Suốt mấy ngày sau đó, Diệp Chính Thần phải ngoan ngoãn ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, được Mỹ Nguyệt đích thân trông chừng, không cho anh có cơ hội lén làm việc. Diệp Chính Thần vì thế mà tự nhiên có một kỳ nghỉ cho riêng mình, vừa không phải làm việc, vừa được cô quan tâm chăm sóc tận tình.
Mỹ Nguyệt ngược lại khá bận rộn. Cô được ra viện sau ngày xảy ra tai nạn 2 ngày. Người nhà họ Lâm muốn cô ở thêm nhưng cô không muốn ở trong bệnh viện mãi, mà bác sĩ cũng nói là không sao nên cô quyết định ra viện, còn nhiều chuyện cần phải được giải quyết.
Đầu tiên và việc học hành. Mỹ Nguyệt không muốn bỏ dở việc học, cô cũng cần phải hỏi thầy cô về việc làm khoá luận của mình. Vì thế mà việc đi học bây giờ của cô khá quan trọng và cần chú tâm. Việc còn lại là việc theo dõi kết quả truy tìm hung thủ gây ra tai nạn cho cô và Diệp Chính Thần.
Bác cả Lâm Bằng đã liên lạc nhờ bạn của ông trong giới cảnh sát để đẩy nhanh tiến độ, bác hai Lâm Trung cũng bắt tay vào việc lập hồ sơ vụ án, bắt được hung thủ là có thể lập tức nộp đơn kiện lên tòa án.
Mọi chuẩn bị và hành động đều đang được tiến hành, chỉ còn đợi tên hung thủ đó tự chui đầu vào rọ.
Qua 4 ngày truy tung và đuổi bắt, Mỹ Nguyệt nhận được tin hung thủ đã được bắt.
Bác hai Lâm Trung nhanh chóng nộp đơn kiện lên tòa án để hung thủ bị đưa vào vòng pháp luật, hứng chịu hậu quả trước công chúng.
Mỹ Nguyệt nói với người lớn rằng muốn đến xem tên hung thủ đó. Bác hai Lâm Trung có hơi do dự nhưng vì thái độ kiên quyết của cô nên đành gật đầu đồng ý đưa cô đến phòng thẩm vấn của đồn công an.
Lúc này, công an vẫn còn phải lấy lời khai từ hung thủ để làm bằng chứng trước toà. Để gặp được cũng là phải sau buổi thẩm vấn, Mỹ Nguyệt đồng ý đợi, cô được vào gặp hung thủ cũng là lúc trời đã tối.
Bác hai Lâm Trung để Mỹ Nguyệt đi vào, cô còn chưa bước vào bác lo lắng nhắc nhở.
"Có chuyện gì không đúng xảy ra thì phải hét lên nhé cháu. Bác ngồi ngay ngoài này thôi."
Bác đương nhiên lo lắng cho cô. Dù gì đây cũng là tội phạm, không thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Mỹ Nguyệt ngược lại rất bình tĩnh, không có gì lo lắng cho mấy. Cô nhìn khuôn mặt lo lắng của bác hai Lâm Trung thì mỉm cười, gật đầu vâng nhẹ một tiếng rồi mở cửa bước vào.
Cánh cửa phòng thẩm vấn được mở ra, bên trong phòng chỉ có một chiếc bàn, hai cái ghế để đối diện nhau, và đèn được treo ở ngay bên trên bàn.
Căn phòng yên tĩnh đến rợn người...
Mỹ Nguyệt bước vào nhìn người ngồi trên ghế kia. Khuôn mặt vừa tái vừa trắng như nhiễm bệnh gì đó.
Liên Kỳ vừa nhìn thấy Mỹ Nguyệt đã không kiềm chế được cảm xúc, bàn tay bị còng vào hai bên tay ghế vùng vẫy trong sự trói buộc, nghiến răng khó khăn nói từng chữ.
"Ly Mỹ Nguyệt, mày chưa chết? Sao mày lại không chết?"
Mỹ Nguyệt lạnh lùng nhìn.
"Thật đáng tiếc, tao đúng là chưa chết, để mày thất vọng rồi. Còn nữa, tao là Lâm Mỹ Nguyệt, không phải Ly Mỹ Nguyệt."
Liên Kỳ cười lớn, giọng chế giễu.
"Hahahaha... mày tưởng mày đổi họ thì sẽ khác sao? Mày căn bản không bao giờ thoát được cái số phận đen đủi đó đâu."
"Tao vẫn luôn không hiểu. Tao biết sự căm ghét vô dụng của mày nhưng không biết nó lại đến mức khiến mày muốn giết tao. Tại sao mày phải làm vậy?"
Liên Kỳ nhìn người trước mặt, tròng mắt đỏ hoe những tia máu, nhếch miệng cười nhạt.
"Ha... mày đương nhiên không hiểu. Tao luôn ghét mày. Tại sao một đứa quạ đen mang vận xui như mày vẫn luôn được người khác quan tâm và chú ý đến? Tại sao mày có thể nhanh chóng rũ bỏ nét yếu đuối và trở nên tự tin hơn như thế? Tao vốn có mọi thứ, bất luận là gì đều hơn mày nhưng mọi người lại không thể tin tưởng tao? Dựa vào đâu mày lại có gia đình bênh vực mày nhiều như thế? Tại sao lại khiến gia đình tao tan nát..."
Hiểu rồi. Là bệnh hoang tưởng giai đoạn cuối.
