Vi Quang

Chương 40: Sau núi



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 40: Sau núi

Cảnh Viên trả nước hoa lại cho Cố Khả Hinh, nhưng khi trở về phòng nàng vẫn thất thần trong chốc lát, loại nước hoa do Tiêu Tình làm người đại diện, lúc trước bùng nổ doanh số, cung không đủ cầu, nàng chỉ vì mua một lọ mà bay hơn nửa vòng trái đất, chỉ là cho tới giờ chưa từng dùng qua.

Trùng hợp sao?

Nếu là lúc mới quen Cố Khả Hinh, Cảnh Viên tuyệt sẽ không nghi ngờ, nhưng bây giờ nàng lại nghiêm túc nghĩ, có phải Cố Khả Hinh biết gì đó không?

Nhưng làm sao có thể?

Tất cả tâm tư của nàng, ngay cả Triệu Hòa cũng không biết, Cố Khả Hinh làm sao có thể nhìn ra, huống hồ —— đó là chuyện của rất nhiều năm trước.

Tuy rằng nàng không quá thông minh, không thuần thục che giấu cảm xúc, nhưng là chuyện của Tiêu Tình, nàng tuyệt đối sẽ không bộc lộ trước mặt người ngoài, ngay cả trước mặt cha mẹ nàng, nàng cũng sẽ không thể hiện ra, cho nên nhiều năm như vậy, không ai biết tâm của nàng.

Cố Khả Hinh làm sao biết được?

Đáy lòng Cảnh Viên không hiểu sao lại lạnh lẽo, nàng ghét Cố Khả Hinh, ghét chưa từng có, nhưng nàng cũng sợ, người nọ dường như có thể nhìn thấu bí mật ẩn sâu nhiều năm trong lòng nàng.

Tiếng chuông điện thoại kêu vang phá tan bầu không khí yên tĩnh, Cảnh Viên nghiêng đầu, thấy màn hình điện thoại nhấp nháy, nàng xoay người, nhận điện thoại: "Mẹ ạ."

"Ăn cơm chưa?" Triệu Hòa nằm trên giường hỏi, Cảnh Viên giương mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, tám giờ rưỡi, nàng vừa mới miên man suy nghĩ thế mà đã qua một tiếng, đầu bên kia điện thoại có hơi thở nhè nhẹ, Cảnh Viên đáp lời: "Vẫn chưa ạ."

"Sao đến giờ vẫn chưa ăn?" Triệu Hòa nhíu mày: "Biệt thự không có đầu bếp hay sao?"

Cảnh Viên vội nói: "Có." Nàng giải thích: "Con vừa mới làm việc xong, lát nữa sẽ ăn."

"Dù bận rộn nhưng vẫn phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt." Triệu Hòa nói: "Đừng giống như dì Tiêu, làm việc đến mức ốm yếu."

Nhắc tới Tiêu Tình, ánh mắt Cảnh Viên dịu lại, giọng nói của nàng cũng nhẹ nhàng: "Không đâu, lát nữa con sẽ ăn."

"Được." Triệu Hòa nghe nàng ngoan ngoãn trả lời, trong lòng ấm áp, còn nói thêm: "Ở bên đó nửa tháng phải không?"

Cảnh Viên cúi đầu vâng một tiếng, Triệu Hòa nói: "Vẫn kịp về ăn Tết."

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ba mươi Tết, vốn dĩ Dương Thanh cũng định cho họ về ăn Tết, thời gian vừa đúng, Cảnh Viên mím môi: "Con sẽ về ăn Tết ạ."

Triệu Hòa thở phào nhẹ nhõm: "Ở đó có quen không?"

Vừa mới tới, có gì mà quen hay không, Cảnh Viên rũ mắt: "Cũng tạm ạ."

Triệu Hòa hỏ: "Với cô Cố thì sao?"

Sắc mặt Cảnh Viên trầm xuống, nhưng cách một cái màn hình điện thoại Triệu Hòa không thể nhìn thấy được, giọng Cảnh Viên lạnh lùng nói: "Mẹ, con và cô ấy chỉ là đồng nghiệp."

