”
Nhạc Thiên không biết nói gì: “…ta không thành hôn với Helena.”
Chuyện này Rand đã sớm biết, may là Nhạc Thiên đã không thành hôn với Helena ở Hungary, nếu không thì hắn nhất định sẽ làm như lời hắn vừa nói, san bằng Hungary.
Rand khẽ hừ một tiếng, “Cũng không thành hôn với ta.”
Nhạc Thiên thò tay nắm tay áo Rand, nhíu mày, trên mặt lại không ngăn được nụ cười, lưu manh vô lại, “Muốn làm vương hậu của ta?”
Rand không nói gì, liếc cậu một cái.
“À…” Nhạc Thiên kéo dài giọng, “Hay là muốn làm nhân tình của ta?”
Rand vẫn không lên tiếng, hai mắt không gợn sóng lẳng lặng nhìn Nhạc Thiên diễn trò.
Đối tượng không chịu tương tác, Nhạc Thiên thấy chán, thả tay áo hắn ra, lúng túng sờ sờ mũi mình.
Rand nói: “Vui không?”
Nhạc Thiên ủ rũ ủ rũ nói: “Xin lỗi.”
“Nếu còn lần sau nữa, ta sẽ XXX em ngay ở chủ điện.” Rand lạnh lùng nói.
Sứ giả Giáo hội ở ngoài chủ điện không một trăm cũng tám mươi, lúc nào cũng đông đúc người qua kẻ lại, Rand uy hiếp thế này… nói sao đây nhỉ… Nhạc Thiên nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Nhưng Nhạc Thiên không biết xấu hổ, Cyril thì vẫn cần mặt mũi, thế là ngoan ngoãn cong đuôi nói: “Sau này không đùa vậy nữa.”
Rand đưa tay ra, bóp cằm Nhạc Thiên, hôm qua hắn cắn môi Nhạc Thiên, cũng để lại một ít dấu răng màu xanh nhạt trên cằm Nhạc Thiên, trông có vẻ vô cùng kiều diễm, yết hầu Rand động đậy, “Mắc lỗi thì phải bị phạt.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Không bằng mấy người nói thẳng ra là làm sai thì bị bình bịch đi.
“Thế… ngươi muốn phạt ta thế nào đây…” Nhạc Thiên nâng tay Rand lên, đôi mắt màu xanh lục tinh khiết không vương một hạt bụi nhìn Rand, đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay của hắn, “Giáo hoàng đại nhân?”
Tim Rand run lên một cái mãnh liệt, ngón tay thuận thế kẹp lấy đầu lưỡi Nhạc Thiên, “Phạt em không có cơm tối ăn.”
Nhạc Thiên:…
Rand cúi người lấy môi thay ngón tay, trao đổi một cái hôn ướt át với Nhạc Thiên, ghé vào bên tai cậu nói khẽ: “Ăn cái khác trước, xem biểu hiện của em rồi mới quyết định là có cơm tối không.”
Nhạc Thiên nhìn cần cổ và vành tai đã đỏ bừng lên của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, tự mình nói lời sắc tình lại tự mình thấy thẹn thùng, đáng yêu ghê.
Nhạc Thiên cố ý nói: “Vậy thôi quên đi, dạo gần đây ta béo lên rồi, bớt ăn tối một bữa để giảm cân.”
Rand trở mặt trong nháy mắt, hung dữ nói: “Nhất định phải ăn.”
Buổi tối hôm ấy cái gì nên ăn cái gì không nên ăn Nhạc Thiên cũng được ăn, hơn nữa còn ăn rất no.
Năm đầu tiên mà Nhạc Thiên ở lại Giáo hội, không bước ra khỏi cung điện của Rand dù chỉ một bước chân, cậu thích ứng đến rất hài lòng, cuộc sống sâu gạo khép kín thế này Nhạc Thiên hoàn toàn không thấy có chút áp lực nào trong lòng, thậm chí còn béo đến không còn thấy cơ bụng nữa.
Nhạc Thiên nhìn đường nét cơ bụng đã biến mất của mình trong gương mà khóc ròng, “Mẹ, cơ bụng của con đâu.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Ngày nào cũng hết ăn rồi ngủ, mà còn đòi cơ bụng, có cái rắm ấy.”
Nhạc Thiên ủy khuất nói: “Con có vận động mà, sáng trưa chiều tối không thiếu bữa nào.”
Hệ thống tan vỡ: “Cậu câm miệng đi!”
