Nhạc Thiên ngay lập tức chất vấn hỏi hệ thống có biết chuyện này hay không.
Hệ thống giữ vững nguyên tắc không bao giờ nói dối, ấp úng trả lời: “Biết.”
Nhạc Thiên ngày ngày lêu lổng với Rand, hở một chút là hệ thống lại vào che đậy, từ che đậy ra còn phải nhìn hai người thỉnh thoảng lại anh mút em một cái em cắn anh một cái, khi nó phát hiện ra Rand đã lên kế hoạch gả Helena đi, thì nó cảm thấy quá sức tuyệt vời, định khi nào Rand thành công rồi mới báo Nhạc Thiên hay, để Nhạc Thiên nhanh chóng thoát ly thế giới này.
Nhạc Thiên tức giận, “Mày làm vậy có thấy quá đáng không?”
Hệ thống không khỏi chột dạ, nhưng vẫn dũng cảm đáp lại: “Hoàn thành nhiệm vụ có gì mà không đúng?”
Nhạc Thiên nói: “Mày dám giấu tao, đó là hiện tượng mất niềm tin, mày làm tao thất vọng quá.”
Hệ thống bị Nhạc Thiên nói đến mức hơi hơi thấy xấu hổ, lập tức quăng nồi cho Rand, “Giấu cậu là Rand nà.”
Dáng vẻ sắc mặt nặng nề không nói một câu của Cyril lúc này sâu sắc tổn thương con tim Rand, hắn buông bàn tay đang siết chặt vai Nhạc Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Em giận sao?”
Nhạc Thiên hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ sao?”
Đương nhiên không phải là Nhạc Thiên chưa từng nổi giận với Rand, mà trái lại cậu vẫn thường phát cáu với Rand, nhưng Rand biết là cậu không phải là thật sự tức giận, mà càng giống như là hai người đang liếc mắt đưa tình, Rand còn thấy rất thích thú.
Mỗi lần Nhạc Thiên nổi giận, trong lòng Rand cứ nghĩ đến hình ảnh mèo con cào người.
Lần này cuối cùng thì hắn cũng coi như đã được chứng kiến dáng vẻ thật sự nổi giận của Nhạc Thiên rồi, Rand dằn nỗi khó chịu xuống, trầm giọng nói: “Em không nỡ cô ta như thế sao? Nhất định phải cưới cô ta?”
Nhạc Thiên suýt chút nữa đã tung một cước đá chết hắn, phí lời, ông đây nhọc nhằn khổ sở sắp xếp xong xuôi, mà giờ mấy người kiếm thêm phiền phức cho ông đây nữa, cậu lười nói với Rand, lập tức xoay người bỏ đi.
Thời đây truyền tin không tốt, gần như là chỉ dựa vào người đưa tin, bồ câu đưa thư cũng không có ý nghĩa gì, bằng vào thời gian đó, Nhạc Thiên đã đến Hungary mất rồi, cậu không dám chậm trễ một phút nào, nhanh chóng cho triệu tập đội hộ vệ đang nghỉ ngơi ở Giáo hội, báo cho biết phải đến Hungary.
Đội hộ vệ của Oran toàn là những kẻ trung thành đến chết, Nhạc Thiên bảo đi hướng Đông, tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây, rất nhanh đã sẵn sàng chỉ chờ lệnh xuất phát.
Mấy ngày nay Nhạc Thiên sống mơ mơ màng màng, lúc lên ngựa thời điểm còn thấy đầu óc mình hơi choáng, hoảng sợ nói với hệ thống: “Tao bị gì thế này?”
Hệ thống bình tĩnh trả lời: “Chắc là thận hư rồi.”
Nhạc Thiên nghĩ thầm quả nhiên là khoảng thời gian này đã phóng túng quá rồi, Rand là con của thần, thận của hắn nhất định là siêu mạnh rồi, thận của Cyril cũng không phải làm từ sắt, cho dù tố chất cơ thể có tốt đi chăng nữa cũng không thể chịu nổi cảnh bị chà đạp một cách không kiềm chế.
Nhạc Thiên sâu sắc suy ngẫm lại mình, “Tao phải cấm dục.”
Hệ thống coi như cậu đang đánh rắm.
Nhạc Thiên vừa mới lên ngựa, Rand đã đuổi theo ra, hắn cho rằng dù Nhạc Thiên có giận hơn nữa cũng chỉ nổi giận trong Giáo hội mà thôi, không ngờ là Nhạc Thiên lại thật sự muốn đi.
Rand đứng ngăn trước ngựa, “Đừng đi.”
