Dù cho là trời sụp đất lún, hay là sét đánh giữa trời quang cũng không đủ để hình dung được tâm tình của Nhạc Thiên bây giờ.
Nhạc Thiên vẫn còn muốn giãy giụa đôi phần, “Ta có lời muốn nói với Giáo hoàng của các ngươi.”
Sứ giả Giáo hội hoàn toàn không thèm quan tâm, căm ghét nói: “Quốc vương bệ hạ mời về đi, Giáo hoàng đã không hoan nghênh ngài.” Các sứ giả của Giáo hội đã sớm không ưa Cyril dám nghênh ngang làm mưa làm gió ngay trong Giáo hội, càng đừng nói đến chuyện Giáo hoàng đã tức giận đến ngất xỉu.
Nhạc Thiên: …không phải bảo là thiên sứ à, tính khí lớn như vậy.
Hệ thống ngừng cười, giật giây nói: “Nào, chúng mình không giận, về thôi.” Nó thà để Nhạc Thiên nhìn gương quay tay, chứ không muốn nhìn hai tên cẩu nam nam đó anh anh em em trong phòng tắm nữa.
Nhạc Thiên thở dài, tháo mặt nạ xuống ngay trước mặt tên sứ giả đang trợn trắng mắt, Nhạc Thiên lắc lắc đầu, mái tóc xoăn màu vàng kim xõa tung thoáng chốc tan ra như gợn nước, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu như dát lên một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, sứ giả Giáo hội bất ngờ bị mỹ nhan của Nhạc Thiên bạo kích một cách đột ngột, không còn vẻ mặt lạnh lùng nữa, tròng mắt chợt kịch liệt run rẩy.
Nhạc Thiên chau mày, ưu buồn mềm mỏng nói: “Ta ở đây chờ hắn.”
Hệ thống: …thật là hèn hạ… ngay cả mỹ nhân kế cũng chơi luôn.
Oán hận của sứ giả đối với Cyril thoáng cái biến đi hơn phân nửa, một người đẹp như vậy cho dù có làm chuyện sai trái đi nữa, chỉ cần cậu hơi nhăn mày nhíu mày với bạn, bạn sẽ rất khó cam lòng nhẫn tâm với cậu.
Sứ giả hơi do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Ta đi thông báo với giáo hoàng.”
Hệ thống: !!!
Nhạc Thiên khẽ cười cười, nụ cười vẫn đậm đầy đau thương như trước, mím môi không nói một câu nào, một nửa con tim của sứ giả đã lập tức tan chảy, nhanh chóng xoay người vào thành đi .
Hệ thống quả thực không biết nói gì.
Nhạc Thiên: “Hầy, đối với người đẹp ấy à, thế giới với chúng ta mà nói chính là đơn giản như vậy.”
Hệ thống: “…” Lại một lần nữa hối hận vì đã đưa Nhạc Thiên tới thế giới này.
Mãi một lúc sau, sứ giả mới đi ra, trên trán còn bị bầm một cục, thái độ đột biến, mặt lạnh như cục đá vừa được lôi từ trong tủ lạnh ra, nghiêm mặt nói: “Mời quốc vương bệ hạ về đi, Giáo hoàng đại nhân không muốn gặp ngài.”
Hệ thống: “Hầy, thế giới của người đẹp đúng là đơn giản như vậy đó.”
Nhạc Thiên:…quét mặt thất bại.
Lần này Rand giận dữ thật rồi, Nhạc Thiên không nói gì thêm, đang định quay người rời đi, sứ giả lại gọi cậu lại, “Ây… khoan đã… bệ hạ…”
Nhạc Thiên nói: “Có chuyện gì nữa?”
Sứ giả đỏ mặt, lấy một quyển sách từ trong tay áo ra, “Có thể ký tên cho ta không?”
Nhạc Thiên nhận lấy vừa nhìn thử, là quyển thơ mà Victor đã viết cho cậu sau khi bổ sung và hiệu đính, mặt trước có thêm hàng chữ “Mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục”.
