Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 8: - Quỷ Tha Xác 8



Chương 8 - Quỷ Tha Xác 8

8. Tính của nó trước giờ vốn thích phiêu lưu mà, trong xóm hễ có chuyện gì đều chạy ra hóng chuyện trước tiên. Kỳ lạ hôm nay không thấy bóng dáng nó ló đầu ra, chưa kể thằng Tuấn cũng là thầy pháp, ít nhất cũng đến xem thử chứ.

Bỗng dưng một dự cảm chẳng lành ập đến, khiến anh nghĩ ngay đến giấc mơ vừa nãy, lẽ nào thằng Tuấn thật sự xảy ra chuyện? Mới vừa rồi nghe em mình nói trên cây me có hai tổ chim lớn, mà anh cũng thấy rõ rệt như vậy. Chẳng lẽ ngoài thằng Tèo ra thì còn có xác thằng Tuấn trên đó?

Anh lắc đầu vội xua tan đi ý nghĩ đó, trước hết vẫn phải chờ đợi xem sao.

Trong cơn nôn nóng không biết phải làm sao, bỗng bên tai anh vang lên âm thanh thì thào to nhỏ, giọng nói vô cùng quen thuộc, như có ai đó đang cố gọi mình.

“Anh Thiên… Anh Thiên…”

Thiên sững sờ đứng yên tại chỗ, cố gắng lắng nghe thật kỹ âm thanh này từ đâu phát ra, giữa tiếng ồn pha tạp của nhiều người, vậy mà vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng nói đó truyền tới.

“Anh Thiên ơi anh Thiên…. Anh nghe em nói không? Anh mau chóng đi đến con sông cách cây me ba bốn trăm mét… Chỗ đó có bụi tre thiệt bự…. Anh chạy tới đó cứu anh Tuấn đi… Mau lên…. Kẻo không kịp mất… ”

Tiếng nói cứ liên tục hối thúc khiến Thiên giật mình, anh quay sang nhìn thằng Thiện, vẫn thấy nó nhìn chằm chằm lên ngọn me, đâu có nói với mình?



Mà càng nghe càng thấy giọng này rất quen thuộc, lại rất xa lạ, mặc dù giống y hệt với tiếng của thằng Tèo, nhưng sao âm thanh lại cảm giác hơi có phần non nớt cùng trong trẻo? Đợi vang lên hai ba hồi sau, mới mơ hồ xác định được, khẳng năng cao chính là giọng của thằng Tèo, có lẽ nó muốn anh chạy tới đó cứu thằng Tuấn, bởi vì thằng Tuấn sắp phải gặp nguy hiểm!

Thiên vội quay sang nói với em trai vài câu, sau đó một mình chạy thẳng ra ngoài xa, xuyên qua con mương ruộng phía trước. Trong bóng tối âm u, không khí càng thêm lạnh ngắt, lạnh đến nỗi làm đôi chân anh tê cứng. Mặc kệ cái lạnh bao phủ, anh chỉ muốn mau chóng cứu được thằng Tuấn ra ngoài.

Khoảng chừng mười phút sau, khó khăn lắm mới lội qua hết đồng ruộng, tay chân lúc này đã dính đầy bùn đất.

Đúng như thằng Tèo nói, phía trước có một bụi tre to đùng, một mình nằm chơi vơi giữa cánh đồng ruộng mênh mông, cây gai mọc chi chít che kín toàn bộ không gian bên ngoài, hình dáng rất giống với tổ chim.

Thiên cầm đèn pin quan sát xung quanh bụi tre, thấy chỉ có một lỗ hổng mà cây tre gai không thể bao quanh hết, rất có thể đây là cửa để cho con chim kia vào trú ngụ.

Anh rọi đèn pin sâu vào bên trong. Bỗng một cảnh tượng khủng kh·iếp khiến anh c·hết lặng ngay tại chỗ, bên trong là thằng Tuấn nó đang nằm co ro trong góc, tay chân trầy trụa, khắp người toàn là máu me be bét, hai mắt nhắm nghiền có lẽ đã b·ất t·ỉnh từ lúc nào rồi, chính giữa có năm cái trứng màu trắng to bằng quả trứng ngỗng.

Đặc biệt bên cạnh nó có một cánh tay của ai đó, vốn đã bị ăn gần hết phần thịt, chỉ còn vài ba miếng mỏng mỏng dính trên xương.

Thiên nuốt một hơi sợ hãi, cũng chẳng dám suy nghĩ nhiều, vội vã chui đầu vào trong, cố gắng kéo thằng Tuấn ra khỏi bụi tre.



Nhưng phát hiện, trên người thằng Tuấn được quấn quanh một sợi dây mắt mèo, nó quấn cực kỳ chặt ở bên hông, dây mắt mèo có vô số lông tơ và gai nhọn, một khi động vào cũng khiến người ta đau đớn.