Vẻ mặt của các sứ giả Giáo hội vô cùng thê thảm, khoảng thời gian này họ đã nhìn thấy rõ ràng, Giáo hoàng đại nhân đã bị tên quốc vương quỷ ma này dụ dỗ.
Đúng vậy, trong lòng bọn họ, Cyril từ một tên khùng đã thăng cấp lên thành ác quỷ.
Mặc dù bọn họ đều rất không thích Cyril, nhưng không thể trơ mắt đứng nhìn Giáo hoàng nhà mình chịu oan ức như vậy được, nhanh chóng nhào lên đứng sau lưng Giáo hoàng, tạo thành một bức bình phong hình người nhằm áp bức Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên không có cách nào giải thích cho Rand hiểu, thầm nghĩ, cho dù mấy người có ngăn không cho tui đi, thì mấy ngày nữa đôi ta cũng phải chia lìa mà thôi, vẻ mặt nghiêm nghị, hầm hầm tức giận nói: “Tránh ra!”
Rand vẫn đứng trước ngựa, trong ánh mắt xanh lam viết đầy đau thương, hắn không nói gì, lại phảng phất như đã nói ngàn vạn câu chữ.
Nhạc Thiên suýt chút nữa đã bật khóc, càng nghiêm khắc nói với Rand: “Đừng khiến ta ghét ngươi.”
Rand hơi ngây ra, Nhạc Thiên từ vẻ mặt của hắn đọc được tâm tình trời long đất lở.
Các sứ giả và tế ti lại một lần nữa phẫn hận nhìn về phía Nhạc Thiên, Nhạc Thiên có cảm giác như người mình bị cắm đầy tên, nhưng cậu cũng vì tình yêu mà, đành phải tạm thời cho Rand tiểu thiên sứ chịu oan chút vậy.
Rand chậm rãi buông tay xuống.
Dường như các sứ giả đã nhìn thấy Giáo hoàng của bọn họ đã trở tối trong nháy mắt.
Nhạc Thiên quyết nhẫn tâm, nói với đội hộ vệ sau lưng: “Đi!” Giờ mà không đi nữa cậu sợ là mình sẽ mềm lòng ở lại mất.
Đội kỵ hành trăm người lạnh lùng nhanh chóng đi theo Nhạc Thiên.
Cát bụi văng đầy người các sứ giả, nhưng họ cũng chẳng màng đoái hoài, tất cả chỉ bận quan tâm Giáo hoàng vừa bị vứt bỏ của bọn họ, chết tiệt, cả cái đại lúc này thế mà lại dám có người đối xử như vậy với Giáo hoàng của bọn họ, chỉ cần Rand ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ cho phân tán giáo chúng ra khắp đại lục, hầm tên quốc vương Oran quỷ ma kia ngay lập tức.
Rand đứng tại chỗ rất lâu, áo bào trắng tinh dính bụi loang lổ, hắn nhìn dấu chân ngựa Nhạc Thiên để lại trên đất, nhẹ giọng nói: “Trở về đi thôi.”
Các sứ giả không ngờ là Giáo hoàng lại bình tĩnh như vậy, vô cùng vui mừng khi nhận ra quốc vương ác ma đó vẫn chưa dụ dỗ được Giáo hoàng của bọn họ hoàn toàn.
Rand lui về hai bước trong ánh mắt vui mừng của tất cả, cơ thể bỗng nhiên lảo đảo, ngất xỉu trong tiếng kêu kinh ngạc của bọn họ.
…
Nhạc Thiên mang theo một đám người không ngừng nghỉ chạy đến Hungary, người thủ thành chỉ nhìn một cái thôi đã nhận ra quốc vương trạch nam có thâm niên Cyril, chuyện này cũng phải nhờ phước Victor, bây giờ gần như tất cả mọi người trên đại lục đã biết là Nhạc Thiên thích mang mặt nạ, hơn nữa đằng sau Nhạc Thiên có một đội hộ vệ đi theo, thân phận được miêu tả vô cùng nổi bật.
Nhạc Thiên không muốn phí lời với họ, cậu chạy đến đây mất chừng mười ngày đường, trên đường đi chỉ tắm rửa hai lần, bây giờ đã dơ muốn chết rồi, tất cả do tên tiểu yêu tinh Rand kia, đúng là nghiệp chướng mà.
“Ta muốn gặp quốc vương của các ngươi.” Nhạc Thiên lạnh lùng nói.
Thủ thành sợ hãi nói: “Ý ngài là nữ vương mới đăng cơ của bọn ta sao?”
