9.Đó là một con chim cực kỳ to lớn, khuôn mặt lép xẹp, chiếc mũi cong áp sát vào khuôn mặt, đôi mắt đen lánh không có chút nào cảm xúc cùng với bộ lông màu trắng xám. Nó di chuyển ngày một gần, há cái miệng to như muốn hút lấy linh hồn của Thiên.
Thiên hoảng sợ tột cùng, dù anh c·hết đi rồi cũng muốn đầu thai chuyển thế, nếu bị con quỷ nó ăn mất linh hồn liền không còn cơ hội đầu thai.
Lúc con quỷ chim lợn sắp sửa nuốt chửng lấy anh, bỗng cảm nhận được một lực kéo khác, kéo anh ngược trở lại lên trên. Cùng lúc này trước mặt anh xuất hiện ba tấm lá bùa màu vàng với những hoa văn kỳ dị, khắc lên vài ba v·ết m·áu màu đỏ. Ba lá bùa như có linh hồn riêng, nó kéo anh thật mạnh một cái, chỉ trong tích tắc đã đem linh hồn nhập vào thể xác.
Bên tai chỉ nghe tiếng “tóc” vang lên.
Thiên kinh ngạc trợn tròn mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, đã nghe được âm thanh gấp gáp từ bên ngoài nói vọng vào.
“Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì mau ra khỏi đó đi!”
Thiên không có suy nghĩ gì nhiều, cũng nghe theo lời người bên ngoài, mặc dù không biết rõ là ai đã cứu mình, nhưng trong lòng vẫn hiện lên vô vàn cảm kích.
Anh mặc kệ sợi dây gai đâm thấu da thịt, vì sinh tồn liền quên mất cơn đau còn đó, một mạch chạy ra khỏi hang ổ của con quỷ.
Vừa chạy thoát ra ngoài bên tai vang lên tiếng gào thét dữ tợn của con quỷ từ bên trong, khiến anh phải rùng mình hoảng sợ một lần nữa.
Bên ngoài anh thấy ba mẹ đang đứng ở đó với vẻ mặt đầy lo lắng, sau khi nhìn thấy Thiên họ mới chạy tới hỏi han, mà bên cạnh là một người đàn ông lớn tuổi, khoác trên người chiếc áo màu nâu, khuôn mặt đầy nếp nhăn có lẽ cũng trên sáu bảy chục tuổi.
Lúc Thiên vừa ra, ông thầy mới giật mình kinh hoảng, bởi ông nhận thấy anh có một loại năng lực đặc biệt nằm trong vía thứ tám, nhưng đã bị phong ấn vẫn chưa mở ra được hết, nếu chịu khó khai thác, sau này sẽ thành một vị thầy pháp mạnh.
Trong lòng đã nung nấu ý định sẽ nhận anh làm đệ tử, nhưng hiện tại cần phải xử lý con quỷ trong bụi tre đó.
Thiên cũng quay sang nhìn thầy nói lời cảm ơn, chậm rãi kể hết mọi chuyện cho thầy nghe, nghe xong ông thầy chỉ gật đầu một cái rồi nói.
“Nghe con kể, ta đoán ra được con quỷ này chính là quỷ chim lợn, tướng mạo rất giống với loài cú mèo. Chúng thường trú ngụ và làm tổ ở trong những hốc cây, săn mồi vào ban đêm… mà con quỷ này ban ngày sẽ trở thành một con chim lợn bình thường, đến ban đêm sẽ biến thành quỷ dữ, chuyên bắt và ăn hồn n·gười c·hết… Nhưng nó chỉ ăn hồn người đ·ã c·hết chứ không bao giờ g·iết người… Thật khó hiểu tại sao nó lại hành động như vậy?”
Càng nói ông thầy càng cảm thấy khó hiểu, ông cũng học đạo rất lâu biết rất nhiều về ma quỷ bùa ngải các thứ. Quỷ chim lợn cũng không có xa lạ gì, tự nhiên biết rõ đặc tính của nó. Chỉ là tại sao hôm nay nó lại bộc phát tính tàn nhẫn đi g·iết người?
Bỗng thầy Túc liếc mắt nhìn anh một cái, bên trong ánh mắt hiện lên hàm ý sâu xa, dường như đoán ra được nguyên do bên trong.
Thiên bị ông thầy nhìn cũng cảm thấy sợ hãi, vội đề cao cảnh giác.
Ba anh chợt nổi lên tò mò hỏi.
“Thầy, con quỷ này có phải là con quỷ trên cây me đó không?”
Thầy Túc bỗng lắc đầu, khẽ nói.
“Con quỷ này trước giờ tính tình hiền lành, chỉ ăn hồn của n·gười c·hết, nếu như quanh quẩn ở địa bàn của nó thôi. Còn con quỷ ở cây me kia thì khác, tính nó vốn đã tàn nhẫn và ác độc mấy trăm năm nay, chuyên dụ dỗ và đi khắp nơi g·iết người tha lên tổ, hoàn toàn là hai con quỷ khác nhau.”
Ba mẹ anh nghe vậy cảm thấy hơi ớn trong lòng, vậy mà trong cái làng Tân Hiệp có tận hai con quỷ tồn tại, may mắn quỷ chim lợn không như con quỷ trên cây me, nếu không sẽ có thêm bao nhiêu n·gười c·hết nữa?