Nhạc Thiên: “… sao ngươi lại có cái này?”
Sứ giả ngượng ngùng nói: “Cái này đang là sách cấm ở chủ thành, ta cũng chỉ vừa nhặt được trong nhà vệ sinh.”
Nhạc Thiên: “…” Nhất thời cảm giác trên tay của mình đã dính phải một mùi vị nào đó không biết tên.
Sứ giả nhanh chóng giải thích: “Sạch sẽ .”
Nhạc Thiên: “…”
Sứ giả: “Chỉ là thiếu hai trang.”
Nhạc Thiên nhanh chóng ký tên rồi trả lại hắn, “Rand thật sự không muốn gặp ta?”
Sứ giả thu hồi tập thơ vào trong tay áo, vẻ mặt khó xử chỉ lên vết bầm đen trên mặt, “Đây là do Giáo hoàng đánh,” Hai tay múa may diễn tả một thứ to tầm quả trứng gà, “Một cục đá lớn cỡ này.” Suýt chút nữa hắn đã tạ thế ngay tại chỗ.
Nhạc Thiên im lặng, không nói một lời nào xoay người lên ngựa, phất phất tay với đội hộ vệ đang chờ mình, “Đi.”
Hệ thống vô cùng sung sướng, cuối cùng cũng được sống những ngày tháng thanh tịnh rồi, dịu dàng nói với Nhạc Thiên: “Không sao, chúng ta về nhà rồi cũng dán gương kín hết phòng tắm luôn, có gì ghê gớm đâu.”
Nhạc Thiên: “Hu hu, mẹ, con bị đá rồi, đau lòng quá chừng.”
Hệ thống ôn nhu nói: “Ừa, mẹ cũng đau lòng lắm.” Há há há há há há há há quá xá là vui.
Nhạc Thiên ủ rũ cúi đầu cưỡi ngựa đi một dòng sông nhỏ cách chủ thành không xa rồi mới ngừng lại, xuống ngựa nói với mọi người: “Nghỉ ngơi tại chỗ.”
Chủ thành là một nơi bảo địa hoàng kim, thổ nhưỡng màu mỡ mặt đất ẩm ướt, Nhạc Thiên đạp đạp lên nền đất xốp, nói với hệ thống: “Nếu như lúc này mà mưa nữa thì đích thị là một buổi chia tay kinh điển.”
Vừa dứt lời, bầu trời mới vừa rồi còn xanh trong chợt lóe qua một ánh chớp giật “đùng đùng” rất lớn.
Nhạc Thiên: “…mẹ, là mẹ à?”
Hệ thống: “Đương nhiên không phải là tôi…” Nếu như nó có năng lực đó, thì trên đường Nhạc Thiên quay về nó đã cho mưa đá mưa dao xuống ngăn cản cậu rồi.
Cơn mưa xối xả đột nhiên rơi xuống, gió giật cũng thuận theo mà đến, con ngựa mà Nhạc Thiên đang cưỡi chợt hí vang một tiếng, trực tiếp chạy theo gió, đội hộ vệ ngã trái ngã phải liều mạng chạy đến kéo cương ngựa lại, la to: “Bảo vệ bệ hạ!”
Nhạc Thiên đã bị cuộc sống được nuông chiều che chở đến mức không biết tự chăm sóc cho mình, hạt mưa to chừng hạt đậu đánh vào mặt cậu, bởi vì mưa quá dày, gây ra cảm giác đau nhói như thiêu đốt, Nhạc Thiên dùng hai tay che mặt, nói với hệ thống: “A a a a a a a a, mặt của tao! Tao sắp bị hủy dung rồi!”
Hệ thống: “Đúng như cậu nói, buổi chia tay kinh điển.”
Nhạc Thiên tức không chịu nổi, vừa chịu gió đi vào trong đám người, vừa nói với hệ thống: “Ý tao là mưa phùn lãng mạn, còn cái khỉ gió này sao? Tận thế hả?”
