Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 107: Cô đây là ám chỉ anh điều gì sao?



Phòng bệnh bỗng chốc bị làm cho ồn ào. Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần cùng lúc phải đối mặt với mấy cái miệng hỏi thăm, khó tránh việc đầu bị quay mòng mòng, không kịp truyền tải thông tin trong bộ nhớ

Các bác còn đang thi nhau nhắc nhở, Tần Chính Minh đã chen vào khoác vai Diệp Chính Thần, vẻ mặt nhìn đi nhìn lại chỗ vết thương đang bị băng bó của anh, xoa xoa cằm cảm thán.

"Mày làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng lại để bản thân bị khâu mấy mũi trên đầu. Cuối cùng tao cũng đẹp trai hơn mày rồi."

Tần Chính Minh vừa nói vừa ra vẻ đắc ý, không chỉ cười cười mơ mộng mà còn vỗ vai như an ủi Diệp Chính Thần.

Còn chưa đợi Diệp Chính Thần lên tiếng, Mỹ Nguyệt ở bên cạnh đã nhanh dội cho ông anh mình một gáo nước lanh.

"Về nằm mơ đi anh."

Tần Chính Minh "......"

Đây chính là em gái mình?

Em gái mình mà lại cho mình những lời nói cay đắng như vậy. Các cụ ngày xưa nói cấm có sai: Con gái gả đi như bát nước hất đi.

Cô em gái này của anh còn chưa gả đi mà đã bênh người ngoài như này rồi, đúng là quá không nghe lời rồi.

Lâm An Hoài thấy vậy, cố vớt vát chút tôn nghiêm của người làm anh lớn, cố gắng nghiêm giọng nói.

"Em còn chưa gả vào nhà người ta mà đã thay người ta nói chuyện rồi thế hả?"

Mỹ Nguyệt ung dung bình thản lý lẽ.

"Nói chuyện thay đã là gì. Anh ấy là vì cứu em mới bị thương, nếu mà là ở thời kỳ phong kiến ngày xưa, em đã phải lấy thân báo đáp rồi đó."

Lâm An Hoài "....."

Mọi người trong phòng "........

= :

Bây giờ cô còn muốn lấy thân báo đáp luôn rồi? Còn giữ chút liêm sỉ nào vậy không thế này...

Mọi người trong phòng còn đang cố tiếp thu lời tuyên bố hùng hồn của Mỹ Nguyệt, Diệp Chính Thần ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt hơi nhạt vì bị thương mỉm cười như hài lòng lắm, đưa tay xoa đầu cô.

Cả hai đứa nhỏ nhìn nhau, tống cho cả nhà một miệng "cơm chó". Vừa mới công khai một chút mà hai đứa đã thế này rồi, không biết sau này sẽ thế nào...

Bố Thịnh nhìn mà muốn nhảy vào giựt phắt con gái về bên cạnh mình nhưng bị mẹ An ở bên cạnh ngăn cản không cho hành động. Ông nội Nghĩa lại trầm ngâm, chỉ chăm chú nhìn đôi uyên ương trẻ ấy, vẻ mặt không quá căng thẳng, nhưng không ai biết ông đang nghĩ gì.

Hai bác cả và hai bác hai về trước vì có công việc, Lâm An Hoài và Tần Chính Minh nán lại ngồi chơi một lúc mới đứng dậy đi về, đưa ông nội Nghĩa về cùng luôn. Bố Thịnh, mẹ An và Huyền Thanh cũng chuẩn bị cùng về.

Mẹ An quay qua hỏi Mỹ Nguyệt lần nữa.

"Con chắc chắn không cần mẹ ở lại đêm với hai đứa sao?"



Mỹ Nguyệt mỉm cười, khoác tay mẹ an ủi.

"Vâng mẹ à. Bọn con không sao rồi mà. Với cả ở đây có bác sĩ và y tá trực đêm, không sao đâu ạ."

Biết Mỹ Nguyệt cũng quen thuộc với bệnh viện, bà cũng không nói gì nữa, đồng ý với cô, yên tâm về.

Bố Thịnh nhớ ra chuyện, nói với Diệp Chính Thần.

"Thần à, chú có liên lạc với bố con để làm thủ tục nhập viện nhưng không liên lạc được, nên đành ký luôn. Con có liên lạc với người nhà chưa?"

Diệp Chính Thần nghe vậy thì bình tĩnh trả lời bố Thịnh.

"Dạ, cháu cảm ơn chú. Bố cháu thay số điện thoại từ mấy năm trước rồi ạ. Cháu sẽ liên lạc sau ạ."

Bố Thịnh nghe vậy thì cũng không hỏi gì thêm. Nhưng Mỹ Nguyệt nhìn ra được ánh mắt của Diệp Chính Thần khi nói về người nhà rất lạnh nhạt, giống như đang nói về người xa lạ vậy.

Mọi người ra về hết, chỉ còn Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần trong phòng, hai người cùng ăn bữa tối mẹ An đã chuẩn bị trước để lại cho hai đứa. Ăn xong thì Mỹ Nguyệt nói muốn xem phim cùng anh nên cả hai lại mở ipad mà

Huyền Thanh mang vào.

