Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 53: Thế giới 4



Nhạc Thiên tỉnh lại giữa tiếng ồn ào huyên náo, cậu ngẩng đầu lên từ khuỷu tay , phát hiện ra mình đang ngồi trong phòng học, mới vừa gục xuống bàn ngủ.

Nhạc Thiên: “Uầy, tao về lại lớp học này, vui ghê, đã mấy trăm năm rồi tao chưa được đi học~”

Hệ thống cười gằn: “À, cậu vui là được rồi.” Cái loại mà thời gian nước đầy bồn khi vừa châm vừa xả (1) mà còn không tính được như Nhạc Thiên này ấy, thì chắc chắn là cặn bã của giáo dục rồi.

Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Ngủ trong lớp vẫn ngon nhất.”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên trong thế giới này họ Đinh, trường trung học phổ thông (2) Dương Đức mà Đinh Nhạc Thiên đang học là trường quý tộc tư nhân cao cấp nhất thành phố, học sinh ở đây không giàu sang thì cũng phú quý, Đinh Nhạc Thiên là thuộc về giàu, cha cậu ta năm năm trước trúng số được một khoản lớn, giá trị bản thân vọt một phát lên thẳng top 100 phú hào của thành phố.

Nhạc Thiên: Cái số chó ngáp phải ruồi gì thế hả.

Papa của Đinh Nhạc Thiên sau khi trúng số cũng không sống hoang phí, miệng ăn núi lở, mà đầu tư vào sản xuất và phát triển, bị cái ông ta làm còn rất thành công, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, giá trị con người lại lật xoành xoạch.

Nhạc Thiên: Papa yêu dấu, papa yêu dấu của con, con quyết định phải ở lại thế giới này với papa tới cùng, không có đi đâu hết.

Hệ thống: “Tôi nhất định phải nói cho cậu biết một sự thật.”

Nhạc Thiên có người cha số may tâm trạng đang rất tốt, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Sao nào?”

Hệ thống: “Cậu là người giàu thứ hai từ dưới đếm lên trong lớp.”

Nhạc Thiên: “…”

Còn có thiên lý không hả? Nhạc Thiên bi phẫn nói: “Vậy nghèo nhất lớp là ai?”

Hệ thống: “Bạn gái cậu, Trương Thanh Tĩnh.”

Không giống với Đinh Nhạc Thiên, nữ chính Trương Thanh Tĩnh là dân nghèo trăm phần trăm, cô nhi, dựa vào học bổng toàn phần và học bổng do trường Dương Đức cung cấp mới được vào trường học.

Nhạc Thiên: “Chắc không phải tại tao muốn làm mình tự tin hơn mới đi tìm Trương Thanh Tĩnh làm bạn gái mình chứ?”

Hệ thống: “Đương nhiên là không phải…”

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Haizz, cứ sợ thiết lập nhân vật của mình là phần tử u ám xấu xa.”

Hệ thống: “…” Nói cái rắm gì đấy.

Trương Thanh Tĩnh – người nghèo đích thực – bị đám bạn học nhà giàu trong lớp xa lánh bắt nạt, Đinh Nhạc Thiên cũng từng sống nghèo, nhìn không nổi bèn có một lần lên tiếng bênh vực Trương Thanh Tĩnh, thế là bị đám bạn học đó bỡn cợt theo.

Hai người nghèo nhất lớp trở thành cp là đối tượng bị bạn học cả lớp châm biếm.

Nhạc Thiên: “Tức chết tao rồi, sao bọn nó dám đối xử với tao như vậy…”

Hệ thống: “Không sao đâu, chỉ là ghép cp hai người thôi mà, bình thường bọn họ cũng không thích bắt nạt cậu, coi cậu như không khí ấy.”

Loại nhà giàu mới nổi như Đinh Nhạc Thiên ấy, trong vòng tròn người giàu cũng là tầng lớp thấp nhất, bị khinh bỉ nhất.

Nhạc Thiên oán hận nói: “Cp của tao không có chuyện là con gái đâu, hứ.”

Hệ thống: “…” Đã bắt đầu không thèm che giấu gì nữa.

