Vi Quang

Chương 41: Kéo tôi



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 41: Kéo tôi

Ngọn núi đằng sau biệt thự rất lớn, phân thành trước và sau núi, núi trước có đình hóng mát và chỗ nghỉ chân, cây cối ven đường đã được cắt tỉa, những người giúp việc trong biệt thự cũng thường leo núi khi rảnh để rèn luyện thân thể, cho nên đường rất dễ đi, phong cảnh ven đường cũng không tệ.

Cố Khả Hinh đi vài bước liền quay đầu lại nhìn qua, cô tưởng rằng kiểu liễu yếu đào tơ như Cảnh Viên leo núi sẽ mệt chết, không ngờ mặt nàng không đỏ, hơi thở không gấp mà vẫn là dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, hôm nay nàng mặc một bộ quần áo thể thao, có lẽ vì sợ trời lạnh nên mặc thêm một chiếc áo len đen cao cổ bên trong, hoàn toàn che khuất cổ thon dài, cằm đặt trên cổ áo màu đen, làn da trắng nõn đón ánh mặt trời như tạo ra phản quang.

Cảnh Viên rất ít khi trang điểm, nhưng da của nàng rất đẹp, thiên tone lạnh, tính cách như vậy, không trang điểm ngược lại càng xinh đẹp, như xuất thủy phù dung*, cả người cao không thể với tới và kiêu ngạo.

*Thành ngữ tiếng Trung: 出水芙蓉 (Chūshuǐ fúróng) – Xuất Thủy Phù Dung: hoa sen mới nở; đoá hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái)

Cố Khả Hinh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, đi tới đình hóng mát, hỏi: "Cảnh Viên, có mệt không?"

Cảnh Viên trước đây rất thích thái độ tự nhiên của cô, dường như ở cạnh cô, dù có xảy ra chuyện gì cũng không đến mức xấu hổ, nhiều năm không kết bạn, nàng đã sớm quên việc làm quen với người khác có cảm giác ra sao, nhưng Cố Khả Hinh luôn xử lí rất tốt, cho nên nàng rất thích.

Bây giờ chỉ còn lại sự căm ghét.

Nàng không thích Cố Khả Hinh gọi tên mình thân mật như vậy, nhưng bây giờ không phải lúc đùa giỡn, Cảnh Viên mím môi vài giây, nói: "Vẫn ổn."

Lạnh lùng đạm mạc, cảm giác xa cách giống như có một bức bình phong chắn giữa hai người.

Cố Khả Hinh cũng không giận, cô vừa đi vừa nói: "Vậy em thích leo núi không?"

Cảnh Viên nhíu mày, người này đúng là thích nói chuyện phiếm, nàng nín thở: "Vẫn ổn."

Lại là vẫn ổn, Cố Khả Hinh dừng bước, cô xoay người, đứng yên trước mặt Cảnh Viên, cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu lên người cô, in bóng xuống mặt đất, Cảnh Viên đứng trong cái bóng của cô, cảm thấy hơi lạnh, nàng không hiểu đểnhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Tâm trạng Cố Khả Hinh dường rất tốt, cô cười: "Thì ra em vẫn nói được những thứ khác."

Cảnh Viên:...

Nàng không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Cố Khả Hinh, càng không có tâm trạng nói đùa với cô, Cảnh Viên nhíu mày: "Vẫn chưa đến à?"

Cố Khả Hinh xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Chưa." Cô ngẩng đầu nhìn về phía sau núi nói: "Còn phải đi thêm một tiếng nữa, nếu em mệt..."

"Không mệt." Cảnh Viên không nói dối, nàng quả thực còn không mệt, sau khi làm nghệ sĩ, nàng rất nghiêm khắc với việc rèn luyện thân thể, khi nàng mới ra mắt nửa năm còn mời một PT về dạy riêng, Diệp Từ Tịch thường xuyên khen dáng nàng đẹp, đều là kết quả của việc tập luyện mà có.

Cố Khả Hinh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, gật đầu nói: "Tôi hơi mệt."

"Nghỉ ngơi lát đi." Cô nói xong đi đến cái đình hóng mát, ngồi xuống, mỗi đình hóng mát đều có đồ uống và bánh mì, thay đổi định kỳ, Cố Khả Hinh lấy một chai nước trên bàn đưa cho Cảnh Viên, người phía sau không nhận lấy, chỉ ngồi đối diện cô, là khoảng cách xa nhất với Cố Khả Hinh trong đình hóng mát này.

Cố Khả Hinh thấy nàng không nhận thì tự mình mở ra, dòng nước mát lạnh, xen lẫn khí lạnh trong núi, từ cổ họng tràn vào phổi, từng đợt lạnh lẽo xâm lấn, đầu lưỡi cô buốt đến tê dại, nhưng vẫn nuốt hết nước trong chai.

