Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 109: Tự nhiên phát huy.



Phiên tòà nhanh chóng được diễn ra trong khoảng thời gian ngắn. Liên Kỳ bị kết tội giết người không thành với mức án cao nhất là 20 năm tù. Người nhà của cô ta đang dùng số tiền ít ỏi còn lại trong nhà để chạy án cho cô ta nhưng vì sự can thiệp và biện hộ của luật sư bên tố cáo là bác hai Lâm Trung, lão kỳ cựu trong giới luật sư nên không luật sư nào bên bị cáo có thể kháng kiện, dù tiền có nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.

Ngày tuyên án, Mỹ Nguyệt đến xem, coi như là tận mắt nhìn đoạn ân oán giữa mình và Liên Kỳ đi đến hồi kết.

Trước toà, cô ta run rẩy, không hề hé răng biện minh cho hành vi của mình, chấp nhận mức án, khác hẳn dáng vẻ

Mỹ Nguyệt mới nhìn thấy mấy hôm trước. Có lẽ là sự hối hận muộn màng, nhưng cũng quá muộn rồi.

Sự việc đến đây kết thúc.

Thời tiết đã chuyển dần sang đông, không khí xen lẫn mùi của cái lạnh. Mỹ Nguyệt ngồi trong phòng làm việc của

Diệp Chính Thần, chân khoanh tròn trên ghế sofa, quyển sổ nhỏ để một bên đùi, một bên để ipad lướt tìm tư liệu nào đó. Bàn chân không đi tất kẹp vào chặt vào đùi để không nhiễm cái lạnh, ngón tay vẫn ung dung xoay bút, đôi mắt chăm chú nhìn ipad để đọc tư liệu trên mạng.

Đầu óc cô tập trung suy nghĩ, không để ý anh đã đứng ngay bên cạnh mình từ lúc nào. Không biết anh lấy đâu ra một đôi tất, tiến lại ngồi xuống cạnh cô, lôi bàn chân lành lạnh của cô ra, đi tất vào chân cho cô.

Hành động của anh vừa thành thục vừa tự nhiên, cô vừa nhìn anh vừa nảy ra ý trêu chọc, giọng nói mềm mại.

"Vị công tử này, ngài động vào chân một tiểu thư nhà lành như ta là phải mang sính lễ đến hỏi cưới ta đó. Nhà ngài có đủ tiền không vậy?"

Diệp Chính Thần bật cười, khuôn mặt ngẩng lên nhìn Mỹ Nguyệt nheo đôi mắt đen láy sâu thẳm, nhìn cô không chớp mắt.

"Vậy vị tiểu thư này có đồng ý gả cho ta không?"

Được đà diễn, Mỹ Nguyệt nhập vai, ngước cằm lên tỏ vẻ kiêu ngạo.

"Hứ, vậy thì phải xem công tử đây có đủ tiền và đủ tài không. Các vị trưởng bối nhà ta quản nghiêm, chưa chắc công tử đã vượt qua được ngưỡng cửa của họ."

Diệp Chính Thần cười nhẹ, nhìn vẻ kiêu kỳ thêm phần đáng yêu của cô khiến tim anh rung động, anh nâng nhẹ lọn tóc của cô lên hôn nhẹ, tinh ranh nhìn cô.

"Chỉ cần tiểu thư đồng ý, dù là lên núi cao, xuống biển sâu, ta đều can tâm tình nguyện."

Lời vừa dứt, Mỹ Nguyệt rùng mình một cái. Hai người nhìn nhau bật cười lăn lộn. Này là bị nhiễm nghiệp diễn quá lố rồi nè.

Mỹ Nguyệt vừa cười vừa hỏi anh.

"Anh học đâu ra cái câu sến rện đó vậy? Cười chết mất."

Diệp Chính Thần cười nhẹ, bàn tay vẫn vân vê tóc cô.

"Tự nhiên phát huy thôi."

Thì ra anh cũng có thể tuỳ cơ ứng biến với những lời nói như thế. Đúng là mở mang tầm mắt.

Đùa nghịch một lát, cả hai lại trở về với công việc của mỗi người. Diệp Chính Thần chuẩn bị tài liệu để đi họp, Mỹ Nguyệt quay lại chuẩn bị tài liệu.



Ăn cơm trưa xong, Diệp Chính Thần đi họp, trong phòng chỉ còn Mỹ Nguyệt. Cô ngẫm nghĩ đề tài, lục tung tài liệu trên mạng, rối bời não hết cả buổi sáng cũng không được kết quả như mong muốn, muốn làm gì đó để giảm stress.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài có giọng nói vọng vào.

"Giám đốc, em mang tài liệu đến cho anh ạ.

Ui mẹ ơi cái giọng, nó phải nói là nó điệu mà nó không còn chỗ nào để điệu, nghe như rót mật vào một hũ mật Vậy.

Mỹ Nguyệt ngồi trong nghe được mà rùng cả mình, nổi hết da gà da vịt lên. Cô định không để ý nhưng người bên ngoài không tha, tiếp tục gọi với cái giọng điệu đà kia, làm cô không chịu được. Mà bản thân cũng đang chán, có niềm vui tự đưa đến cửa, tội gì không chơi cùng.