Đội hộ vệ đang cố gắng đứng thành một vòng tròn, khổ nỗi mưa quá lớn, khiến bọn họ gần như không thể mở mắt ra được, chỉ có thể đứng trong mưa liều mạng hô hào: “Bệ hạ, đến đây này!”
Qua chừng ba năm phút đồng hồ, cuối cùng mưa cũng dần nhỏ lại, đám thị vệ vừa mở mắt ra nhìn —— bệ hạ đâu?
Nhạc Thiên cũng rất muốn biết có chuyện gì xảy ra, sau khi mưa đã nhỏ, cậu để cánh tay xuống, phát hiện mình vẫn đang ở bên bờ sông không sai, nhưng mà bên cạnh đã không còn một ai.
Hạt mưa đã hoàn toàn thấm vào khôi giáp của cậu, mái tóc vàng đã dính sát trên mặt, trông có vẻ vô cùng chật vật, Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Chuyện không khoa học thế này xuất hiện, cục diện đã rất rõ ràng rồi.”
Hệ thống nhất thời dâng lên một luồng linh cảm không lành.
Nhạc Thiên: “Khà khà, tiểu thiên sứ của chúng ta tới rồi.” Quả nhiên vẫn không nỡ bỏ cậu mà, nào là gió giật, nào là mưa bão.
Nhạc Thiên giả vờ như là không biết Rand đang giở trò quỷ, hàng mày khẽ cau lại vẻ mặt ưu sầu bôn ba dưới trời mưa, nước mưa lọt vào trong áo giáp làm cho cậu thấy rất khó chịu, cậu bèn dứt khoát dừng lại giữa mưa, cởi áo giáp, giáp bạc nặng nề được dỡ xuống, lộ ra nội bào dính sát trên cơ thể trắng nõn, mơ hồ để lộ ra vân da xinh đẹp.
Nhạc Thiên lau nước trên mặt, sau khi đi được mấy bước thì dường như không còn chút sức lực nào để đứng nữa, đầu gối mềm nhũn, một chân quỳ trên đất, che ngực nặng nề thở dốc, ngửa mặt lên nhìn về hướng chủ thành, lẩm bẩm gọi: “Rand…”
Rand đang ẩn mình trong bóng tối nghe được tiếng kêu của cậu, tim chợt rung lên, bèn tự nhủ mình không được mềm lòng nữa, không phải lúc nãy cậu chỉ mới bị từ chối có một lần đã quay người bỏ đi, chẳng lẽ lại muốn bị cậu vứt bỏ một lần nữa sao?
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng Rand vẫn giơ tay lên làm mưa rơi chậm lại.
Mặc dù mưa đã nhỏ, nhưng bởi vì Nhạc Thiên bôn ba mấy ngày nay nên đã rất mệt mỏi, không trụ nổi nữa ngã khụy xuống, nặng nề đáp xuống mặt đất lầy lội, bùn xám văng lên tung tóe, làm bẩn mái tóc vàng xinh đẹp và khuôn mặt tái nhợt của cậu, hàng mi nặng nề nhấp nháy, cuối cùng vẫn khép lại.
Nhạc Thiên: Hừ, tui diễn thật như vậy, không tin là mấy người không chịu hiện thân.
Quả nhiên, người nằm trên đất không tới nửa phút, một luồng sức mạnh ấm áp quen thuộc nâng cậu lên, Nhạc Thiên an tâm hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này cậu ngủ rất thả lỏng, nhưng mà trên lưng lại có một cảm giác đau nhức không nói được, khi tỉnh lại cậu cứ ngỡ là sẽ được thấy tấm gương quen thuộc trên trần nhà, không ngờ lại là một hang động tối đen như mực.
Nhạc Thiên: “…tiểu thiên sứ Rand làm sao thế này, không dễ dụ gì cả…”
Hệ thống đang chửi rủa cậu lúc nào trong đầu chỉ nghĩ cách lừa lọc người ta, chẳng trách người ta vứt cậu vào hang rồi bỏ đó.