Người không học chút y lý nào như Mỹ Nguyệt nghe xong đống chất vấn của Liên Kỳ ngay lập tức chuẩn đoán được bệnh của cô ta. Rồi người này có biết bản thân đang làm cái gì không?
Nếu là người khác cô sẽ khuyên họ đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng Liên Kỳ là trường hợp ngoại lệ. Khám ra bệnh một cái là cô ta chắc chắn sẽ được giảm nhẹ bản án. Cô không muốn để cô ta chiếm được cái lời này, phải để cô ta nghiền ngẫm bản thân mình trong tù cho thỏa thích.
Mỹ Nguyệt lạnh lùng nhìn Liên Kỳ, nhìn cô ta điên cuồng vừa nói vừa mê hoặc bản thân.
"Đúng là tao không may mắn. Nhưng tất cả không hề liên quan đến mày, đều là mày tự tạo ra huyễn cảnh cho bản thân, tự mình chìm đắm vào trong đấy mà thôi. Còn gia đình mày là tự làm tự chịu, không thể trách ai. Còn về việc mày đã làm..."
Nghe Mỹ Nguyệt nói đến đây, Liên Kỳ khựng lại đôi mắt tràn ngập sợ sệt, không yếu thế nói.
"Mày muốn làm gì tao?"
Mỹ Nguyệt mỉm cười khinh thường.
"Tao không như mày, làm ra những chuyện không ra dạng người đó. Nhưng mà tao cũng có cách khiến mày, không thể gặp người khác."
Liên Kỳ tức giận hét lên.
"Mày... mày muốn làm gì?"
Bàn tay Liên Kỳ vùng vẫy muốn tóm chặt Mỹ Nguyệt nhưng tay cô ta đang bị còng, không thể làm gì được, chỉ có thể gào mồm lên hét.
Mỹ Nguyệt giữ nụ cười lạnh lẽo, bình tinh nói.
"Cũng không phải chuyện gì lớn. Đầu tiên bản án của mày ở toà bác tao chắc chắn sẽ để mày chịu mức án cao nhất. Những thông tin về việc mày phạm tội cũng sẽ được công bố ra ngoài, sẽ càng ngày càng nhiều người biết đến mày. Khi mày ra tù, tao sẽ tặng mày một bản truyền thông trên mạng xã hội, mọi người sẽ lại được gợi nhớ lại những chuyện mày đã làm. Không ai quên được có một đứa con gái vì ghen ghét đố ky. người khác mà phải vào tù như mày."
Nghe vậy, Liên Kỳ tức run người, đôi mắt căm thù muốn nhào tới xé xác người đối diện như một con thú dại, gắn ra từng chữ.
"Mày dám..."
Mỹ Nguyệt không hề để ánh mắt của cô ta ảnh hưởng. Cô đã nhìn thấy ánh mắt còn kinh khủng hơn thế rất nhiều, ánh mắt của cô ta chả là gì với Mỹ Nguyệt.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Liên Kỳ, Mỹ Nguyệt càng thoải mái.
"Sao hả? Không phải mày muốn mọi người đều để ý đến mày sao? Tao sẽ đáp ứng nguyện vọng đó của mày. Mày còn phải cảm ơn tao chứ?"
Giọng Liên Kỳ lạc hẳn đi, khàn khàn nói từng chữ khó khăn.
"Mày... không... không thế làm thế..."
Liên Kỳ nghĩ ra những cảnh tượng theo lời nói của Mỹ Nguyệt, trong lòng không thể không sợ hãi, khó chịu kèm theo sự đau khổ. Hai tay run rấy nắm chặt tay ghế, ánh mắt cũng không ngừng đảo qua đảo lại như người tâm thần không ổn định.
Mặc kệ dáng vẻ tỏ ra hoang mang và nghi ngờ của cô ta, Mỹ Nguyệt ném cho Liên Kỳ ánh mắt nhìn một kẻ đáng thương và đáng ghét, cô đứng dậy, quay người bước ra ngoài. Mục đích đến thông báo cho cô ta về việc mà cô muốn làm đã đạt được, không có lý do gì phải ở lại đây nữa.
Đi đến cửa, Mỹ Nguyệt quay đầu lại lạnh nhạt nói với Liên Kỳ.
"Đây là kết quả mà mày động phải người không nên động. Đừng trách người khác."
Dứt lời, cô mở cửa bước ra ngoài, mặc kệ Liên Kỳ ở bên trong gào hét cho đến khi cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại.
Bên ngoài, bác hai Lâm Trung nhìn thấy Mỹ Nguyệt ra ngoài thì đứng dậy hỏi.
"Có sao không cháu?
Mỹ Nguyệt trở lại khuôn mặt rạng rỡ thường ngày, mỉm cười nhìn bác.
"Dạ không sao ạ."
Bác hai Lâm Trung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cả hai bác cháu cùng ra về.
Mỹ Nguyệt vừa đi vừa ngẫm nghĩ gì đó. Hôm nay oan nghiệt giữa cô và Liên Kỳ chấm hết, sau này, cô không muốn gặp lại cô ta thêm lần nào nữa. Rồi bất giác, cô lại nghĩ đến hình ảnh bản thân mình lúc nãy, khi cô buông lời đe dọa Liên Kỳ có phải trông vô cùng xấu xa. Không biết có phải cô cũng có ngày trở nên điên loạn như cô ta.
Cô lúc này không biết đáp án cho nghi vấn trong lòng, tâm trạng như đang đi trên con dốc nghiêng không ngừng lao xuống dưới, dường như không thể phanh lại.