Có điều, bây giờ quỷ chim lợn đã có tham vọng ăn hồn người sống, thì trước sau gì nó cũng sẽ là con quỷ cây me thứ hai!
Thầy Túc đương nhiên sẽ không để nó tiếp tục làm hại tới ai, tuy rằng pháp lực thầy không đủ để diệt quỷ, nhưng đuổi nó đi vẫn có thể làm được.
Bên trong bụi tre, con quỷ kêu lên từng tiếng gào thét, tựa như tiếng thọc huyết heo, tiếng crec bén nhọn như đâm thủng màng nhĩ.
Bụi tre cũng vì thế mà rung lắc dữ dội, giống như có người nào đó đang cố lay mạnh bụi tre, làm cho tán lá khô cùng bụi bặm bay mù mịt, tạo nên khung cảnh rợn người.
Cả Thiên và ba mẹ đều hoảng sợ tột độ, đứng dựa lưng sát vào nhau cho an toàn. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía thầy Túc.
“Yên tâm con quỷ đó không thể ra ngoài được đâu, ta đã dăng sợi chỉ có tẩm máu gà quanh bụi tre rồi.”
Thầy Túc lên tiếng giải thích, từ xa Thiên nhìn thấy có hai ba sợi dây chỉ màu đỏ quấn quanh bụi tre, ẩn ẩn còn phát ra từng tia sáng lập lòe, sợi chỉ đem con quỷ trói lại bên trong.
‘’Nhưng chỉ có thể nhốt nó một lát mà thôi, giờ cần phải đem nó dọa sợ cái đã.”
Ông tiếp tục nói thêm, lúc này chỉ thấy ông ấy rút từ sau lưng ra một thanh kiếm gỗ dài năm đến sáu tất, dán lên đó một tấm bùa chú màu vàng nhạt, bắt đầu đọc nhẩm những từ ngữ gì đó mà anh không thể nghe rõ.
Thầy Túc cắn mạnh đầu ngón tay giữa, để cho máu rớm ra ngoài, sau đó liền đem máu của mình chà xát lên thân kiếm. Máu của thầy vừa dính lên thanh kiếm gỗ, đã phát ra ánh sáng huyền bí, xông thẳng l·ên đ·ỉnh có gắn lá bùa vừa rồi.
Nhưng chỉ duy nhất mình Thiên và ông thầy thấy rõ được cảnh tượng này, ba mẹ anh không thể nào thấy được nó.
Dưới ánh mắt hồi hộp cùng nôn nóng của cả ba, thầy Túc tiếp tục rút ra một cái chuông đồng, nhanh chóng đi tới chỗ bụi tre, vừa múa kiếm vừa rung chiếc chuông trong tay.
Khi chiếc chuông vừa lắc, âm thanh leng keng cũng đồng thời phát ra, con quỷ bên trong bụi tre bỗng la lên thất thanh càng thêm kinh khủng, nó không ngừng vỗ cánh phành phạch làm cho làn gió thổi ngược ra ngoài. Bốn người đứng lay lắt một hồi, ba mẹ anh mới không chịu nổi, ôm lấy hai tai ngã bệt xuống đất.
Thiên vẫn cắn chặt răng đứng đó, đôi mắt kiên cường giương lên quan sát động tĩnh của thầy Túc, cùng với cử động của con quỷ bên trong.
“Mau đọc kinh kệ đi, nó sẽ giúp các người giảm đau!”
Thầy Túc hét lên một tiếng, ba mẹ anh nghe được liền nhanh chóng đọc những câu kinh từng biết đến, quả thật cảm giác đau dần dần lắng xuống, tuy không phải hoàn toàn biến mất, nhưng cơn đau này họ cũng có thể chịu đựng được.
Ở một bên, Thiên nheo mắt nhìn xuyên qua bụi tre, ban đầu không có nhìn thấy rõ bên trong ra sao, nhưng càng nhìn lâu, bỗng cảm giác được chính mình có thể cảm nhận được con quỷ đang tỏ ra thống khổ và đau đớn.
Mỗi tiếng chuông vang lên, con quỷ cứ liên tục gào thét, thân hình đụng vào bụi tre đầy gai, khiến cho cơ thể nó b·ị đ·âm mấy chục lỗ máu.
Ông Túc dùng mũi kiếm vẽ một vòng tròn trong hư không, vệt máu dính trên kiếm tự động xuất ra ngoài tựa như những làn sương mù màu đỏ. Lá bùa trên mũi kiếm cũng từ từ ảm đạm và hóa thành một tờ giấy trắng, chẳng mấy chốc nó tự động b·ốc c·háy sau đó hóa thành tro bụi.
Trong hư không trên cao, Thiên thấy rõ ràng mồn một, một hình tròn đồ án đạo gia màu vàng pha lẫn chút màu cam xuất hiện, vòng tròn này cực kỳ to lớn dường như bao phủ toàn bộ bụi tre bên dưới. Cảnh tượng hiện ra trước mặt khiến tâm trí anh thật sâu rung động, vẫn không dám tin vào mắt mình vừa nhìn thấy, bởi vì trông nó cực kỳ huyền ảo và khó tin.