Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 7: - Quỷ Tha Xác 7



Chương 7 - Quỷ Tha Xác 7

7.

“Cái thằng này, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, còn không rõ tao sao?”

Tuấn nó càng nói càng tức giận.

“Mày không tìm thì thôi, về nhà đi, để mình tao đi tìm em mày!”

Nó phủi tay hậm hực bước đi một mạch, để lại Thiên ngơ ngác đứng ở đó, nỗi nghi ngờ trong lòng vẫn còn đó khó mà dứt ra được. Nhưng mà giọng điệu này, rõ ràng là thằng Tuấn chứ còn ai vào đây nữa?

Thiên cắn chặt răng bước đi theo sau nó, mặc kệ là đi tìm em trai hay có ý định gì khác, anh cũng phải làm sáng tỏ được chuyện này, nếu không sẽ cảm thấy không yên lòng!

Chẳng biết qua bao lâu, không khí màn đêm càng ngày càng dày đặc, sương mù đã phủ xuống che kín cả đường đi, đồng ruộng bao la bát ngát bây giờ càng thêm âm u tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân của cả hai, tiếng tim đập thình thịch vang lên từng hồi.

Gió nhẹ bắt đầu nổi lên, cùng với làn sương phà vào người khiến Thiên nổi cả da gà.

Anh theo nó đi tới chỗ gốc cây me, tới đây thằng Tuấn đứng yên ở đó, ngẩng đầu nhìn lên đọt cây nhìn chằm chằm, anh dõi theo ánh mắt của nó. Chợt phát hiện trên đọt cây me cao tít, bỗng xuất hiện một tổ chim rất lớn, Thiên cảm giác nó to đến mức hai người ôm vẫn không hết.

Chẳng hiểu sao nhìn thấy nó anh càng thấy rờn rợn, một cỗ bất an dâng lên trong lòng.

Thằng Tuấn vẫn đứng đó tựa như một khúc gỗ, chẳng nói chẳng rằng gì khiến Thiên có chút sợ sệt.



“Này… Này sao mày đứng yên vậy?”

Anh bước tới nhẹ lay lay thân hình nó, nhưng lay mãi thằng Tuấn vẫn bất động như núi, liền quay qua nhìn mặt nó, thì bỗng nhiên… Một cảm giác ớn lạnh tận xương tủy lan tràn trong tâm trí, khiến Thiên sợ hãi đứng c·hết lặng, đôi mắt mở to hết cỡ, giống như nhìn thấy một cảnh tượng khủng kh·iếp. Anh sợ hãi ngã bệt người xuống đất, tay chân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ vào thằng Tuấn lắp bắp kêu.

“Tuấn… Tuấn…”

Bởi vì thằng Tuấn đứng ở trước mặt anh, hiện giờ nó không còn hình dáng con người nữa, đôi mắt sâu hoắm không có con ngươi, máu tươi liên tục chảy ra từ trong hốc mắt. Da dẻ tím tái bong tróc rất nhiều mảng thịt, lộ ra từng thứa thịt màu đỏ ngòm gớm ghiếc, quần áo của nó rách rưới dính đầy bùn đất lẫn lông chim.

Tay chân bị ai đó cắt mất phần thịt thừa, để lộ khung xương trắng hếu, có những khúc thịt vẫn còn dính tòng teng trên mảng da. Thằng Tuấn, vẫn ngẩng đầu nhìn trên cao, khuôn mặt lạnh tanh vô hồn đến đáng sợ.

Thiên cảm giác trời đất quay cuồng, muốn quay mặt n·ôn m·ửa, không khí ngột ngạt khó thở ập đến. Tay chân như bị đông cứng vậy, anh khó khăn lắm mới giữ được mình tỉnh táo.

Lúc này thằng Tuấn đưa cánh tay đầy máu chỉ thẳng về phía tổ chim trên cao, đầu nó vẫn nhìn về hướng đó, miệng khẽ mở chậm rãi vang lên, âm thanh khàn khàn khô đặc, kèm theo tiếng nức nở, máu trong hốc mắt chảy thành dòng giống như nó đang khóc.

“Thiên ơi… Thiên… Tao c·hết thảm quá… Con Quỷ nó g·iết tao… mang tao lên đọt cây me…. mày cứu tao với… tao đấu không lại nó… cứu tao… cứu tao!”

Giọng của thằng Tuấn cứ vang vọng bên tai anh, liên tục văng vẳng khắc sâu vào tận linh hồn. Thiên rùng mình ớn lạnh, lúc này anh mới hiểu rõ, thì ra thằng Tuấn nó muốn anh giúp đỡ nên mới dẫn dụ ra đây.

Bỗng chốc trên đọt cây me xuất hiện bóng dáng của một con chim to lớn, nó nhảy vọt xuống dưới, há cái miệng đen ngòm đớp lấy thằng Tuấn đang đứng bên dưới.



