Vi Quang

Chương 39: Nước hoa



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 39: Nước hoa

Nhiệt độ nước vừa phải, ngâm trong hồ đáng ra nên cảm thấy ấm áp nhưng Cảnh Viên lại cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc từ bàn chân đến đỉnh đầu, khiến cho nàng tỉnh táo lại ngay lập tức.

Cô ấy biết? Sao cô ấy lại biết được?

Không thể nào.

Cảnh Viên rất muốn hỏi thử nhưng lại không có đủ can đảm, bởi vì chuyện nàng xem Cố Khả Hinh thành người khác là sự thật, tất cả cảm xúc mà nàng thể hiện ra không dành cho vai diễn của Cố Khả Hinh mà dành cho một người khác.

Đúng là rất thiếu chuyên nghiệp.

"Cảnh Viên?" Cố Khả Hinh đắm mình trong hồ, uống một ngụm sữa bò, dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, cô đặt cốc xuống, hỏi: "Muốn uống sữa không?"

Cảnh Viên nghiến răng, không quay đầu lại, nhưng giữa môi lưỡi lại có mùi máu tanh nhàn nhạt, nàng rũ mắt: "Cảm ơn, tôi không cần."

Gương mặt lạnh lùng của nàng trở nên căng cứng, quai hàm tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, áo tắm ướt nhẹp dán sát lên người nàng, ống tay áo trượt xuống tận khuỷu tay để lộ làn da trắng nõn, mà làn da ấy khi được ngâm trong nước lại ngỡ như tỏa sáng lấp lánh.

Giống như một con búp bê xinh đẹp, không có độ ấm.

Cố Khả Hinh sau khi bị từ chối thì dựa vào thành hồ, Cảnh Viên lên bờ xong cũng khẽ liếc nhìn Cố Khả Hinh, rõ ràng cách xa như vậy mà nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt dò xét của Cố Khả Hinh, khác hoàn toàn với ánh mắt dịu dàng của ngày trước.

Đây mới là bộ mặt thật của Cố Khả Hinh.

Cảnh Viên thu lại tầm mắt, một mình ngồi bên thành hồ hồi lâu, giờ đây không còn ngửi thấy mùi nước hoa kia nữa, tâm trí nàng tỉnh táo hơn nhiều. Cảnh tượng hoang đường lúc nãy cứ đảo qua đảo lại trong đầu nàng, cuối cùng dừng lại tại khoảnh khắc Cố Khả Hình quay đầu lại.

Gương mặt, dáng vóc, mùi hương đều làm nàng lâm vào ảo giác.

Cảnh Viên không nghỉ ngơi quá lâu, nàng uống một cốc nước ấm rồi lại xuống hồ. Cố Khả Hinh không lên bờ, hơi nước bốc lên tô hồng hai gò má của cô, đôi mắt cũng nhiễm một lớp sương mờ, mịt mù hơi nước, đuôi mắt cũng được điểm lên sắc đỏ. Cô vén mấy lọn tóc ra sau rồi đứng dậy, hơi ngửa đầu lên, ngực ưỡn thẳng, cô của hiện tại không phải là tiên nữ giáng trần, mà là yêu tinh.

Những gì diễn ra trước mắt làm Cảnh Viên nhớ lại phần tư liệu đã điều tra được, lúc Cố Khả Hinh mới ra mắt từng quay một bộ phim về hồ yêu, nghe nói vai diễn này đạt đến mức như hồ ly tinh bước ra từ truyền thuyết, yêu mị mười phần, mỗi cái cau mày nhăn mặt đều làm người ta hồn xiêu phách lạc. Khi bộ phim đóng máy, đạo diễn thấy cô rất vừa mắt, muốn dùng quy tắc ngầm nhưng bị cô từ chối, sau đó cô bị chèn ép rất lâu.

Lúc ấy, khi nàng nhìn đống tư liệu này còn thấy đau lòng, nể phục thái độ làm người của Cố Khả Hinh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, quả là đức tính hiếm có.

Bây giờ nghĩ lại, những chuyện đó liệu có phải sự?

Cảnh Viên lắc đầu, phải thì sao mà không phải thì sao, chẳng liên quan gì đến nàng cả, giờ nàng chỉ nghĩ đến việc phải vạch rõ giới hạn với người kia, càng xa càng tốt.