Không ngờ là Helena mới đi được một tháng mà thậm chí ngôi vua cũng đã ngồi lên rồi, vậy thì phiền phức hơn rồi, Nhạc Thiên nói: “Cũng được.”
Rất nhanh đã có sứ giả trong cung ra đón tiếp cậu vào vương cung.
Hungary thật sự là một nước nhỏ, chính điện vương cung mà còn không bằng một phần mười tẩm cung của Rand, rất là nhỏ hẹp, Nhạc Thiên thầm nghĩ một quốc gia nghèo nàn như vậy, mà cựu quốc vương còn có nhiều tình nhân như vậy, nghĩ xem, cậu đường đường là quốc vương đế quốc Oran, ngoại trừ Rand tên tiểu yêu tinh đó ra, một tình nhân cũng không có, vậy mà Rand còn không biết thế nào là đủ, đúng là quá đáng lắm luôn.
Helena đến rất nhanh, so với dáng vẻ vừa hiu quạnh vừa phòng bị của hơn một tháng trước, bây giờ cô tự tin phóng khoáng hơn nhiều, mặc hoa phục của nữ vương, đầu đội vương miện rubi, nhìn thấy Cyril lập tức mặt mày tươi cười bước lên tiếp đón, cô có thể trở mình hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của Cyril và Giáo hoàng, dưới cái nhìn của cô, Cyril và Giáo hoàng là một, cùng thấy cảm kích cả hai.
“Cyril bệ hạ,” Helena khom người một cái với Cyril, cười híp mắt nói, “Ta mời ngài đến điển lễ lên ngôi ngài lại không đến, sao bây giờ lại đến rồi?”
Không cần phải nói, thư mời nhất định là đã bị Rand vứt rồi.
Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: “Ta tìm cô là có chuyện quan trọng.”
Vẻ mặt Helena lập tức trở nên nghiêm túc, “Cần vào trong nói không?”
“Không cần, ” Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, “Ta tới là muốn nói cho cô biết, đừng giải trừ hôn ước của chúng ta.”
Sắc mặt Helena đã cứng lại, “Ngài, chẳng lẽ ngài không phải với Giáo hoàng…”
Quan hệ của cậu và Rand có rõ ràng vậy sao? Nhạc Thiên có chút chột dạ, ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Vậy thì thế nào? Ta cũng không thể cưới hắn.”
Helena bị câu nói sặc mùi tra nam của Nhạc Thiên chấn kinh rồi, cô luôn tưởng rằng Cyril là một người có nội tâm dịu dàng, không ngờ là cậu lại đối xử với Giáo hoàng như thế.
Hơn nữa đó còn là Giáo hoàng nữa!
Helena chợt thấy bất lực, cô có được ngôi vị bây giờ chỉ bằng một câu nói của Rand, hiển nhiên là Rand chỉ cần nói một câu thôi cũng có thể lấy đi vương vị của cô, phàm là cô còn một chút lý trí, thì tuyệt đối không thể giành trai với Giáo hoàng.
Helena hít sâu một hơi, nói xin lỗi: “Lần đầu tiên ta gặp ngài, đã từng nói với ngài, ta rất không thích hôn nhân chính trị.”
“Cho nên, càng không nên giải trừ hôn ước, ” Nhạc Thiên nghiêm túc nói, “Trước khi cô muốn kết hôn, thì không nên hủy bỏ hôn ước.”
Helena hơi ngơ ra, dường như cô nghe hiểu ý của Nhạc Thiện lại dường như không hiểu.
Nhạc Thiên nói: “Mặt mũi của Oran không thể dễ dàng bị chà đạp, cô hiểu ý ta không?” Ý là: Em gái, cưng mà từ hôn là vả mặt anh đây, mà mặt của anh rất là đắt, nên cưng đánh không nổi đâu.
Helana không nghĩ là Cyril sĩ diện như vậy, không khỏi buồn cười, “Vậy thì ngài cũng có thể hủy hôn mà.”
“Không được, ” Nhạc Thiên lập tức cự tuyệt , “Ta không thể cưới hắn, cũng không thể cưới người khác, cần cô giữ thân phận hôn thê này.”
Lý do này hơi già mồm át lẽ phải rồi, chẳng khác nào là muốn Helena che giấu cho Cyril và Rand, vấn đề là Helena thực sự không cảm thấy quan hệ của hai người họ có gì cần phải giấu giấu diếm diếm, Giáo hoàng muốn yêu ai muốn ở bên ai, có ai dám phản đối sao?
Helena nhìn Cyril đứng nghiêm, thầm nghĩ hay là bởi vì Cyril thực sự quá kiêu ngạo sao?