Nhạc Thiên vừa định hỏi tình huống nam chính, đã nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh “ào ào”, như là có cái gì ngã, quay đầu lại nhìn, thấy một đám con gái đang đứng vòng quanh trước một cái bàn học, sách sổ trên bàn đã rơi xuống đất hết.

Chủ nhân của chỗ ngồi đó là một cô gái mi thanh mục tú vẻ mặt lạnh nhạt, hệ thống nói cho cậu biết đó chính là Trương Thanh Tĩnh.

Rất dễ nhận ra, đám bạn nhà giàu ăn no rửng mỡ lại đang bắt nạt Trương Thanh Tĩnh, Nhạc Thiên nổi giận, “Tao không cho phép có người dám bắt nạt con gái tao!”

Hệ thống:…lại bắt đầu lên cơ bệnh coi nữ chính là con gái nuôi rồi.

Nhạc Thiên đứng dậy, tay cầm một quyển sách thật dày lên nặng nề đập xuống bàn.

“Oành” một tiếng vang thật lớn gần như thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp, ngay cả chính Nhạc Thiên mình cũng phải giật mình hết hồn, thấy đám nữ sinh đang vây quanh Trương Thanh Tĩnh quay đầu lại nhìn mình, Trương Thanh Tĩnh cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút khó hiểu, Nhạc Thiên giận dữ trợn mắt, lớn giọng hét to với đám con gái đó: “Không, không, không được bắt nạt bạn, bạn, bạn cùng lớp.”

Nhạc Thiên: “?????”

Hệ thống: “À, quên nói với cậu, Đinh Nhạc Thiên bị cà lăm.”

Một câu nói vốn khí thế lại bị cậu lắp bắp nói ra như vậy, không chỉ không có chút uy hiếp nào trái lại còn rất buồn cười, cả lớp cùng bật cười thành tiếng.

“Oa, Đinh Nhạc Thiên, cậu cũng biết bảo vệ bạn gái rồi hả?”

Có cô bạn cười giễu cợt, đám con gái đang vây quanh Trương Thanh Tĩnh bắt đầu tản ra, chuyển sang kiếm chuyện với Đinh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Thà nhẫn nhịn chứ không nhẫn nhục.”

Hệ thống cho rằng cậu sẽ lên cơn bạo phát, không ngờ là cậu xoay người chạy ra khỏi lớp học, “Hu hu hu, mama, cái lớp này con không học nổi!”

“Mama”: “…tùy cậu.”



Tính tình của Đinh Nhạc Thiên nói dễ nghe thì kêu là ôn hòa, khó nghe thì là nhu nhược thành thật nhẫn nhục chịu đựng, cho dù có bị các bạn học trong lớp coi như không khí, đôi khi lại bị lôi chuyện “hẹn hò” với Trương Thanh Tĩnh ra công kích chọc ghẹo, thì cậu ta cũng chỉ im lặng chịu, bây giờ Nhạc Thiên lại ra vẻ tui không chịu nổi nữa, tui muốn về ký túc xá ngủ.

Ký túc xá của trường Dương Đức là phòng hai người, hai chiếc giường đơn đặt song song với nhau, đằng trước đặt bàn học, còn có phòng tắm riêng, không khác gì khách sạn.

Trời mùa hè, cả tòa ký túc xá đều được mở điều hòa, Nhạc Thiên đắc ý trùm kín chăn nằm ngủ trong phòng, nhưng rồi lại phát hiện ra mình chẳng thể nào ngủ được.

“Quả nhiên là ngủ trong lớp vẫn ngon hơn.” Nhạc Thiên lầm bầm, lấy điện thoại trong túi ra chơi, tiện thể hỏi hệ thống, “Nam chính là ai vậy?”

Hệ thống cười lạnh một tiếng, “Cậu có cần phải biết nam chính là ai sao?” Cuối thì bây giờ nó cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, cách tốt nhất để Nhạc Thiên không chà đạp nam chính là không cho cậu biết nam chính là ai.