Mỹ Nguyệt nằm trong lòng Diệp Chính Thần, thoải mái tựa vào anh, chăm chú xem phim. Anh vừa để cô tựa vào lòng, vừa cầm máy cho cô xem, lưng anh tựa vào thành giường đằng sau, yên lặng để cô chú tâm xem phim.

Đang xem phim, Mỹ Nguyệt bỗng nhiên hỏi anh.

"Lúc chiều em tỉnh dậy, anh đang nói chuyện với ai thế?"

Diệp Chính Thần bình thản trả lời cô.

"Trợ lý ở công ty. Có một số việc cần anh quyết định."

Anh chỉ mới vừa tỉnh dậy sau hôn mê của vụ tai nạn. Anh có biết bản thân là bệnh nhân không vậy? Còn có hơi sức tâm trạng gọi điện thoại bàn công việc.

Mỹ Nguyệt vốn mắt đang xem phim, quay qua liếc nhìn anh cảnh cáo.

"Bác sĩ nói anh phải theo dõi ở bệnh viện 5 ngày, trong 5 ngày này không được làm việc gì hết."

Nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa dễ thương vì phùng má lên khiến Diệp Chính Thần không khỏi bật cười, gật đầu đồng ý với cô.

Mỹ Nguyệt lại nghĩ ngợi điều gì, quay nghiêng người rúc vào trong lòng anh, không để ý đến phim nữa. Mà vốn dĩ phim này cô cũng xem rồi, chỉ là muốn lấy lý do để ở bên cạnh anh thôi.

Diệp Chính Thần thấy cô từ bỏ việc xem phim thì cúi đầu hỏi.

"Không xem nữa sao?"

Mỹ Nguyệt lắc lắc đầu nhỏ, càng rúc vào ngực anh, Diệp Chính Thần mỉm cười hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, đặt máy tính bảng qua tủ đầu giường. Lúc này, Mỹ Nguyệt trong đầu lại hiện lên ánh mắt Diệp Chính Thần khi nói về người nhà có gì đó không đúng. Nhưng chắc chắn là mối quan hệ không được tốt. Cô không muốn hỏi để anh nghĩ đến những chuyện không vui, dù sao anh vừa mới hôn mê tỉnh dậy.



Nằm trong lòng anh suy nghĩ một lúc, Mỹ Nguyệt mới tựa cằm vào ngực anh, ngước lên hỏi.

"Anh thấy người nhà em thế nào?"

Diệp Chính Thần không hiểu sao tự nhiên cô lại hỏi câu này, anh nghiêm túc suy nghĩ, rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô.

"Mọi người đều rất tốt."

Anh thật sự cảm thấy họ đều rất tốt, ít nhất là tốt hơn nhà anh.

Mỹ Nguyệt nhìn anh, quyết định lớn lao nói.

"Vậy sau này người nhà của em cũng là người nhà của anh."

Anh nghe cô bật ra câu nói hùng hổ này thì không khỏi ngạc nhiên. Trong một ngày, đầu tiên là cô muốn lấy thân báo đáp, sau lại nói người nhà cô cũng là người nhà anh. Cô đây là ám chỉ anh điều gì sao?

Diệp Chính Thần cười nhẹ, xoa cái nhỏ của cô, trầm giọng khuyên nhủ.

"Ngoan, giờ vẫn chưa được."

Mỹ Nguyệt "???"

Chỉ là cho anh coi người nhà cô như người nhà của anh thôi mà, có gì mà chưa được? Nhận người nhà cũng phải coi ngày với coi giờ hoàng đạo hả?

Mỹ Nguyệt tựa vào ngực anh, lại trầm tư nói anh nghe.

"Lúc anh chưa tỉnh dậy, em còn nghĩ có phải vận xui của em lại ảnh hưởng đến anh rồi không? Là vì em nên anh mới bị thương..."

Diệp Chính Thần cắt ngang lời cô nói.

"Không được nghĩ như thế."

Mỹ Nguyệt mỉm cười, bàn tay nhỏ được anh nắm chặt lại nhưng không khiến cô đau mà chỉ cảm thấy ấm áp.

"Ùm... Nếu là em của trước đây, em chắc chắn sẽ chạy thật xa, chạy đến một nơi anh không thể tìm thấy."

Bàn tay đang nắm chặt tay cô của anh càng siết chặt hơn, cô biết anh định nói gì, còn chưa để anh cất lời, cô đã ngẩng lên, nhìn vào mắt anh dịu dàng nói.

"Yên tâm, bây giờ em chạy không được nữa rồi."

Diệp Chính Thần nhìn cô, ánh mắt sâu đi mấy phần, anh không nói gì mà để cô tiếp tục nói ra lời trong lòng mình.

Mỹ Nguyệt cười tươi nói.

"Vì quá thích anh rồi, cho nên không chạy được nữa."

Cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh nụ hôn, lướt qua như cố tình để lại dư âm cho người nào đó thương nhớ. Anh không can tâm, lại cúi xuống ấn xuống môi cô thật lâu, để lại dấu ấn của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.