Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 106: Thật sự quá tốt rồi.



Trời đã về tối, người nhà họ Lâm vẫn còn đang trong bệnh viện, vây quanh Mỹ Nguyệt, xem xét cô đang được bác sĩ kiểm tra lại lần nữa. Người nào người nấy như ngồi trên đống lửa, còn căng thẳng hơn là người được khám bệnh như cô, chăm chăm nhìn từng động tác, từng câu hỏi của bác sĩ. Đến khi bác sĩ kiểm tra xong, khẳng định cô không có vấn đề gì nữa mới để cục gạch đè nặng trong lòng xuống.

Sau đó, bác sĩ kiểm tra cho Diệp Chính Thần, xem anh có điều gì bất thường không. Việc Diệp Chính Thần bị tai nạn, bố Thịnh đã liên hệ với bố anh nhưng lại không ai nghe máy, ngoài ra ông không còn số liên lạc của ai nữa, vì tình hình gấp gáp, ưu tiên chữa bệnh cho anh đặt lên hàng đầu nên bố Thịnh đã quyết định tự ký giấy nhập viện cho anh, rồi tìm cách liên hệ với người nhà của anh sau.

Bác sĩ kiểm tra cho Diệp Chính Thần cũng bảo anh không có đáng ngại, trong ngày mai có thể tỉnh lại. Mỹ Nguyệt thở nhẹ một hơi trong lồng ngực, lo lắng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan nhưng cô cũng không biểu hiện nó ra ngoài, sợ làm mọi người lo lắng.

Ban đêm tại bệnh viện, người nhà bệnh nhân chỉ có thể ở lại một người. Ông nội Nghĩa vì tuổi cao nên được quyết định đưa về nhà nhanh chóng, bố Thịnh và mẹ An cũng muốn ở lại nhưng Mỹ Nguyệt nói không cần, để Huyền Thanh ở lại giúp cô là được. Cô muốn ở cạnh Diệp Chính Thần, chờ anh tỉnh dậy. Bố mẹ hai bên khuyên ngăn vì lo cô mới tỉnh dậy, sức khoẻ chịu không được, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn ở cạnh chờ anh tỉnh dậy

Thế là, bố Thịnh mẹ An đành ra về, Huyền Thanh ở lại cùng Mỹ Nguyệt. Huyền Thanh suốt buổi tối chỉ nhìn thấy

Mỹ Nguyệt ngồi canh chừng Diệp Chính Thần, trừ lúc ăn ra thì hầu như đều ở bên cạnh anh, không rời nửa bước.

Không biết trong lòng Mỹ Nguyệt đang nghĩ gì, nhưng chắc hẳn không hề dễ chịu.

Ánh sáng bình minh lọt vào khe cửa sổ của phòng bệnh, Mỹ Nguyệt nằm gục đầu ở cạnh giường bệnh của Diệp Chính Thần ngủ say, đến tờ mờ sáng cô mới thiếp đi vì mệt, Huyền Thanh cũng ngủ trên sofa trong phòng. Cả căn phòng im ắng không tiếng động, chỉ có ngoài hàng lang bắt đầu tấp nập người qua lại.

Bố Thịnh và mẹ An đẩy cửa đi vào, thấy đứa nào đứa nấy đều đang ngủ say, đi vào nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Mẹ An để túi đồ ăn sáng trên tủ đầu giường, bố Thịnh lại nhẹ nhàng tìm chiếc khăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người cho Mỹ Nguyệt, mẹ An vòng ra khẽ gọi Huyền Thanh dậy, về nhà ngủ cho thoải mái.

Bố Thịnh chở Huyền Thanh về nhà rồi đi làm, mẹ An ở lại chăm sóc cho hai đứa nhỏ vừa gặp phải sự cố.

Trong phòng bệnh, làn gió qua cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng làm tóc của Mỹ Nguyệt khẽ lướt qua mí mắt cô, lông mi cô khẽ động đậy. Mỹ Nguyệt mơ màng khẽ mở mắt, ánh sáng của ban ngày khiến cô hơi khó chịu, từ từ ngồi thẳng dậy.

Làn gió khẽ thổi vào trong phòng, Mỹ Nguyệt ngồi hẳn dậy, phát hiện trước mắt mình hiện lên hình bóng của

Diệp Chính Thần. Anh ngồi trên giường bệnh, ánh mắt trìu mến nhìn cô, anh mở miệng cất giọng nói.

"Em dậy rồi hả?"

Giọng nói của anh khàn khàn, đôi mắt dịu dàng như cũ, khuôn mặt lại có thêm phần nhợt nhạt, nhưng vẫn tỏa ra nét đẹp trên từng góc mặt.

Mỹ Nguyệt nhìn ngơ ngác, đôi mắt cô run lên trong xúc động, nghi ngờ hình ảnh trước mắt mình là mơ hay thật.



Cô đưa tay ra phía trước, sờ lên khuôn mặt của anh, cảm nhận được xúc cảm chân thật và nhiệt độ vừa ấm vừa lạnh. Đôi môi cô khẽ run nhẹ, kìm nén cảm xúc nhưng vô dụng.

Mỹ Nguyệt oà lên khóc, nhào vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy anh chút hết mọi cảm xúc tiêu cực mà cô đã giữ lại từ ngày hôm qua đến giờ. Chính là vì anh bị thương, cô không thể nào chịu đựng được nên mới giống như một đứa trẻ mà oà khóc như vậy. Anh lại là vì cô bị thương nên cô cảm thấy áy náy và đau lòng cho anh.