Dù sao thì Nhạc Thiên hoàn thành nhiệm vụ toàn là chơi xỏ lá, hệ thống mở một mắt nhắm một mắt, chỉ một lòng muốn nhanh chóng xong xuôi nhiệm vụ trừng phạt rồi mỗi người một ngả với Nhạc Thiên, không muốn quan tâm đến cậu cũng không ngốc đến mức góp phần giúp cậu đi tán nam chính.

Nhạc Thiên “Hừ” một tiếng, “Không nói thì thôi, tự tao cũng đoán được, chắc chắn là người giàu nhất lớp.”

Hệ thống kinh sợ, lại một lần nữa tắt máy.

Nhạc Thiên vừa nhìn phản ứng của hệ thống biết ngay là mình đoán đúng rồi, vênh váo nói: “Mấy cái motif máu chó đó của liên minh tao thuộc nằm lòng.”

Dù thì cũng là người trông giữ từng diễn nhiều nhân vật như vậy, máu chó từng thử đâu chỉ gọi là nhiều.

Giữa lúc hệ thống đang muốn cứu bài, thì cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn, làm điện thoại trong tay Nhạc Thiên vuột mất, cậu còn nghi là có khi cửa phòng đã hỏng luôn rồi, thầm nói trong lòng, không biết bạn cùng phòng của Đinh Nhạc Thiên là miếng gà cay nóng tính nào nữa.

Bóng gà cay vừa xuất hiện trước mắt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lập tức trở mặt ngay: Ây dô~ gà cay đẹp trai quá đi~

“Liên minh này điểm máu chó motip ta đã sớm rõ ràng trong lòng.”

Cậu thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh khổ người cao ráo, da màu lúa mạch, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt mất kiên nhẫn càng lộ ra vẻ kiêu ngạo khó thuần, mồ hôi từ thái dương chảy xuống rơi lên tấm áo sơmi trắng đầy nếp nhăn, cúc áo cũng cài không đều, cái cài cái không, chính là kiểu bad boy học đường được thiếu nữ hoan nghênh nhất.

Nhạc Thiên nhìn mà choáng, không thèm nhặt điện thoại.

Không biết trong miệng cậu ta đang lầm bầm mắng gì, động tác cởi áo sơmi vô cùng thô lỗ, vừa cởi xong đã quăng mạnh xuống đất, hơi khom lưng, áo lót màu trắng trượt ra khỏi người như cá, cũng vò áo thành một cục rồi ném xuống đất.

Nhạc Thiên rớt nước miếng nhìn lớp cơ bắp rất mỏng trên cơ thể cậu ta, “Mới ngây ngô làm sao.”

Hệ thống lạnh nhạt nói: “Năm nay cậu ta mới mười bảy tuổi.”

Nhạc Thiên lập tức sụp đổ trong chớp mắt, quy định của liên minh rất là nghiêm khắc, nếu như phát sinh quan hệ với vị thành niên, không cần hệ thống phán định, sẽ trực tiếp báo động thẳng lên liên minh cho tạ thế tại chỗ.

Tương Cừ thật sự rất phiền, ở nhà phiền, trong trường lại càng phiền, đang định cởi luôn bên dưới, tự nhiên lại có cảm giác như đang bị ai dòm ngó, quay người lại vừa nhìn, phát hiện ra Đinh Nhạc Thiên đang đần mặt ra nhìn mình, hắn tàn bạo trừng mắt với Đinh Nhạc Thiên, “Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ cà lăm!”

Nhạc Thiên:…

Hình như Đinh Nhạc Thiên đã bị hắn dọa sợ, vẫn cứ là ngơ ngác nhìn hắn, Tương Cừ nhăn hàng lông mày rậm, mắng: “Não tàn.” Rồi xoay người đi vào phòng tắm, đóng cửa lại thật mạnh.

Nhạc Thiên: “Cậu ta thích đóng sập cửa lại thật.”

Hệ thống: “Nói không chừng còn thích đấu vật.”

Nhạc Thiên cảm giác như cậu bạn cùng phòng của Đinh Nhạc Thiên tính khí rất nóng nảy, thật sự rất có khả năng là một lời không hợp sẽ lập tức nhào lên đánh bẹp người khác.

Hệ thống dịu dàng nói tiếp: “Đúng vậy đó, Tương Cừ bởi vì đánh lộn đã bị ghi tội xử phạt tổng cộng mười hai lần.”