Đợi đến lúc bộ phim này đóng máy, nàng sẽ nói với Ngôn Khanh về sau không bao giờ hợp tác với Cố Khả Hinh nữa.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Viên tùy hứng như thế, tim nàng cũng đập nhanh hơn. Sau khi đưa ra quyết định, nàng đối mặt với Cố Khả Hinh bình tĩnh hơn nhiều, nàng không giỏi ăn nói, bình thường cũng sẽ không cãi nhau với người khác, lúc nàng bị bạn thân phản bội cũng chỉ đi du học để giải tỏa tâm trạng. Rõ ràng người sai là người bạn đó, nhưng người bị trừng phạt lại là nàng.

Nàng lớn lên như vậy nên tính tình ngày càng trầm lặng, giữ mình hơn. Sau khi chuyện đó xảy ra, nàng không gặp phải sự việc nào tồi tệ như thế nữa bởi vì mẹ nàng sẽ xử lý hết mọi chuyện.

Chuyện của Cố Khả Hinh, nàng không nói với Triệu Hòa, không chỉ vì nàng sợ cha mẹ sẽ chịu đả kích, mà còn vì những gì Cố Khả Hinh đã nói.

Nàng là con dê được bố mẹ bao bọc, cần dựa vào bố mẹ mới có thể sống.

Nếu nàng nói chuyện của Cố Khả Hinh cho Triệu Hòa, để mẹ nàng đối phó với Cố Khả Hinh, vậy càng chứng minh rằng Cố Khả Hinh nói không sai.

Nàng không thể làm thế được.

Cảnh Viên vừa đi vừa nghĩ, lúc hoàn hồn đã đến trước mặt Cố Khả Hinh. Cố Khả Hinh cắn một miếng trái cây, thản nhiên hỏi: "Cô Cảnh chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?"

"Chuẩn bị kỹ càng rồi." Cảnh Viên siết chặt bàn tay, cố gắng để mình phớt lờ mùi nước hoa của Cố Khả Hinh, chỉ tập trung tinh thần nhớ lại kịch bản. Không biết là do đã ngâm lâu trong nước, hay là phương pháp tự thôi miên của nàng có hiệu quả mà bây giờ, nàng cảm thấy mùi nước hoa của Cố Khả Hinh cũng không nồng nặc đến thế.

Nàng cũng dần thả lỏng cơ thể.

Trước khi bắt đầu, nàng còn sợ Cố Khả Hinh hỏi lúc trước nàng đã xem cô thành người nào khác, nhưng thấy cô chỉ mím môi không nói gì, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa. Cố Khả Hinh ở bên cạnh nàng gọi Tịnh Nhi, nàng cũng chỉ mất hai giây để nhập diễn.

Tuy rằng lần này nàng không xem Cố Khả Hinh thành người khác nhưng cũng không thuận lợi. Lúc nãy, Cảnh Viên xem nàng thành người khác nên cảm xúc đến vừa nhanh vừa mãnh liệt, vừa nóng bỏng. Để mà nói thì cảm xúc ấy không phải là diễn, mà giống bộc lộ cảm xúc thật hơn, bây giờ thì không hẳn là như vậy, nhưng mà điều kì lạ nhất là, Cố Khả Hinh đang áp diễn với nàng.

Cảnh Viên đã hợp tác cùng Cố Khả Hinh quay MV nên cũng biết thói quen của Cố Khả Hinh khi diễn, cô là một người giáo viên mẫu mực, có thể dễ dàng đưa người khác nhập diễn, chưa từng xảy ra chuyện áp diễn, nhưng bây giờ, nàng đang bị áp diễn.

Một lần lại tiếp một lần.

Khi quay [Đáng giá], Cảnh Viên được Cố Khả Hinh dẫn dắt mạch cảm xúc, cô làm rất tốt vai trò người chỉ dẫn của mình nên nàng cũng vô cùng nhập tâm, mỗi lần quay xong đều như trải qua một trận đánh ác liệt, tràn ngập niềm vui sướng nhưng bây giờ, chỉ có nàng bị áp chế.

Cố Khả Hinh phát huy hết sức, Cảnh Viên không có cách nào chống đỡ được, nàng lùi nửa bước, Cố Khả Hinh lại tiến một bước, hai người cứ thế đi đến thành hồ lúc nào không hay, lưng Cảnh Viên áp sát vào thành hồ ốp gạch men sứ, lạnh như băng, Cố Khả Hinh rũ mắt, lông mi hạ xuống thành một đường cong che nửa con mắt, cô gọi: "Tịnh Nhi."