Nàng còn thêm một câu: "Bọn con không có quan hệ gì khác."

Nghĩ đến cũng phiền não, Cảnh Viên cầm cốc nước ấm trên tủ đầu giường uống vài ngụm cho hạ hỏa.

Triệu Hòa nghĩ mình hỏi nhiều làm Cảnh Viên mất kiên nhẫn, bà nói: "Được được, không nói nữa, vậy mẹ nghỉ ngơi trước, con nhớ phải ăn cơm đấy."

Cảnh Viên siết chặt ngón tay từ từ thả lỏng, nàng trả lời Triệu Hòa: "Con biết rồi."

Vừa cúp điện thoại xong, tức thì có tiếng người gõ cửa, quản gia gọi: "Cô Cảnh, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."

Cảnh Viên đi chân trần trên sàn nhà, có hệ thống sưởi, cũng không lạnh, sau khi về nàng đã thay áo ngủ bông màu xám nhạt, tóc xõa sau lưng, nửa khô nửa ẩm, lúc mở cửa gió vờn lên mái tóc, có mấy sợi tóc sà xuống cánh môi nàng, cánh môi đỏ, là màu tự nhiên, rất mềm.

Hẳn là do nàng vừa uống nước, Cố Khả Hinh nghĩ.

Cảnh Viên cũng nhìn thấy Cố Khả Hinh, nhưng nàng chỉ xem Cố Khả Hinh như không khí, ánh mắt xẹt qua người cô rồi nhìn về phía quản gia, cúi đầu nói: "Cảm ơn chú."

Khi trở về, Cảnh Viên nói với quản gia rằng nàng thấy không khỏe, không muốn ăn cơm, quản gia liền chuẩn bị một phần mang lên phòng cho nàng, về tình về lý, đều nên nói lời cảm ơn, quản gia vội nói: "Cô Cảnh khách sáo quá rồi, cô nếm thử đi, nếu không vừa miệng tôi sẽ đổi món khác cho cô."

Trên khay có hai món mặn một món canh, rất thanh đạm, vừa hay lại hợp với khẩu vị Cảnh Viên.

"Tôi rất thích." Cảnh Viên nói: "Rất thơm."

Chỉ là nàng không muốn ăn, nhưng không muốn ăn cũng phải ăn một ít, Cảnh Viên không phải kiểu sẽ mặc kệ sức khỏe của mình.

Quản gia buông hai tay xuống: "Cô thích là tốt rồi, vậy tôi không quấy rầy cô nữa, nếu cần gì cô cứ gọi tôi."

Cảnh Viên gật đầui: "Được, tôi biết rồi."

Quản gia cẩn thận từng li từng tí, nhìn nàng đóng cửa rồi mới đứng thẳng người, sau khi Cảnh Viên đến ông ấy liền nói chuyện điện thoại với ông Bùi, ông Bùi dặn phải chăm sóc cô Cảnh thật tốt, những chuyện khác chỉ nói qua loa, quản gia không phải người ngốc, chắc chắn sẽ lo liệu chu toàn.

Ông quay người lại, thấy một người vẫn đứng ở đó, quản gia gọi: "Cô Cố?"

Không biết đã ở đây từ bao giờ, không một tiếng động.

Đối mặt với Cố Khả Hinh quản gia thoải mái hơn hẳn, ông nói: "Tôi đang muốn báo cho cô biết bữa tối đã xong rồi."

Cố Khả Hinh cười nhạt: "Cháu nghe thấy tiếng động nên mới ra xem, cô Cảnh có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì." Quản gia nói: "Buổi chiều ngâm suối nước nóng lâu, cô ấy hơi chóng mặt."

Cố Khả Hinh liếc mắt nhìn cửa phòng Cảnh Viên, suy nghĩ vài giây rồi dời mắt, quản gia hỏi: "Cô Cố, còn bữa tối..."

"Chú Hà gọi cháu là Khả Hinh đi." Cố Khả Hinh nói: "Cô Cố nghe xa lạ quá, hơn nữa, cháu chỉ nhỏ hơn con gái chú vài tuổi."