Nhạc Thiên phản bác, “Rõ ràng là hắn ta có thể bỏ mặc tao dưới bùn mà, nhưng vẫn mang tao vào hang tránh mưa đó thôi.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Vứt ở ngoài khác nào phá hoại môi trường.”
Nhạc Thiên đang tính cãi tiếp với hệ thống, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói xa lạ, “Ngươi đã tỉnh rồi?”
Lúc này Nhạc Thiên mới nhận ra trong hang động tối đen còn có người thứ hai, thông qua hướng âm thanh phát ra để đoán, hẳn là người đang đứng ở cửa hang, cậu nhất thời cảm thấy hơi hoảng sợ, “Ngươi là kẻ nào?”
Người đó thờ ơ đáp: “Thợ săn gần đây.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, không phải ma là được rồi.
Chẳng lẽ không phải là tiểu thiên sứ Rand mang cậu vào hang núi này sao? Nhạc Thiên nhất thời có một cảm giác mất mát to lớn, mỹ nhan thịnh thế của cậu qua hết hạn sử dụng, không xài được nữa à?
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Nhạc Thiên đứng dậy, tựa vào vách đá này đau người quá, cảm giác lưng cứ tê tê, hình như bị thương rồi.
Nhạc Thiên đi tới cửa hang, vì mưa to nên sắc trời bên ngoài cũng đã chuyển thành đen, tuy là ban ngày cũng gần như không thấy rõ bóng người, chỉ cảm thấy tên thợ săn này có thân hình rất cao to, mặc một bộ đồ đi săn ngồi ngay cửa động, cậu lại nói một tiếng cảm ơn, “Cho ta biết tên và nơi ở của ngươi, ta sẽ cho người đến tạ lễ.”
“Không cần,” Thợ săn nói, “Ta sẽ tự lấy.”
Nhạc Thiên còn chưa kịp hiểu ý, cậu đã bị áp đảo.
Trong màn đen đen kịt, chỉ thấy hơi thở nặng nề của người đó phả bên cổ cậu, Nhạc Thiên rợn mình nổi da ga khắp người, “Ngươi chán sống rồi!”
Cyril cũng không phải gối thêu hoa, cho dù ít rèn luyện, nhưng ký ức đánh nhau lưu lại trong cơ thể cũng đủ để cậu quật ngã một tên thợ săn tầm thường.
Thế nhưng tên thợ săn đó dường như cũng là một kẻ luyện võ, Nhạc Thiên định nâng đầu gối lên thúc hắn, nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra ý đồ của cậu, dùng chân đè đầu gối Nhạc Thiên lại, Nhạc Thiên bị hắn ép gần như thành một chữ “mã” (马), kêu nhỏ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là quốc vương đế quốc Oran, nếu như ngươi dám làm gì ta, ta sẽ băm ngươi thành thịt vụn cho chó ăn.”
“Quốc vương sao?” Người đó cười khẽ một tiếng, “Quốc vương thì có gì đặc biệt? Chẳng phải cũng sẽ bị ta đè trên đất làm thôi sao?”
Nhạc Thiên thật sự bị hắn chọc giận, giãy dụa kịch liệt, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của người đó, bùn cát thô ráp trên đất không ngừng ma sát nội bào bằng tơ lụa đắt giá, Nhạc Thiên cảm giác quần áo trên người mình rất nhanh đã có dấu hiệu sắp bị phá hỏng, trong đầu điên cuồng cầu viện hệ thống: “Mẹ! Mẹ! Không chơi lại! Con sắp bị cưỡng X rồi, mau cứu con!”
Hệ thống: “Đừng kêu, là vợ cả của cậu.”
Nhạc Thiên: “⊙▽⊙?”
Hệ thống chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Cậu không cảm nhận được thần lực của hắn à? Thần lực của hai người là đồng nguyên.” Đúng là một cục sắt vô dụng.