"Trước kia tôi rất thích leo núi." Cố Khả Hinh không biết là nói cho Cảnh Viên nghe, hay nói cho mình nghe: "Bởi vì ba tôi rất thích leo núi, lần đầu tiên ông ấy gặp mẹ tôi chính là ở trên núi."

Cảnh Viên liếc mắt theo bản năng.

Nàng không biết bay giờ Cố Khả Hinh nói những lời này có ý gì, cầu xin sự đồng cảm của nàng? Không thể nào, trong lòng người này đầy rẫy tâm tư đen tối.

Cảnh Viên không trả lời, Cố Khả Hinh cảm thán: "Thật trùng hợp, chính là hôm nay."

Gió lạnh xào xạc, thổi ngọn cây ào ào đập vào nhau, nãy giờ ở đây Cảnh Viên không cảm thấy lạnh, đột nhiên ngồi xuống, quanh thân lạnh ngắt, cảm giác mát mẻ như vậy liền chui thẳng vào ngực nàng, một chút nghi vấn vừa rồi bị thổi tan, người này tuy lòng dạ hiểm độc nhưng trong cuộc sống, hẳn là cũng sẽ nhớ cha mẹ nhỉ?

Nghe nói, mẹ cô khó sinh mà qua đời.

Vẻ mặt lãnh đạm của Cảnh Viên hơi thu lại, ánh mắt sắc bén trở nên bình tĩnh, giống như ánh nắng sáng sớm, không còn chọc người nữa, Cố Khả Hinh nhìn vẻ mặt nàng, mở miệng nói: "Nghỉ xong chưa?"

"Xong rồi." Giọng nói vẫn lạnh như cũ, nhưng ngữ khí dịu hơn một chút.

Cố Khả Hinh nói: "Vậy chúng ta đi tiếp thôi."

Cảnh Viên buồn bực không lên tiếng đi theo phía sau cô, không biết có phải vì Cố Khả Hinh nói đến chuyện cha mẹ hay không, sau đó cô vô cùng trầm mặc, đi một mạch về phía trước, dù hai gò má ửng hồng, hai bên tóc mai mồ hôi nhỏ toát ra cô cũng không muốn nghỉ ngơi, càng đi lên gió càng lớn, từng đợt khí lạnh hung hăng chui vào trong cơ thể, lúc Cảnh Viên thở ra bị sặc gió, ho khan vài tiếng, Cố Khả Hinh nghe được tiếng xoay người, đứng ở đầu gió hỏi: "Có sao không?"

Gió bị che đi hơn phân nửa, Cố Khả Hinh cũng rất gầy, chỉ mặc một cái áo bông và quần jean, mái tóc bị gió lắc lư qua lại, bay lòa xòa tới trước mặt Cảnh Viên, nàng lui về phía sau nửa bước, nói: "Tôi không sao."

Mặt nàng đỏ lên sau khi ho khan, hai mắt ầng ậng nước, trong suốt, hai con ngươi vừa đen vừa sáng, trong trẻo sạch sẽ, Cố Khả Hinh cúi đầu nói: "Sắp tới rồi, ngay đằng trước thôi, ở đây gió lớn, chúng ta trực tiếp đi qua đi."

Cảnh Viên cúi đầu ừ một tiếng.

Hai thân hình mảnh mai tiếp tục đi về phía trước, chỗ này không có cây cối che chắn, cuồng phong thổi bay vạt áo hai người, thân hình các cô như sắp bay theo gió, rất lâu sau mới đến được đỉnh núi.

Đình hóng mát này lớn hơn phía dưới, đi vào có một hành lang không dài lắm, bốn phía là tay vịn bằng gỗ lim, trạm trổ hoa văn, mang hơi hướng cổ đại, cuối đình hóng mát là hai gian phòng, quản gia nói trước kia ông Bùi thích ở đây vào mùa hè, ở đây tu thân dưỡng tính rất tốt, Cố Khả Hinh đứng ở cửa phòng quay đầu, bên cạnh chính là khu vực sau núi, từ nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều sườn dốc và hố sâu.

Khu giải trí thứ hai của ông Bù vẫn chưa xây xong, trông rất bừa bãi.

Gió thổi qua, như quỷ khóc sói tru.

Cố Khả Hinh thả ba lô xuống, Cảnh Viên cũng ngồi ở vị trí gần cửa sổ phòng, là cửa sổ gỗ, không biết làm bằng chất liệu gì, trông thì rất mỏng nhưng gió không thổi vào được, phòng tuy rằng rất lâu không có người đến, nhưng không quá bụi bặm, hiển nhiên là thường xuyên được quét dọn, sau khi nàng ngồi xuống lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra, uống một ngụm nước nóng, hệ thống sưởi tràn vào trong người, toàn thân đều ấm lên, Cảnh Viên cúi đầu, thấy Cố Khả Hinh đang lấy kịch bản từ trong túi ra.