Trong việc kéo gần mối quan hệ, có thể nói Cố Khả Hinh đã đạt trình độ thượng thừa, vừa tới ngày đầu tiên, cô đã nắm rõ sở thích của quản gia. Quản gia lớn tuổi mới có con gái, rất quý trọng nên nếu nói chuyện về đề tài này là không thành vấn đề.

Quản gia cười rộ lên, nghe nói Cố Khả Hinh và Cảnh Viên là bạn tốt, vốn nên tôn trọng, gọi là cô Cố, nhưng tính tình đứa nhỏ này rất tốt, rất hay cười, miệng ngọt, lại biết ăn nói, ông cũng muốn kéo gần quan hệ: "Vậy được, vậy tôi gọi cô là Khả Hinh."

Cố Khả Hinh gật đầu: "Vậy chú Hà, cháu đi ăn cơm trước."

Quản gia vừa đi vừa nói: "Tôi dẫn cô đi."

Cố Khả Hinh cùng ông xuống lầu, hai người vừa nói vừa cười, Cố Khả Hinh mới tắm xong, trên người tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, lúc đi qua phòng khách có hai người giúp việc nhìn qua, Cố Khả Hinh cũng gật đầu cười với họ, thái độ đúng mực, hai người giúp việc sau khi cô đi nhỏ giọng nói thầm: "Đây là khách của ông Bùi à?"

"Hôm nay mới đến." Một người giúp việc khác nói: "Hai vị tiểu thư."

"Hai vị?" Người giúp việc hỏi: "Còn một vị nữa đâu?"

"Chắc không xuống." Một người giúp việc khác nhỏ giọng nói: "Vị kia có vẻ tính cách không tốt lắm, vẫn là vị này bình dị gần gũi."

"Đúng đúng." Người hầu gật đầu: "Cười lên dịu dàng, vừa nhìn là biết dễ gần rồi."

Cố Khả Hinh ngồi xuống trong ánh mắt xa xa của hai người, đồ ăn trên bàn cơm nhiều hơn đồ ăn được đưa lên vài món, màu sắc cũng đậm hơn một chút, quản gia giải thích: "Tôi không biết khẩu vị của hai cô nên mới làm nhiều chút."

Thức ăn rất nhiều, một mình Cố Khả Hinh chắc chắn không ăn hết, cô quay đầu hỏi quản gia: "Bình thường các chú cũng ăn cơm ở đây ạ?"

Quản gia cười: "Khi ông chủ không có ở đây chúng tôi sẽ ăn cơm ở đây, khi có khách tất nhiên phải đi chỗ khác."

Cố Khả Hinh gật đầu, vài giây sau nói: "Vậy chú bảo họ tới đây đi."

Quản gia sửng sốt: "Cố ——" Ông ấy đổi xưng hô: "Khả Hinh, như vậy không hay đâu?"

Cố Khả Hinh nói: "Có gì mà hay với không hay, một mình cháu ăn cũng không hết được, phí quá, cháu cũng không tính là khách, mọi người không cần câu nệ, ăn cùng nhau đi ạ."

Cô nói xong nghiêng đầu: "Chú Hà, chú nói xem?"

Chú Hà hơi do dự, lúc ông Bùi ở đây bọn họ cũng thường cùng nhau ăn cơm, ông Bùi đã sớm coi bọn họ là người nhà, nếu không cũng sẽ không để bọn họ tới đảo nhỏ này sinh sống, công việc thoải mái, nhói đúng ra là công việc dưỡng già, nhưng mỗi lần khách tới, bọn họ rất tự giác tách ra lúc dùng cơm với khách, bây giờ Cố Khả Hinh nói như vậy cũng làm lòng chú Hà cảm thấy ấm áp, ông nói với Cố Khả Hinh: "Để tôi đi hỏi họ thử."

Cố Khả Hinh cười: "Cháu chờ mọi người."

Giống như đứa trẻ đang chờ người nhà ăn cơm, lần cuối chú Hà gặp con gái là vào 3 tháng trước. Nghĩ lại, được đối xử như vậy làm ông nhìn Cố Khả Hinh càng thuận mắt, ông ấy nói: "Cô ăn trước đi."