Chỉ là gọi một cái tên thôi nhưng gọi bằng giọng điệu kiều diễm như vậy lại làm nhiệt độ đột ngột tăng cao, không khí loãng dần, Cảnh Viên hòa mình vào vai diễn, giờ đây trước mặt nàng là người phụ nữ nàng điên cuồng ngưỡng mộ, nàng nên đưa tay ra, thử chạm vào người ấy.

Cảnh Viên vươn tay, ngón tay tinh tế thon dài, đầu ngón tay run run chạm vào bả vai Cố Khả Hinh, làn da cô nóng bỏng làm nàng giật mình rụt tay lại.

Ngay tại thời khắc ấy, Cảnh Viên biết mình lại làm sai rồi.

"Hôm nay đến đây thôi." Cố Khả Hinh hờ hững lùi về sau một bước, những luồng khí mỏng manh ập vào cơ thể Cảnh Viên, hai tay buông trong nước của nàng lại dần nắm thành đấm. Khoảnh khắc Cố Khả Hinh xoay người lại, trong đầu Cảnh Viên chợt hiện về khung cảnh phòng nghỉ ngày ấy, Cố Khả Hinh nói nàng không xứng làm diễn viên.

Cơn giận bỗng chốc bừng lên, nàng vội nói: "Lại lần nữa."

Cố Khả Hinh quay đầu, Cảnh Viên nghiến răng, trầm giọng nói: "Làm phiền cô Cố cùng tôi thử lại lần nữa."

Cố Khả Hinh chăm chú nhìn nàng rồi gật đầu: "Được."

Cô đồng ý xong thì bước đến bờ bên kia, ăn trái cây: "Chuẩn bị kỹ rồi thì gọi tôi."

Cảnh Viên nhìn dáng vẻ ung dung của cô, xoay người đưa lưng về phía cô.

Lại lần nữa, nàng là trưởng công chúa, ngưỡng mộ hoàng hậu, Cảnh Viên nhắm mắt lại hồi tưởng nội dung kịch bản, ngũ quan hư ảo của hoàng hậu dần trở thành gương mặt của Cố Khả Hinh, đột nhiên nàng mở mắt ra thoát khỏi tưởng tượng, rồi lại nhắm mắt lại thả lỏng thân thể.

Từ giờ trở đi, Cố Khả Hinh chính là hoàng hậu, còn nàng là người ái mộ hoàng hậu, trưởng công chúa.

Cố Khả Hinh một bên ngắm nhìn Cảnh Viên, một bên lấy điện thoại ra lướt Weibo. Sau khi Vọng Thư ra nước ngoài, trong giới chẳng có tin tức gì đặc sắc, hot search mỗi ngày không là phim mới thì cũng là ảnh chụp của nghệ sĩ. Nhờ [Đáng giá], độ thảo luận của cô và Cảnh Viên vẫn luôn đạt đỉnh, trong thời gian này thỉnh thoảng cũng có người tìm kiếm nhưng hiển nhiên không thể bằng lúc trước, Cố Khả Hinh không có tâm trạng lướt linh tinh, ting một tiếng, có tin nhắn đến.

Là tin nhắn của Tô Anh: "Khả Hinh, Giải trí Bất Phàm muốn sản xuất một show tuyển chọn."

Cố Khả Hinh cong môi môi cười, tâm trạng vui vẻ hiếm thấy, lúc trước Vọng Thư nói phải ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nhưng tin tức sau đó đều bị Giải trí Bất Phàm ém nhẹm, cho nên cô ta có thực sự ra nước ngoài hay không không ai biết được, nhưng bây giờ, cô biết rồi, chắc chắn Vọng Thư đã ra nước ngoài.

Giải trí Bất Phàm mở show tuyển chọn, hẳn không phải muốn tuyển chọn mà là muốn tạo ra một lưu lượng mới để bù vào chỗ trống của Vọng Thư.

Thời gian này, ít nhất là nửa năm đến một năm nhưng cũng đủ cho cô phát triển.

Cố Khả Hinh trả lời ngắn gọn "Biết rồi", Tô Anh không nhắn thêm gì nữa. Cảnh Viên sau khi tìm được cảm xúc nhân vật thì đi đến bên cạnh Cố Khả Hinh, nhìn thấy cô đang xem cái gì đó nhưng chỉ gạt sang một bên rồi nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi."