Nhạc Thiên không biết cảm thụ thần lực như thế nào, nhưng hệ thống nói là Rand, cậu thấy yên tâm hẳn, ây da tiểu thiên sứ Rand của cậu đúng là rất biết chơi, sướng quá luôn.
Vì vậy cũng không còn cố gắng giãy giụa nữa, chỉ đổi thành phản kháng trên đầu lưỡi, chứ không thì da sẽ bị mấy cục đá dưới đất cọ qua cọ lại, đau lắm.
“Đừng chạm vào ta!” Nhạc Thiên tức giận nói, “Ta là tình nhân của Giáo hoàng! Ngươi muốn bị thần xử phạt sao?!”
Rand dừng lại, yết hầu hắn lăn lên lăn xuống mấy lần, mới nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi gạt ta, Giáo hoàng không hề có tình nhân, hắn không chút quan hệ nào với Cyril.”
Nhạc Thiên nghĩ thầm: Cưng à, anh loạn tâm rồi, ngay cả tên của tui cũng kêu ra.
“Ta không lừa ngươi, ta sớm đã là người của hắn, hắn đã để lại thần lực lên người ta rồi, ngươi dám chạm ta, hắn nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi đừng tưởng là trông Rand dễ tính lại còn đẹp trai dịu dàng săn sóc thì sẽ không giết người, ngươi dám chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nhạc Thiên điên cuồng đánh rắm cầu vồng tâng bốc Rand, thầm nói cục cưng đừng tức giận, anh vẫn còn rất yêu cưng.
Hệ thống:..tự nhiên thấy hơi hối hận vì đã cho cậu biết chân tướng.
“Có cơ hội được làm tình nhân của giáo hoàng hình như cũng không tệ lắm?” Rand tiếp tục u ám nói, “Cho dù hắn có giết ta thật, thì ta cũng đáng.”
Nhạc Thiên: Cục cưng, không ngờ là trong lòng anh tui còn quan trọng hơn tính mạng của anh nữa… hu hu hu, cảm động quá đi.
Để đáp lại tình cảm sâu sắc của Rand, Nhạc Thiên bi phẫn nói: “Ngươi còn không buông ta ra, ta sẽ cắn lưỡi tự sát ngay!”
Hệ thống:…cái kiểu tự sát báo trước thế này mà Rand cũng tin, thì sợ là Rand thật sự bị ngáo rồi.
Đột nhiên thánh quang bừng sáng lên trong hang động đen kịt, khuôn mặt anh tuấn của Rand xuất hiện trước mắt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên rất phối hợp bày ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
“Chỉ có ta mới có thể thôi, thật không?” Rand nhẹ giọng nói, từ chối của Nhạc Thiên mang đến cho hắn một nỗi đau xót gần như khó mà xóa mờ, khiến cho hắn lúc này không thể cười nổi, trong vẻ mặt căng thẳng ẩn ẩn hàm chứa ưu thương.
Môi Nhạc Thiên run rẩy mấy lần, “Là… ngươi…”
Rand cau chặt mày, đè nén tâm tư phức tạp trong lòng mình, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, có phải chỉ có ta có thể hay không?”
Cả người Nhạc Thiên đã bị hắn đè chặt không thể động đậy, nhẹ giọng nói: “Ngươi ghé sát vào một chút, ta nói cho ngươi.”
Rand do dự một chút, sắc mặt nặng nề cúi người tới gần, Nhạc Thiên hơi ngẩng đầu lên, môi dán đến bên tai Rand, “Đúng, chỉ có ngươi thôi, Giáo hoàng đại nhân của ta.”
Rand thoáng yên lòng, nhưng vẫn hung ác nói: “Chỉ có ta thế nào?”
Nhạc Thiên liếm liếm vành tai của hắn, toại nguyện nhìn thấy tai Rand nhoáng cái đã đỏ bừng lên, ai, bé thỏ trắng bày đặt giả bộ sói xám làm gì, “Cục cưng, đừng nói linh tinh nữa, XXX ta đi.”