Nhạc Thiên khiếp sợ, “Nhà cậu ta làm gì vậy, chống lưng cứng thế.” Bị xử phạt mười hai lần mà còn không đuổi học.

Hệ thống không nghĩ là trọng điểm của cậu lại lạ lùng như vậy, nhắc nhở: “Từng có cậu bạn kia tỏ tình với cậu ta, rồi bị cậu đánh gãy xương mũi.”

Nhạc Thiên nhặt điện thoại lên tiếp tục chơi, “Ờm.”

Hệ thống thấy cậu bình tĩnh như thế, tiếp tục nói: “Cậu không sợ sao?”

Nhạc Thiên: “Mắc gì tao phải sợ, tao có tỏ tình với cậu ta đâu.”

Mặc dù hệ thống đã không màng quan tâm đến cậu nữa, nhưng vẫn thấy thoáng chút hân hoan, cảm ơn cậu thiếu niên nóng tính Tương Cừ đã trao cho hệ thống một vùng trời xanh.

Nhạc Thiên sâu xa nói: “Không chừng là cậu ta thổ lộ với tao ấy chứ.”

Hệ thống: …

Trong điện thoại của Đinh Nhạc Thiên ngay cả một cái game cũng không có, toàn là các app liên quan đến học hành, này thì học tiếng Anh, này thì học cổ văn, Nhạc Thiên nhìn mà hai mắt đăm đăm, “Đinh Nhạc Thiên học giỏi lắm à?”

Hệ thống nói: ” Phiếu điểm kiểm tra tháng nằm trong ngăn kéo đầu giường.”

Nhạc Thiên ngập tràn phấn khởi lấy ra —— ngữ văn 54, toán 52, tiếng Anh 49, vật lý 41, hóa học 47, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên trong lớp.

Nhạc Thiên câm nín nửa ngày, “Cũng không lệch môn mấy.”

Hệ thống suýt chút nữa cười ra tiếng.

“A a a, sao thành tích học tập của nhóc Đinh Nhạc Thiên này kém vậy chứ?” Nhạc Thiên căm giận bất bình, “Lúc tao đi học ít nhiều gì cũng được top 3 của lớp đấy.”

Hệ thống: “Điêu.”

Nhạc Thiên: “Không tin thì thôi.”



“Nếu tao đã đến rồi, từ hôm nay trở đi, tao nhất định phải cố gắng phấn đấu!” Trong lòng Nhạc Thiên đầy hùng tâm tráng chí, “Hình tượng không thể quá khác được, trước hết đặt mục tiêu nhỏ thôi, kiểm tra tháng đợt sau nhất định phải được hạng hai từ dưới đếm lên!”

Hệ thống: “…cố lên…”

Nhạc Thiên tiện tay nhét phiếu điểm vào ngăn kéo, lấy điện thoại ra —— tải Anipop (3) về.

Hệ thống: “Không phải cậu muốn học đàng hoàng sao?”

Nhạc Thiên: “Hạng hai từ dưới đếm lên mà còn phải học á? Tao nhắm mắt cũng làm được.”

Hệ thống: “Được thôi.”

Mấy cái game như Anipop này giết thời gian là tốt nhất, Nhạc Thiên đã lâu rồi không chơi, chơi đến không còn biết trời đất, tiền tiêu vặt của Đinh Nhạc Thiên rất nhiều, cậu còn lấy nạp tiền mua đạo cụ, “Tao lại lên một hạng nữa trong danh sách bạn nè!”

Hệ thống:…cái loại thiểu năng này mà đi học được top 3 thì chắc tại trong lớp có mỗi ba đứa…

Đang lúc Nhạc Thiên mải miết chơi game, trong phòng tắm đột nhiên truyền ra một tiếng rống, “Ê!”

Nhạc Thiên bị dọa sợ hết hồn, hỏi hệ thống: “Đang gọi tao hả?”

“Cà lăm!”

Được rồi, cậu xác định là đang gọi cậu.