Lúc Rand trở về cung điện nhìn thấy Nhạc Thiên đang hồn bay phách lạc ngồi trước gương dang tay tự ôm mình, chợt căng thẳng trong lòng, một năm qua Nhạc Thiên không ồn không nháo, ngoại trừ thi thoảng lại cãi nhau với hắn ra, thì hoàn toàn không có ý kiến gì, cuối cùng cũng không chịu nổi rồi sao?
Rand nhanh chân bước lên đanh mặt ôm Nhạc Thiên, “Em sao thế?” Giọng nói tuy rất bình tĩnh, nhưng trên mu bàn tay đang đặt trên bả vai của Nhạc Thiên đã vì hồi hộp mà hơi nổi gân.
Nhạc Thiên nắm cổ áo hắn khóc chít chít, “Cưng ơi, ta không có cơ bụng ngươi vẫn yêu ta chứ?”
Rand: …
Thấy Rand không trả lời, Nhạc Thiên “Òa” một tiếng khóc lớn, “Quả nhiên là ngươi chỉ yêu thân thể ta mà thôi!”
Rand nói: “Đừng khóc, khóc nữa là XXX ngươi ngay.”
Nhạc Thiên càng khóc to hơn nữa.
Sau khi bị Rand đút ăn xong một bữa no nê, Nhạc Thiên hài lòng sờ sờ bụng nhỏ trơn bóng của mình, cậu vẫn là chàng thanh niên sáng nhất cả đại lục này, Rand ôm cậu từ sau lưng, thấy cậu vẫn cứ xoa bụng mãi, lạnh nhạt hỏi: “Có bầu?”
Nhạc Thiên: “…”
Rand: “Mấy tháng?”
Nhạc Thiên: “…chỉ là béo lên thôi.”
Rand: “Ta thấy không giống vậy.” Duỗi tay bóp bụng nhỏ của Nhạc Thiên một cái, khẳng định: “Rõ ràng là đang mang thai, lúc ăn sáng còn ói ra.”
Phí lời… ăn thứ đó mà lại không ói ra sao… Nhạc Thiên thầm nghĩ, Rand, mấy người biến đổi nhanh quá tui theo không kịp tiết tấu.
Rand tiếp tục lẩm bẩm: “Nghe nói phụ nữ có thai nhu cầu sẽ tăng lên.”
Nhạc Thiên: “…”
Rand: “Chẳng trách dạo gần đây lại damdang như vậy.”
Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa, trở mình cào hắn, Rand bắt tay cậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, “Quả nhiên là có bầu, nóng tính hơn hẳn.”
Cả năm qua Nhạc Thiên không thấy Rand cười, lại một lần nữa trông thấy nụ cười của Rand, cảm giác như cuối cùng tiểu thiên sứ của cậu cũng đã trở lại.
“Không ngoan thế này thì phải dạy dỗ mới được, không thể khoan dung cho em vì em đang có bầu được,” Rand trở mình ngăn Nhạc Thiên, “Đánh đòn.”
Nhạc Thiên: … tui sai rồi, tiểu thiên sứ đã đi rồi, không thể trở lại được nữa.
Qua ba năm nữa, xét thấy biểu hiện của Nhạc Thiên tốt, Rand đã cho lui bình phong, mặc dù Nhạc Thiên có thể tự do ra vào, nhưng vẫn chỉ ở trong cung điện, quốc vương trạch nam có thâm niên của đại lục không phải nói không.
Một ngày nọ, Rand nổi giận đùng đùng quay trở lại, trên tay cầm một quyển sách nhỏ, “Em giải thích đi!”
Nhạc Thiên không hiểu gì nhận sách, nhìn thấy chữ kí quen thuộc của mình trên đó mới nhớ ra, ầy… thì ra là tập thơ có mùi đó, cậu không hiểu ra sao nói: “Là ta ký, sao vậy?”
Một câu nói đốt cháy Rand, không nói hai lời chịch chịch Nhạc Thiên phải kêu meo meo, sau đó cảnh cáo Nhạc Thiên: “Sau này không cho em ký tên cho bất cứ ai nữa.”
Nhạc Thiên khàn khàn nói: “Được.”
Rand: “Ngoại trừ ta.”
Nhạc Thiên: “Không phải ngươi không thích tập thơ đó sao?”
Rand buông tay xuống giường, lấy một bức tranh từ trong chiếc hộp tinh xảo, thì ra là bức tranh sếch mà Nhạc Thiên vẽ mình với Rand, Nhạc Thiên kinh ngạc đến mặt đỏ như máu, cậu nhớ là mình đã vứt rồi mà!