Cố Khả Hinh vẫn kiên nhẫn chờ bọn họ.

Đợi đến khi bàn ăn đông đủ người, Cố Khả Hinh mới động đũa.

"Cô Cố cũng là nghệ sĩ ạ?"

"Đẹp như vậy, chắc chắn là nghệ sĩ."

Cố Khả Hinh không biết quan hệ logic giữa hai thứ đó là gì, nhưng cô vẫn gật đầu.

Mọi người thấy tính cách cô ôn hòa như thế cũng thi nhau bắt chuyện, Cảnh Viên xuống lầu lấy nước ấm liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ trên bàn ăn, từng đợt từng đợt, nàng liếc nhìn, người ngồi ở trung tân là Cố Khả Hinh, bên cạnh là quản gia, người quản gia luôn cẩn trọng trước mặt nàng giờ đây lại ngồi cạnh Cố Khả Hinh vui cười hớn hở, còn có mấy người giúp việc, không biết họ thì thầm điều gì, giọng nói rất nhỏ, nói xong trên bàn cơm lại phát ra một tràng cười nắc nẻ, Cảnh Viên nhìn khung cảnh trước mặt, mím môi, ngón tay vuốt ve thành ly, cuối cùng cũng không đi lấy nước, mà xoay người lên lầu.

Dép lê giẫm lên cầu thang phát ra tiếng vang rất nhỏ, mắt Cố Khả Hinh thấy một người lướt qua, cô nghiêng đầu, nhìn thấy bóng lưng Cảnh Viên lên lầu, thân hình tinh tế thon dài, vai hẹp eo nhỏ, mặc đồ ngủ màu xám nhạt, quần dài áo dài, vô cùng sạch sẽ, như là tiên nữ không nhiễm bụi trần.

Không biết mặt khác của tiên nữ là kiểu như thế nào.

Cố Khả Hinh nghĩ rồi thu hồi tầm mắt, quay đầu hỏi quản gia: "Đúng rồi chú Hà, cháu và Cảnh Viên ngày mai muốn đi leo núi, có gì cần chú ý không?"

Chú Hà còn chưa nói gì, người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh nói: "Leo núi à, hai người đừng đi ra sau núi."

"Đúng đúng đúng, đừng đi ra sau núi, chỗ đó gồ ghề lắm, đường thì khó đi, sườn núi lại dốc."

Ánh mắt Cố Khả Hinh hơi tối: "Sau núi?"

Quản gia gật đầu: "Năm nay ông Bùi năm nay muốn cải tạo khu vực sau núi, chưa xong ông đã bay về nước, đường sau núi không dễ đi, rất nhiều sườn dốc, nếu các cô muốn leo núi thì leo ở phía trước thôi, hay tôi đưa các cô đi nhé?"

"Không cần đâu." Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên không thích người khác đi theo."

Quản gia lập tức nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng của Cảnh Viên, có vẻ là một cô gái thích yên tĩnh, ông gật đầu bất đắc dĩ, người phụ nữ bên cạnh ông nói: "Này, lão Hà, ông có cái bản đồ mà đúng không?"

"Bản đồ?" Quản gia giật mình: "Ôi cái trí nhớ của tôi, phòng tôi có bản đồ đấy, lát nữa tôi đưa cho cô."

Cố Khả Hinh giãn cơ mặt: "Làm phiền chú Hà rồi."

Quản gia chưa ăn xong đã quay về lấy bản đồ, Cố Khả Hinh về phòng mở bản đồ ra xem, toàn bộ bản vẽ núi, có một mạch đường chính, có trước và sau núi, cô nghĩ đến lời họ vừa nói, quay đầu từ trong túi xách lấy ra cây bút, khoanh hai vòng vào khu vực sau núi.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Tôi là người thích mạo hiểm.

Cảnh Viên: Thích cả người ngốc.

Cố Khả Hinh: Ây, đừng mắng chính mình mà.

Cảnh Viên:...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.