Nhạc Thiên để điện thoại xuống, đi tới cửa phòng tắm, cách cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Có, có, có chuyện, chuyện…”

Không đợi Nhạc Thiên nói xong, Tương Cừ sẽ không nhịn nói: “Cầm cho tôi cái khăn.”

À, ra là quên lấy khăn, Nhạc Thiên nói: “Khăn, khăn, khăn lông ở đâu?”

Tương Cừ chẳng muốn cãi cọ qua lại cùng Đinh Nhạc Thiên, lớn tiếng nói: “Tôi không nói rõ được với cậu, đừng nói nhiều nữa, lấy đỡ một cái của cậu cho tôi mượn xài đi.”

Nhạc Thiên mang dép đi ra ban công, lấy một cái khăn hình Doraemon, lại quay vào gõ gõ cửa phòng tắm, “Khăn, khăn…”

Cậu còn chưa kịp nói xong, cửa phòng tắm đã mở ra thật mạnh, để lộ gương mặt tuấn tú ướt nhẹp của Tương Cừ, một tay túm khăn lại “oành” một tiếng đóng cửa lại.

Nhạc Thiên sờ sờ mũi, tiếc nuối nói: “Ây, nhanh quá, không thấy rõ gì hết.”

Hệ thống máy móc nói: “Năm nay cậu ta mới mười bảy tuổi…”

Nhạc Thiên: “Ồ, cho nên tao mới chỉ nhìn thôi.”

Hệ thống:…phải nhanh nhanh đi tra

sinh nhật của Tương Cừ mới được, đến trước ngày đó thì cậu ta vẫn được an toàn .

Một lát sau, Tương Cừ từ trong phòng tắm đi ra, hắn để trần thân trên, ở dưới chỉ mặc một cái quần thể thao mùa hè lửng, cơ thể của người thiếu niên ngây ngô lại tươi đẹp, cơ bắp lưu loát đẹp đẽ, hắn đang khom lưng lau tóc, bụng hơi cong xuống một chút, để lộ tám múi cơ bụng rõ ràng.

Nhạc Thiên: “Ú òa, tao nhớ sáu múi cơ bụng của tao quá đi.”

Hệ thống: “Ủa, cậu có sao?”

Tương Cừ đang lau lau thì cảm giác Đinh Nhạc Thiên lại nhìn mình, liếc mắt qua nhìn quả nhiên lại thấy cậu nhìn mình chăm chăm, cánh tay thon dài đầy sức mạnh, chiếc khăn bị hắn quất một cái phát ra một tiếng vang xé không khí, tiện tay vắt khăn ngang cổ, sầm mặt nói với Nhạc Thiên: “Cậu nhìn cái gì đấy?”

Nhạc Thiên rụt cổ một cái, hai mắt buông xuống, ánh mắt bay loạn, mặt đỏ tới mang tai nói: “Cái khăn, khăn lông, khăn lông đó, dùng, dùng để lau, lau chân …”

Tương Cừ: …

__

(1) thời gian nước đầy bồn khi vừa châm vừa xả: nguyên văn 放水加水, tui có tra thử nhưng không thấy thông tin gì liên quan, nên trước đó thì có edit tạm là “cấp – thoát nước”. Sau đó thì bạn NaNy38277 có gợi ý là có thể tác giả đang nhắc lại đoạn mà Nhạc Thiên nói không tính được thời gian xả nước đầy hồ tắm ở thế giới thứ 3 (phần 2 chương 41), tui đọc lại thì thấy cũng hợp lý nên đã sửa lại.

Cảm ơn bạn NaNy38277 nhiều lắm nha.

(2) trong raw thì trường này là 中学, nghĩa là trường trung học, secondary, nhưng độ tuổi của nhân vật trong thế giới này là 17, nên tui đổi thành trung học phổ thông.

(3) Anipop: 消消乐, mới đầu edit là Xiao xiao le mà nhờ bạn Haru nhắc tui mới biết nó là Anipop, cảm ơn bạn Haru nhiều he he. Tui tìm được cái game là 开心消消乐, không biết có phải không:

 

Link down cho ai muốn chơi:

IOS:

Android: không tìm thấy link trên CH play, mọi người tải trên đỡ.

 

------oOo------

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.