Cô cầm điều khiển mở cửa trên bàn của Diệp Chính Thần, ấn mở cửa.

Người con gái bên ngoài thấy cửa được mở thì vui mừng, nhanh chân tiến vào, vừa đi vừa điệu đà nói.

"Giám đốc, anh mở cửa lâu quá, người ta...".

Cô nàng nào đó còn chưa kịp nói xong, nhìn thấy Mỹ Nguyệt ở trong phòng giám đốc khiến cô ta giật mình, cả người lẫn khuôn mặt cứng đờ. Vậy từ nãy đến giờ cô ta nói ở ngoài kia đều là nói cho cô gái này nghe?

Khuôn mặt đang vui mừng của cô ta quay ngoắt chuyển thành một mặt khác, vừa khinh thường vừa kiêu ngạo nói.

"Cô là ai? Sao cô dám vào đây? Cô có biết đây là đâu không?"

Thái độ lúc này của cô ta với lúc nãy hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Nhân cách phân liệt?

Mỹ Nguyệt mỉm cười. Nếu đằng đó đã lên tiếng thì đây cũng không khách khí nữa.

"Tôi thích vào thì vào thôi. Cô cũng đâu có quản được đâu."

Dáng vẻ nhởn nha của Mỹ Nguyệt khiến đối phương bị chọc tức, nghẹn họng tức đầy một bụng nhưng vẫn cố kiểm chế nói.

"Em gái, đây không phải là chỗ em có thể vào được đâu. em ra ngoài đi, nếu không chị sẽ gọi bảo vệ đấy."

Vẫn còn kiềm chế được, Mỹ Nguyệt cô mới không dễ dàng nhận thua đâu.

Mỹ Nguyệt cười nhẹ, ra vẻ không coi ai vào mắt.

"Bà chị à, chị đâu phải chủ của công ty này đâu, dựa vào đâu mà đuổi tôi?"

Người kia sôi máu, giọng bắt đầu lớn hơn.

"Tôi chắc chắn có thể đuổi được cô ra ngoài. Dựa vào đâu? Dựa vào việc tôi là bạn gái của giám đốc công ty này."

Mỹ Nguyệt lấy tay che miệng, ra bộ ngạc nhiên.

"Gì cơ? Chị là bạn gái của giám đốc?”



Bộ dạng ngạc nhiên của Mỹ Nguyệt như trúng mánh cô ả, một vẻ dương dương tự đắc, tự cho mình là đúng xuất hiện.

"Đúng vậy. Tôi là bạn gái của giám đốc, anh ấy rất yêu thương và chiều chuộng tôi. Cô khôn hồn thì mau biến đi."

Mỹ Nguyệt vẫn tiếp tục nghiệp diễn.

"Ôi trời, thì ra là vậy..."

Mỹ Nguyệt ra vẻ như biết được một chuyện động trời, dáng vẻ suy ngẫm trước sau lo lắng bất an, rồi lại ngẩng lên nhìn cô ả hỏi.

"Thế sao lúc nãy chị không trực tiếp đi vào mà còn phải gõ cửa?"

Cô ả "......"

Không ngờ đến phải không? Còn muốn bịa chuyện? Ăn cục quê đi bà chị.

Cô ả á khẩu, suy nghĩ ngập ngừng mãi không nói lên lời.

Mỹ Nguyệt lúc này nghe thấy tiếng bước chân, cô nhanh chóng nói tiếp.

"Dù chị có là bạn gái giám đốc thì sao? Tôi không đi."

Cô ả bị Mỹ Nguyệt chọc cho điên tiết, lớn giọng quát.

"Cô bị làm sao vậy hả? Bảo cô biến đi sao còn mặt dày không đi chứ? Ở công ty này lời tôi nói ra ai cũng phải nghe."

Mỹ Nguyệt tiến gần cô ả hơn hỏi lại.

"Ồ? Cô nói ai cũng phải nghe?"

Cô ả kênh kiệu làm giá, khẳng định chắc nịch.

"Đúng vậy. Biết điều thì đi mau, đừng để tôi phải gọi bảo vệ."

Ánh mắt Mỹ Nguyệt tinh ranh, cười híp lại nói.

"Hừm... tôi cũng không thể tin được lời của chị nói. Hay là chị hỏi người đằng sau chị hộ tôi đi?"

Cô ả theo ngón tay chỉ của Mỹ Nguyệt quay ra sau.

Diệp Chính Thần đã đứng ở trong phòng từ lúc nào, tay đút túi quần, khuôn mặt lạnh lùng đến mức không thể lạnh hơn. Ánh mắt sắc lẹm phải nói là có thể khiến người ta bay màu, chằm chằm nhìn cô ả đang lên tiếng dạy đời bạn gái anh.

Này thì bịa chuyện. Người ta gọi đây là nghiệp quật.

Cũng không thể trách Mỹ Nguyệt cô được. Cô chỉ giống như ai đấy, tự nhiên phát huy mà thôi. Trời cho đất diễn, người dâng đến cửa, không lý nào không hoàn thành vai diễn của mình. Cô thật quá khâm phục bản thân mình mà.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.