Trong tay anh lại không có mang theo dao, chỉ có một cái điện thoại dùng để rọi đèn. Không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng răng cắn đứt sợi dây, khi khuôn mặt anh áp sát, vô tình nhìn thẳng vào cánh tay bị ăn mất phần thịt bên dưới, mùi tanh tưởi của máu tươi xộc thẳng vào mũi, khiến anh kém chút n·ôn m·ửa.

Lúc anh đang loay hoay gỡ bỏ dây trói, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu, tiếng kêu giống như tiếng của một chú heo con bị lạc, âm thanh crec crec cứ thế văng vẳng bên tai…

Thiên hoảng hốt, càng làm anh thêm gấp gáp, nào có để tâm thằng Tuấn bên cạnh có cử động? Anh nhắm mắt cố không để cho mình nhìn cánh tay đó, bên ngoài vẫn vang vọng tiếng kêu ma mị, anh cố hết sức mở trói cho thằng bạn.

Bỗng nhiên, thằng Tuấn nó mở to mắt. Đôi mắt đen láy không hồn nhìn chằm chằm vào anh, nó bỗng nở một nụ cười quỷ dị, kéo dài đến tận mang tai, nụ cười như ác ma đến từ địa ngục.

Đang loay hoay mở trói, bỗng cảm giác sau lưng lành lạnh, anh giật mình ngồi dậy, vừa hay khuôn mặt áp gần sát với khuôn mặt của nó, khoảng cách chỉ tầm một gang tay.

Dưới ánh đèn pin sáng chói, anh thấy rõ khuôn mặt của thằng Tuấn lúc này, khuôn mặt lạnh tanh trắng bệch không có chút nào cảm xúc, vẫn là đôi mắt đen láy không có con ngươi đó, máu từ trong hốc mắt vẫn chảy ra ào ào. Da dẻ bầm tím khắp nơi.

Cảnh tượng khủng kh·iếp khiến anh c·hết lặng, trái tim như muốn ngừng đập, nỗi sợ hãi bao trùm lấy trí óc.



Phút chốc, anh cảm giác dưới hông đau nhói vô cùng, cúi xuống phát hiện sợi dây leo mắt mèo đã quấn chặt lấy thân thể anh, từng cây gai nhọn đâm sâu vào da thịt, rướm ra từng tia máu. Cơn đau thấu xương làm anh quên mất sợ hãi, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nguy hiểm.

Trong đầu anh rốt cuộc cũng hiểu ra, tại sao lúc nghe âm thanh vừa nãy lại cảm giác có gì đó là lạ, thì ra tất cả đều là mưu kế của con quỷ, nó muốn dẫn dụ anh tới đây để hãm hại.

Anh cảm thấy tuyệt vọng tột cùng, chưa có lần nào cảm thấy bất lực và sợ hãi đến như vậy, nếu lần này anh may mắn thoát khỏi, sẽ tìm mọi cách tiêu diệt con quỷ ranh ma ác độc trước mắt.

Thằng Tuấn nhìn anh vẫn là nụ cười vô hồn giả tạo đó, khóe miệng nó kéo đến tận mang tai, trông cực kỳ gớm ghiếc và kinh tởm.

Bỗng dưới mặt đất nơi có năm quả trứng chầm chậm rạch ra một vết nứt lớn, lộ ra một màu đỏ thẫm, nằm sâu vết nứt là một biển dung nhan đang sôi lên ùng ục. Anh thấy rõ ràng có rất nhiều bộ xương đang cố gắng trồi lên, cùng với những tiếng gào thét chói tai.

Thiên cảm nhận được từ bên trong vết nứt sâu thăm thẳm, có một lực hút vô cùng lớn, sợi dây leo đang quấn quanh người tự động chui sâu vào vết nứt đó. Nó muốn kéo theo anh xuống dưới, trong cơn hoảng sợ, Thiên cố gắng vùng vẫy thật mạnh, cố với lấy cành tre bên cạnh để không cho mình bị hút vào nơi tối tăm đầy đáng sợ đó.

Khi anh chộp được nhánh tre, phát hiện bản thân không còn điểu khiển được cơ thể nữa, vẫn bị nó hút khỏi. Cảm nhận vô cùng rõ ràng và chân thật, anh thấy thân thể trước mặt không có di chuyển, nhưng linh hồn đã bị kéo đi một khoảng rất dài.

Cả người nhẹ bẫng như một cọng lông, lơ lửng giữa hai màu u ám của màn đêm và màu đỏ dung nham, anh chỉ biết trơ mắt nhìn t·hi t·hể mình đang ngồi đó không nhúc nhích. Trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng, sợ hãi đã lên tới đỉnh điểm, bên dưới vô số cánh tay trơ trọi xương đang không ngừng vùng vẫy, cảnh tượng khiến Thiên cảm nhận được một thế giới khác lạ, u ám và ma mị chưa từng có.

Phía trên cao, bóng dáng thằng Tuấn đã biến đâu mất tăm, chỉ còn một không gian sáng rực màu đỏ huyền bí.

Từ trong hồ dung nham bên dưới, một vật thể huyền ảo đang bay tới chỗ của Thiên với tốc độ cực kỳ nhanh, cắt ngang qua những dung nham nóng chảy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.