“Cứu tao… Cứu…”

Thằng Tuấn đau đớn kêu khan, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía anh cầu cứu, Thiên chỉ biết bất lực nhìn nó bị con chim kia tha đi.

Trong lòng dâng lên hổ thẹn cùng xấu hổ khôn nguôi, mới lúc chiều hai đứa ngồi trò chuyện vui vẻ, nhưng bây giờ nó đã trở thành cái xác không hồn.

Anh rất muốn giúp nó, nhưng làm sao giúp được nó đây? Ngay cả anh muốn chạy thoát báo cho dân làng cũng không được!

Trong lúc Thiên tuyệt vọng, bỗng sau lưng anh có một bàn tay nào đó, nắm lấy cái cổ áo kéo giật mạnh ra đằng sau, anh hốt hoảng muốn vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi.

….

Trong đêm tối mịt mùng đó, Thiên bất giác tỉnh lại, mồ hôi đổ như mưa ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi kẻ sọc, anh ngồi dậy thở từng ngụm từng ngụm mệt nhọc. Ánh mắt quan sát xung quanh, phát hiện vẫn là khu rừng keo âm u đáng sợ. Bên cạnh là ngôi nhà bỏ hoang nhưng không một bóng người, Thiên sợ hãi vội thụt lùi ra xa, trong lòng anh càng mơ hồ, đây là đang mơ hay là thật?

Anh nhéo một phát mạnh vào da thịt, cơn đau khiến khuôn mặt anh nhăn nhúm, đây thật sự không phải là mơ, vậy vừa nãy anh đi với thằng Tuấn và cảnh tượng kia chỉ là mơ hay sao? Chẳng lẽ mơ trong mơ?

Trong lúc Thiên cảm thấy khó hiểu, bỗng phía xa xa ngoài đường bê tông, rất nhiều người nhốn nháo trong tay cầm theo đèn đuốc, không ngừng tìm kiếm cái gì đó quanh gốc cây me, còn thi nhau hô hoán.

“Mau, mau gọi thầy tới?”

Thiên giật mình chạy ra khỏi rừng keo, nhìn lên phía trên xóm, có hàng chục người đang tụ tập, đông đến nỗi kín cả đường đi. Đồng hồ lúc này điểm đúng mười hai giờ hai mươi phút, Thiên tò mò chạy tới đám đông, bắt gặp thằng Thiện em của anh, thấy nó anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó vội hỏi.

“Có chuyện gì mà xóm làng um sùm lên vậy mạy?”



Thằng Thiện dáo dác nhìn bốn phía, bỗng nghe giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau, nó giật mình quay người, mới phát hiện ra là anh hai đang dùng ánh mắt tò mò hỏi.

Nó mới nói.

“Anh hai đi đâu mà giờ mới về? Thằng Tèo nó m·ất t·ích rồi, người ta nghi ngờ con quỷ trên cây me bắt đi. Bây giờ canh me chỗ này nè, có người đi mời thầy pháp chắc cũng sắp về á, đâu ai dám leo lên cái cây đó tìm thử đâu.”

“Tao đi cùng ông anh làng bên chích cá, mới về sao biết được, mà thằng tèo nó bị ma bắt hở?” Thiên kinh ngạc hỏi, mặc dù khi nghe thằng em nói có liên quan đến thằng Tèo, anh đã đoán ra được chuyện gì rồi, nhưng mà vẫn chưa dám khẳng định, chỉ chờ thầy bùa tới làm lễ đem t·hi t·hể nó xuống mới dám chắc chắn.

Khả năng cao là con quỷ chim kia nó g·iết thằng Tèo giấu xác trên tổ của nó, thấy kỳ lạ anh mới hỏi.

“Mà trước giờ có vụ gì chẳng phải có người gan dạ leo lên lấy xác xuống là được sao? Tại sao phải nhờ ông thầy tới?”

“Trời, nếu dễ như vậy thì gọi thầy về làm gì cha? Người ta nói trên cây me đó có tận hai tổ chim, sợ là có hai cái xác nằm ở trỏng. Bây giờ ai cũng sợ hết, lỡ như có hai con quỷ, nó không muốn ai tới gần phá đám, hiện ra hù dọa một chút là té xuống như chơi!”

Thiện lắc đầu đáp, giọng có chút rụt rè sợ hãi.

“Mà ba mẹ đâu sao không thấy?” quét quanh một vòng đám đông, không thấy ba mẹ đâu, mới quay sang hỏi thằng em thử.

“Ba mẹ dẫn mấy người trong làng đi tới chỗ một ông thầy cách đây mười mấy cây số, đi nãy giờ cũng được mười mấy phút rồi, chắc cũng gần về rồi ấy.” Thiện giải thích.

Nhìn cây me to lớn ở trước mặt, anh không khỏi cảm thấy nổi cả da gà, vẫn nhớ như in giấc mơ vừa rồi, chẳng hiểu sao nó lại chân thật từng chi tiết như vậy.

Mà phải rồi, nhìn đám người vây quanh anh đâu thấy thằng Tuấn?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.