Cảnh Viên đã từng xem kịch bản của Cố Khả Hinh, mỗi trang đều viết chú giải tỉ mỉ, nàng nhớ lúc quay [Đáng giá], Cố Khả Hinh giúp nàng phân tích tâm lý nhân vật theo thói quen chú giải trên kịch bản, chữ viết của cô ngay ngắn xinh đẹp, nét chữ thanh mảnh, nhìn giống như là tác phẩm của bậc thầy thư pháp nào đó, khi đó nàng hỏi Cố Khả Hinh có phải đã luyện chữ hay không, Cố Khả Hinh cười với nàng: "Ba tôi có một người bạn dạy thư pháp, lúc còn nhỏ tôi có theo học vài ."

Vậy mà luyện rất tố, chữ viết đẹp hơn cả nàng mời thầy dạy riêng.

Lúc ấy nàng nghĩ, người cũng như tên, đều rất đẹp.

Bây giờ lại cảm thấy hữu danh vô thực.

Không phải chữ không đẹp, mà là người không tốt.

Khi Cảnh Viên lấy kịch bản từ trong túi ra thì nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, nàng cụp mắt, nhìn thấy trên WeChat có một tin nhắn mới.

"Chị Cảnh." Một tin nhắn gửi tới: "Chị ăn cơm chưa?"

Cảnh Viên nhìn thấy hai chữ này sửng sốt vài giây, trong trí nhớ chỉ có một người gọi nàng như vậy, nàng nhìn tên, không phải người kia mà là nghệ sĩ hợp tác quay bộ phim đầu tiên, tên là Trần Đào.

Trần Đào không cao mà nhỏ nhắn xinh xắn, tuổi cũng không lớn, Cảnh Viên nhớ cô ấy, trước giờ đều quy củ gọi một tiếng cô Cảnh, cũng không biết có phải nhắn nhầm hay không, thế mà lại gọi nàng là chị Cảnh.

Một sự không hợp lý khó nói thành lời.

Cảnh Viên không thích kiểu thân cận như vậy, nàng cân nhắc vài giây, gửi tin nhắn lại: "Có việc gì sao?"

"A!!! Chị Cảnh còn nhớ em không?" Ngữ khí Trần Đào rất kích động, liên tục gửi mấy cái biểu cảm, Cảnh Viên nhíu mày: "Nhớ, cô là Trần Đào."

Còn nữa —— đừng gọi tôi là chị Cảnh.

Những lời này nàng cắn ở đầu lưỡi, không gửi đi, Trần Đào gửi liên tục một chuỗi tin nhắn tới: "Thế mà lại nhớ ra em! Em rất hạnh phúc!"

"Em còn tưởng rằng chị đã quên em rồi."

"..."

Cảnh Viên nhíu mày, nàng trực tiếp nhắn: "Có việc gì sao?"

Đầu kia trầm mặc vài giây, sau đó một tin nhắn gửi tới: "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay nhìn thấy tin tức của chị trên mạng, em thấy lo lắng cho chị, liền muốn gửi tin nhắn hỏi thăm, khoảng thời gian trước em bận quay phim, cho nên không nhìn thấy tin tức, giờ em mới biết, chị Cảnh chị ngầu quá, Vọng Thư đúng là đáng đời!"

Cảnh Viên mím môi, hai chữ Vọng Thư như kim châm vào mắt nàng, nàng im lặng vài giây trả lời: "Vẫn ổn."

Thái độ lạnh lùng cách một cái màn hình trực tiếp đập vào mặt, nhưng Trần Đào vờ như không thấy, vẫn rất nhiệt tình: "Chị Cảnh, chị đang quay phim sao?"

Cảnh Viên cầm điện thoại, cằm căng chặt: "Đang đối diễn."

Đầu dây bên kia lại gửi một tin tới, hỏi nàng đang đối diễn ở đâu, là đạo diễn nào. Cảnh Viên tuy là người mới vào giới này không lâu, nhưng những chi tiết về hợp đồng bình thường đều không thể tiết lộ, cho nên thái độ của nàng đối với Trần Đào càng lạnh nhạt, chỉ trả lời ngắn gọn: "Xin lỗi, không tiện nói."

Tin nhắn gửi qua, mấy phút liền đầu bên kia không trả lời, Cảnh Viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình từ chối rất rõ ràng, Trần Đào hẳn là hiểu được.

Lúc nàng cất điện thoại đi, Cố Khả Hinh nói: "Cô Cảnh bận thật."

Cảnh Viên cúi đầu: "Có thể bắt đầu chưa?"

Cố Khả Hinh đứng dậy nói: "Đi thôi, ra ngoài."