Thấy cô gái nhỏ của mình chào đón bằng cách khóc nức nở trong lòng, Diệp Chính Thần vừa đau lòng, vừa có chút vui vẻ. Anh đau lòng cho cô gái đang khóc trong lòng mình vì anh mà khóc đến đáng thương như vậy. Anh càng cảm thấy vui vẻ vì cô quan tâm đến vậy, lo lắng cho anh đến vậy.

Hạnh phúc là vậy, Diệp Chính Thần vẫn là không muốn cô khóc nhiều như vậy, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi để cô bình tĩnh lại.

"Nguyệt, anh không sao mà. Ngoan nào, đừng khóc nữa nhé."

Lời nói cưng chiều cũng giọng nói khàn khàn của Diệp Chính Thần khiến Mỹ Nguyệt như được an ủi phần nào, cô khịt khịt mũi, tách ra khỏi vùng ngực của anh, nâng tầm mắt lên trên phần đầu bị băng bó của anh. Cô khẽ sờ tay lên, giọng nói kèm theo chút run rẩy vì lo lắng.

"Anh... còn đau không ạ?"

Diệp Chính Thần mỉm cười, xoa đầu cô.

"Ngoan, anh không đau đâu."

Mỹ Nguyệt bĩu môi, không tin lời anh nói.

"Lừa người. Chảy nhiều máu như thế... làm sao mà không đau được."

Cô vừa nói, đôi mắt vừa long lanh đầy nước, đã có giọt không chịu được mà tràn ra ngoài. Diệp Chính Thần mỉm cười, ôm lại cô bé nhà mình vào trong lòng rồi tiếp tục an ủi.

"Không có mà. Anh thật sự không đau nữa mà. Ngoan, không khóc nữa nhé. Em ở bên cạnh anh là anh không

dau nuta."

Mỹ Nguyệt biết anh chỉ đang cố dỗ dành mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ trong lòng anh, vòng tay qua eo ôm chặt lấy anh. Hôm qua cô đã mong được nghe giọng nói của anh đến nhường nào, hôm nay quả thực được nghe thấy, thật sự quá tốt rồi.



Cô nằm gọn trong vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim của anh mà lại thiếp đi ngủ lúc nào không biết. Diệp Chính Thần mỉm cười vuốt ve mái tóc của cô gái nằm trong lòng mình, nằm xuống bên cạnh cô, vòng một tay qua dưới đầu cô để cô nằm lên, trọn vẹn ôm lấy cô vào trong lòng mình, đắp chăn lên cẩn thận rồi mới cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Đợi Mỹ Nguyệt tỉnh dậy lần nữa đã là quá trưa rồi. Cô tỉnh dậy đã thấy Diệp Chính Thần cầm điện thoại nói chuyện ở bên cửa sổ, nhìn là biết anh đang nói chuyện công việc.

Đã bị bệnh đến nhập viện rồi còn làm việc? Không muốn sống nữa hả?

Cô ngồi dậy định qua cạnh anh lấy điện thoại của anh đi, nhưng anh đã nói chuyện xong rồi. Anh quay người lại thấy cô đã dậy, để điện thoại lên tủ đầu giường, cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán cô.

"Ngủ ngon không em?"

Ực. Người đàn ông này cũng thật là biết thả thính. Ở trong bệnh viện rồi mà còn không an phận.

Mỹ Nguyệt ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, không nói gì, đôi má lại ửng hồng lên thay cho câu trả lời. Anh nhìn vậy thì thấy sao cô có thể đáng yêu như vậy, mỉm cười xoa đầu cô hỏi tiếp.

"Em đói chưa? Muốn ăn gì không?"

Mỹ Nguyệt quả thật cảm thấy khá đói bụng, gật gật đầu nhìn lên Diệp Chính Thần. Anh ấn điện thoại định đặt đồ ăn đến.

Cửa phòng bệnh bị mở ra khiến hai con người trong phòng bệnh cùng lúc giật mình. Từ bên ngoài là ông nội

Nghĩa, bố Thịnh, mẹ An, Huyền Thanh, cả nhà bác cả và bác hai, ùn ùn kéo vào như bão đổ bộ

Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần cùng lúc đứng hình, nhìn cảnh cả đại gia đình họ Lâm xông xáo bước vào, rồi tới tấp hỏi thăm tình hình hai đứa.

Cũng may Mẹ An mang đồ ăn trưa tới cho Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần, không thể để hai người bệnh bị đói được. Nhờ vậy mà hai đứa thoát khỏi một kiếp nạn bị vây quanh hỏi thăm tấp nập của mọi người.

Lâm An Hoài và Tần Chính Minh lo lắng hết mức xoi xét xem Mỹ Nguyệt có thật sự là không sao hay không, hai bác cả và bác hai cũng dò hỏi mãi. Đợi bác sĩ đến kiểm tra cho hai người nói không sao, cả nhà mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Không chỉ Mỹ Nguyệt nhận được sự quan tâm của mọi người mà Diệp Chính Thần cũng vậy, vừa là vì anh là người bệnh, vừa vì anh là người đã cứu Mỹ Nguyệt. Đối diện với sự vây công của các bác trong sự hỏi an, anh quả thật không biết nên đối xử như thế nào, miễn cưỡng cười ngượng trả lời mọi người trong sự bối rối.

Đã lâu lắm rồi anh không biết được cũng có nhiều người quan tâm anh như vậy, cảm giác vừa mới lạ, vừa quen thuộc này cũng khá tốt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.