Cô thở dài sâu xa, nói: “Nếu như giáo hoàng không phản đối, ta đồng ý.” Dù sao thì bây giờ cô hoàn toàn không có dự định hay kế hoạch kết hôn, đế quốc Hungary đã tích tụ nhiều vấn nạn từ lâu, trên tay cô có nhiều việc chưa giải quyết xong.
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nói với Helena: “Phòng tắm ở đâu, ta muốn tắm.”
Cung điện của Hungary nhỏ, phòng tắm cũng nhỏ, Nhạc Thiên không vui lằm, hoài niệm nói: “Aizz, vẫn là phòng tắm của Rand tốt hơn.”
Hệ thống: “Tôi biết ngay là cậu nói cấm dục là xạo tôi.”
Nhạc Thiên rất tủi thân: “Không phải là hơn mười ngày nay tao đã không có sinh hoạt tình dục sao? Hơn nữa tao, còn, không, tuốt, một, lần, nào!” Cẩn thận biết bao.
Hệ thống lạnh lùng nói: “Không phải cậu muốn để dành nhiều ngày rồi xả một lần sao?”
Nhạc Thiên kinh ngạc, “Câu này hay đấy, có phải là mày lén đọc thơ Victor viết cho tao không?
Hệ thống: “Tôi mà đọc thì tôi là con chó.”
Nhạc Thiên: “Mẹ, mẹ không phải là chó, mà mẹ là voi.”
Hệ thống: … tôi thì không phải voi rồi đấy, nhưng mà cậu thì là chó thật.”
Sau khi tắm rửa xong, Nhạc Thiên đổi sang bộ đồ mà Helena chuẩn bị cho mình, kích cỡ có hơi lớn, Nhạc Thiên lại ai oán nói với hệ thống: “Mày xem, vì Rand, mà tao ốm đi rồi này.”
Hệ thống vô tình vạch trần: “Đâu ra, cậu còn tăng hai cân.”
Nhạc Thiên kiên quyết không tin.
Hệ thống cười lạnh nói: “Cậu sờ bụng mình thử xem.”
Lúc Nhạc Thiên ở lại Giáo hội cũng sống cuộc sống sâu gạo giống như trong thế giới trước, sáu múi cơ bụng và tuyến nhân ngư của Cyril cũng không phải là trên trời rơi xuống, hắn vẫn thường tập luyện, đổi sang Nhạc Thiên lười biếng, cơ bụng đã không còn rõ ràng như trước đây.
Nhạc Thiên bóp bóp bụng mình, phát hiện ra đã có hơi mềm thật rồi, cậu vô cùng bi thương, “Hu hu hu, sáu múi cơ bụng của tao.”
Hệ thống mắt điếc tai ngơ.
Nhạc Thiên lau khô nước mắt, kiên quyết nói: “Có vẻ như là lượng vận động không đủ lớn.”
Vận động mà cậu nói chắc chắn không phải là vận động mà hệ thống hiểu, nên nó quyết định im lặng.
Nhạc Thiên cáo biệt Helena, lại cường điệu một lần nữa, “Nếu cô có nghị lực, thì trước hết cứ cố gắng làm một nữ vương thật tốt, chờ tầm tám năm mười năm, rồi đi tìm chân ái cũng không muộn.”
Helena: … “Được.”
Nhạc Thiên nói: “Hai mươi năm cũng được, cô là nữ vương, không phải để ý đến chuyện tuổi tác.”
Nụ cười trên mặt Helena đã cứng lại, “Ta sẽ như ngài nói, mãi mãi ôm một con tim thiếu nữ chờ mong.”
Nhạc Thiên hài lòng, dẫn người nhanh chóng chạy về Giáo hội, cậu nhớ Rand muốn chết.
Đội hộ vệ của Oran nhẫn nhục chịu khó theo sát Nhạc Thiên chạy đông chạy tây, từ nhỏ bọn họ đã được quốc vương đời trước tẩy não —— quốc vương của các ngươi ấy, đầu óc không được bình thường, nếu như người Oran chúng ta không bảo vệ hắn, thì với cái đầu đó của hắn, chúng ta mất nước là cái chắc.
Đi theo quốc vương đầu óc không bình thường lại trở về giáo đình, sau đó ngay ngoài chủ thành đã bị cánh cửa đóng kín chặn lại.
Sứ giả thủ thành của Giao hội mặt lạnh như tiền, “Mời Cyril bệ hạ trở về, Giáo hoàng đã hạ lệnh, sau này không cho phép bất cứ người Oran được tiến vào chủ thành.”
Nhạc Thiên ngồi trên lưng ngựa người choáng váng, đây là… cậu bị đá?