Tâm trạng đang tốt, Cố Khả Hinh cười với Cảnh Viên: "Chúng ta bắt đầu thôi."

Cảnh Viên nghi ngờ nhìn, ánh mắt bình tĩnh, nàng gật đầu: "Bắt đầu thôi."

Có thể là việc tự thôi miên bản thân đã phát huy tác dụng, cũng có thể là bị áp diễn mấy lần nên có kinh nghiệm, cuối cùng thì lần này cũng diễn ra suôn sẻ, một đoạn dài như vậy cứ thế diễn ra từ đầu tới cuối.

Nàng không bị thoát vai!

Nàng không bị Cố Khả Hinh áp diễn!

Cảnh Viên nghe xong lời thoại cuối cùng của Cố Khả Hinh thì đơ ra mấy giây, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, thân thể căng cứng của nàng cũng được thả lỏng, làn nước ấm như chảy vào trong người nàng, lan đến cả tay chân, Cố Khả Hinh gật đầu: "Biểu hiện rất tốt."

Đối với người ngoài, Cảnh Viên sẽ nói một hai câu khách sáo, nhưng với Cố Khả Hinh, nàng không muốn nói nhiều, chỉ ngoảnh mặt quay về bờ. Tiếng rẽ nước phát ra từ phía sau, Cố Khả Hinh cũng đi theo nàng ra khỏi hồ. Áo choàng tắm của Cảnh Viên đã ướt sũng, không còn cách nào để về, nàng hơi chau mày, đang định gọi điện cho quản gia mang thêm một cái áo nữa thì Cố Khả Hinh đưa cho nàng một chiếc áo choàng.

Cảnh Viên quay đầu lại, nhìn áo choàng tắm rồi lại nhìn Cố Khả Hinh, không hé nửa lời, Cố Khả Hinh nói: "Đồ mới, chưa mặc."

"Không cần." Cảnh Viên lạnh lùng từ chối, cũng không gọi điện cho quản gia, cứ thế khoác áo choàng tắm ướt sũng ra ngoài, Cố Khả Hinh nói: "Em cứ mặc như thế sẽ bị ốm."

Cảnh Viên không thèm quay đầu lại: "Không liên quan đến chị."

"Ốm rồi thì không diễn được, không khéo còn lây cho tôi."

Bước đi của Cảnh Viên hơi lảo đảo, nàng phồng má, nghiến răng: "Tôi sẽ không ốm."

Cố Khả Hinh nói: "Áo choàng..."

"Tôi không cần áo của chị." Cảnh Viên hít sâu một hơi, Cố Khả Hinh nói: "Tốt thôi."

Cô ngang nhiên từ bỏ như vậy làm động tác giữ chặt áo tắm của Cảnh Viên khựng lại, Cố Khả Hinh nói tiếp: "Sao cũng được, tôi nghe nói đằng sau biệt thự có một ngọn núi, vừa hay chúng ta có một đoạn kịch bản diễn trên núi, tôi định ngày mai sẽ qua đó, em thấy sao?"

Nhắc tới kịch bản, Cảnh Viên không còn thái độ bài xích nữa, nàng gật đầu: "Tôi không ý kiến."

Giọng Cố Khả Hinh ngậm ý cười: "Được, ngày mai đi lên núi."

Cảnh Viên không nói gì, chuẩn bị rời đi thì Cố Khả Hinh nói tiếp: "À đúng rồi, còn một chuyện tôi quên chưa nói."

Cô mặc áo choàng tắm đến bên cạnh Cảnh Viên, lấy trong túi ra một cái bình nhỏ màu hồng nhạt, bàn tay nắm chặt áo của Cảnh Viên hơi buông lỏng, áo trượt sang hai bên để lộ bờ vai ướt đẫm của nàng, thật mịn màng, thật gầy, Cố Khả Hinh đứng trước mặt nàng, nói: "Tôi thấy có vẻ như em rất thích mùi nước hoa của tôi hôm nay."

"Vừa hay thừa một lọ." Cô kéo lấy cánh tay Cảnh Viên, đặt vào lòng bàn tay nàng: "Tặng cho em."

Chiếc bình lạnh lẽo nhưng đặt trong lòng bàn tay Cảnh Viên lại nóng tựa hòn than.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Chị có thấy phiền không, cứ áp diễn tôi vậy.

Cố Khả Hinh: Tôi không áp diễn em, vậy áp lên người em có được không?

Cảnh Viên:...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.