Rand cầm tranh đi tới, nói với Nhạc Thiên: “Ký cái này.”
Nhạc Thiên nói thầm, xấu hổ quá, tui đường đường là quốc vương mà đi ký tên lên cái này… nhưng vẫn ngoan ngoãn kí.
Rand thu tranh lại cười cười, bây giờ hắn không thích cười, mỗi lần cười lên Nhạc Thiên đều cảm thấy đặc biệt ngọt, đồng thời hoài niệm tiểu thiên sứ Rand chưa bị cậu dạy hư.
Rand thấy ánh mắt cậu mơ màng, lại sụ mặt, “Em đang nghĩ gì?”
Nhạc Thiên theo bản năng trả lời: “Nghĩ ngươi.”
Sắc mặt Rand dịu lại, vành tai lại hồng lên, một lần nữa cất tranh thật cẩn thận, ngồi trở lại bên cạnh Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Nghĩ ta làm gì?”
Nhạc Thiên: “XXX ta.”
Rand: …”Có phải lại mang thai không?”
Nhạc Thiên cả ngày bị nói mang thai rất bình tĩnh, “Đúng, mới có chửa, ngươi đừng có đụng ta, không cẩn thận là mất con đấy.”
Rand: …đúng là bê đá đập chân mình.
Nhưng mà Nhạc Thiên nào nhịn được, đến tối lại quấn lấy Rand nói con đầy ba tháng an toàn rồi, Rand vừa bình bịch vừa dọa, “Phải tuyệt dục cho em thôi, cứ mang thai mãi.”
Nhạc Thiên run lên, nhớ lại ngày tháng làm thái giám năm đó, run rẩy nói: “Không cần nữa… sau này không còn nữa…”
Rand hung ác nói: “Không muốn mang con của ta, có phải muốn bỏ ta không?”
Nhạc Thiên:…muốn chịch tui không cần tìm nhiều cớ như vậy đâu.
Nhạc Thiên ở lại thế giới này chừng hai mươi mốt năm, hệ thống đã sắp bị che đậy đến choáng váng, khi trong đầu nó vang lên tiếng nhắc nhở về tuyến tình cảm của nữ chính đã có gợn sóng thì nó cứ ngỡ là mình nghe thấy tiếng hát từ Thiên đường!
Nhạc Thiên rất bình tĩnh, chung quy sẽ có một ngày như vậy, sau khi Helena chân chính nắm quyền rồi, thì tất nhiên sẽ khao khát cảm tình, con người là động vật tham lam mà.
Mà điều làm cho hệ thống cảm thấy Nhạc Thiên rất đáng sợ là: “Phán định giá trị nhan sắc của đối phương chỉ cao hơn cậu 0.001%.” Chủ yếu là thắng nhờ tuổi tác, Nhạc Thiên đã gần hơn bốn mươi rồi, cho dù có thần lực làm chậm tốc độ già yếu, nhưng vẫn không bằng nhóc chó sói của Helena, tuổi trẻ tốt đẹp như thế đó.
Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Tất cả nằm trong lòng bàn tay.”
Hệ thống: … người này thật đáng sợ … nó nhận thua…
Ngày rời đi ấy, Nhạc Thiên và Rand đang cùng ngắm sao dưới mái vòm của Giáo hội, hai người nắm tay, bầu không khí yên tĩnh mà tươi đẹp, bỗng nhiên một luồng thánh quang bao phủ hai người, Nhạc Thiên nhìn về phía Rand, phát hiện trong đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm của Rand là bình tĩnh thấu hiểu, “Em sắp rời đi, thật không?”
Nhạc Thiên gật đầu.
Rand là con của thần trong thế giới này, biết được sinh lão bệnh tử không khó lắm.
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Đừng đau lòng.”
Rand lắc lắc đầu, khẽ cười, Nhạc Thiên lại nghe thấy âm thanh hoa nở.
“Đừng sợ,” Rand xoau vai Nhạc Thiên, cúi người áp trán mình lên trán cậu, hắn nói, “Thần sẽ luôn bên em.”
Nói xong, hắn cúi người hôn Nhạc Thiên vô cùng dịu dàng, Nhạc Thiên cảm giác được bên má chợt nóng ướt rất ấm áp, là một giọt nước mắt của Rand.
Cậu ra đi trong nụ hôn của Rand, lần này, cậu không đau một chút nào.