Cảnh Viên đặt ly xuống cầm kịch bản đi theo phía sau cô, bên ngoài gió lạnh hiu hắt, không khí đã lạnh hơn, chân trời dần tối, là dấu hiệu trời sắp mưa, Cố Khả Hinh nói: "Đừng đi quá xa, chúng ta ở gần đây đi, lỡ trời mưa cũng kịp quay về."

Điều ấy Cảnh Viên không có ý kiến, tuy rằng đường núi bằng phẳng, nhưng trời mưa xuống vẫn có nguy hiểm, trên núi có sẵn phòng ở tránh mưa, không lý gì nàng lại muốn đi mạo hiểm.

Cố Khả Hinh dẫn nàng đi về phía sau núi, đường gập ghềnh, rất không bằng phẳng, hai bên đường có nhiều dốc lớn nhỏ, liếc mắt nhìn xuống, rất sâu, Cảnh Viên liếc mắt một cái vội vàng thu hồi tầm mắt, phía trước Cố Khả Hinh đứng lại, nói: "Ở chỗ này đi."

Cảnh này là tình tiết hai người bị lính địch truy đuổi, lạc đường trong núi sâu, vừa tránh truy binh, vừa tìm đường, vốn không nghĩ sẽ diễn thử trên núi, nhưng Cố Khả Hinh đề xuất muốn lên núi, nếu nàng từ chối, sẽ trở thành minh chứng cho sự không chuyên nghiệp, cho nên Cảnh Viên mới cắn răng đến đây.

"Được." Cảnh Viên hiếm khi nói thêm một câu: "Đường phía trước cũng không dễ đi."

Cố Khả Hinh nhìn về phía trước, ánh mắt sâu kín, cô nói: "Thật ra vẫn đi được, đường này, cũng xem như bằng phẳng."

Cảnh Viên nhíu mày nhìn người bên cạnh, cảm thấy khó hiểu, đường này đến cả chỗ đặt chân còn không có, bằng phẳng chỗ nào, nhưng nàng lười đôi co với Cố Khả Hinh, ngay tại chỗ tìm nơi tốt nhất để diễn, còn chưa đi qua, điện thoại điện thoại kêu một tiếng.

Hôm nay có thật nhiều tin nhắn, nàng nghĩ.

Cố Khả Hinh cũng nghe thấy tiếng chuông, cô nói: "Bận trước đi."

Trên khuôn mặt trắng nõn của Cảnh Viên có chút đỏ ửng, nàng không lấy điện thoại ra, mà nhìn xung quanh một vòng nói: "Cứ để đó đi."

Nơi đó cây ít, cỏ cao lại rậm, rất phù hợp với khung cảnh trong kịch bản, Cố Khả Hinh tất nhiên là không ý kiến, cô gật đầu, đi tới bên kia, Cảnh Viên vừa định đi theo, điện thoại lại ting ting vang lên không ngừng, như thể nàng không xem điện thoại thì không ngừng, Cảnh Viên cắn răng một cái lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy Trần Đào gửi hơn mười tin nhắn, có thể là vừa nãy không có tín hiệu, hiện tại có tín hiệu, tất cả đều đến cùng lúc, điện thoại rung không ngừng, Cảnh Viên nhìn thấy tin nhắn cuối cùng: "Chị Cảnh? Chị còn đó không?"

Nàng siết chặt điện thoại, cân nhắc vài giây vẫn lịch sự trả lời một câu: "Xin lỗi, đang bận."

Tin nhắn vừa mới gửi đi nàng liền tắt tiếng điện thoại, nhìn thấy Cố Khả Hinh đi tới phương hướng cô vừa chỉ, Cảnh Viên còn chưa kịp cất điện thoại thì ánh mắt đã thoáng thấy một hình bóng mảnh mai ngả về bên phải!

Nàng không chút nghĩ ngợi nhanh chóng đi qua, vừa vặn túm lấy tay Cố Khả Hinh giơ thẳng lên!

Mặt Cảnh Viên trắng bệch, nàng cúi đầu nhìn, bên cạnh Cố Khả Hinh có một hố sâu giống như vách núi, cỏ cây um tùm, nàng không nhìn thấy bên trong, nhưng nghĩ đến độ cao của những vách núi vừa rồi, Cảnh Viên vẫn lạnh cả người!

"Cố Khả Hinh chị đừng nhúc nhích! Tôi kéo chị lên!" Trên đầu Cảnh Viên đổ mồ hôi, mặt Cố Khả Hinh cũng trắng bệch, cô nói chuyện không ổn định, như chịu đựng đau đớn mãnh liệt, Cảnh Viên nhìn thấy cổ tay cô có dấu vết bị cỏ cắt, máu chảy ồ ạt theo tay áo cô xuống dưới, nàng còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, kéo tôi lên."

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cô Cố bây giờ vẫn chưa biết dùng khổ nhục kế nha, cho nên không phải khổ nhục kế.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.