Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 6: - Quỷ Tha Xác 6



Chương 6 - Quỷ Tha Xác 6

6

Anh dùng hết sức bình sinh đứng dậy, bên tai vẫn nghe tiếng whoop… whoop vang lên, đau đến mức muốn nổ màng nhĩ. Mặc kệ bên tai có đau đớn, Thiên bây giờ chỉ muốn thoát khỏi con quỷ trước mặt, nhanh chóng co chân bỏ chạy..

Bống chốc, tiếng “vụt” vang lên đằng sau, Thiên chỉ cảm giác sau gáy đau nhói, đôi nhanh chóng mắt mờ dần đi, nỗi sợ hãi bao trùm lấy trí óc, hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

Trong tiềm thức anh chỉ tự hỏi chính mình một câu: “Sẽ c·hết thật sao?”

Thiên ngã người nằm bất động dưới đám cỏ, bên cạnh trùng hợp là ngôi mộ cổ đã bỏ hoang hàng trăm năm…

….

Trong mơ, anh thấy mình đi trên cánh đồng lúa chín vàng bát ngát, xa không thấy điểm cuối, bốn phía không hề có một ngọn núi, ngay cả bầu trời cũng rất kỳ lạ, toàn là một màu hồng hoàng hôn. Không biết anh đã đi được bao lâu, phía trước bỗng xuất hiện một cái cây cổ thụ, nhìn kỹ đó là một gốc me, thân nó to tới năm sáu người ôm, tán lá cực kỳ rộng rãi, che phủ một mảng không gian huyền bí.

Dưới cây me, có bóng dáng của một người con gái mặc bộ đồ bà ba cũ, đang ngồi dựa lưng vào gốc cây như thể đang nằm ngủ.

Cô gái này tuổi còn rất trẻ chỉ tầm mười tám mười chín, dung nhan tương đối xinh đẹp, nhưng có một khuyết điểm duy nhất, chính là sau lưng cô nổi lên một cục u.

Thiên chầm chậm bước đi về phía cô gái với những nghi hoặc trong lòng. Cô gái cũng nhận ra có người tới, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở, từ từ đứng dậy khó khăn đi về phía anh. Tới gần, cô chợt nở một nụ cười thân thiện, nụ cười thuần khiết hơn bao giờ hết.

Chưa đợi anh kịp lên tiếng, giọng cô bỗng vang lên trước tiên.



“Số mệnh cậu còn rất dài, bởi còn rất nhiều chuyện phải làm, trở về đi…”

Cô gái nói xong, đưa cánh tay mềm mại không xương đặt lên lồng ngực anh, lúc này Thiên chỉ cảm thấy một hơi ấm áp lan tràn nơi trái tim, anh kinh ngạc nhìn về phía cô, mang theo từng chuỗi câu hỏi mờ mịt.

Dường như hiểu được suy nghĩ của anh, cô gái cười nhẹ rồi nói một câu thần bí.

“Trở về đi, câu hỏi tự khắc sẽ có câu trả lời…”

“Cô là ai?” Thiên ngờ vực hỏi cô gái.

“Tôi tên…. Trần Mến!” Cô gái cười tươi như hoa, nhìn anh hiện rõ sự cưng chiều.

Nghe cái tên này, lòng Thiên bỗng run run… bởi anh biết rõ cô gái trước mắt này chính là cố tổ của mình, vì anh cũng mang họ Trần, tên chính xác là Trần Thiên… Cố tổ có hai chị em, chị tên Trần Mến, đ·ã c·hết cách đây cả trăm năm cũng là người đầu tiên liên quan đến vụ cây me đó.

Mà người em trai tên Trần Diệt, cũng chính là cố tổ ruột của anh!

Cô Mến vừa nói xong đã vội quay lưng bước đi, Thiên rất muốn đuổi theo, nhưng càng đuổi lại cảm thấy càng bầu trời xa tít, bóng dáng cô Mến dần dần thu nhỏ, chỉ trong phút chốc đã không thấy tăm hơi đâu. Chợt, đằng sau lưng anh, một vòng sáng rực như thái dương xuất hiện, mang một lực hút vô cùng mạnh mẽ, nó kéo linh hồn Thiên vào trong đó.

…..

“Thiên… Thiên à… Mau tỉnh dậy đi!”



Bên tai anh văng vẳng tiếng gọi của thằng Tuấn, nó cứ liên tục lay lay thân thể đang bất động, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng cùng bất an.

Từ trong giấc mơ hồi tỉnh lại, anh khẽ mở đôi mắt của mình, sững sờ nhìn khung cảnh tối đen như mực. Bên cạnh là thằng Tuấn với biểu cảm lo âu hiện rõ trên nét mặt của nó, sau khi thấy anh tỉnh dậy, nó mới mừng rỡ, hớt ha hớt hải kêu.

“C·hết rồi mày ơi… Thằng em… Thằng em mày nó m·ất t·ích rồi, mẹ mày mới qua nhà tìm không thấy nó đâu cả, nghe nói nó đi chơi với đám bạn, mà bạn nó về hết rồi vẫn không thấy nó về, giờ cả xóm đang loay hoay tìm nó kia kìa…”

Thiên nghe vậy đầu óc bỗng chốc quay cuồng, nhịp tim ngừng đập hẳn, anh ném sự tích của thằng Tèo ra sau đầu, mở to mắt lo lắng hỏi nó.

“Không phải nó đi với ba mẹ tao sao? Sao lại m·ất t·ích được?”

“Nào có! Mấy thằng bạn nó rủ đi ra khúc sông ngoài bìa tre nhậu nhẹt, mà ai nấy đều về hết chỉ riêng nó là chưa về, bây giờ đã mười hai giờ hơn rồi….”

Thằng Tuấn nói với giọng gấp gáp.

“Mà tao nghe nói, lúc nhậu thằng em mày thấy ai đó đi bộ giữa sông, hình dáng là một người đàn bà lớn tuổi, tao e là nó bị bà ta dẫn dụ, ”

“Là ai nói?” Thiên có chút không tin lắm, anh là anh hai cũng khá hiểu nó rõ nhất, ngoại trừ bạn bè hay nhậu nhẹt ra, vẫn không bao giờ đi nhậu về khuya, tầm sáu bảy giờ là nó quay về rồi.

Ăn chơi thì cũng ăn chơi, nhưng nó rất đam mê sáng tác truyện, tối chạy về ngồi bên máy tính bấm bấm đến sáng, khi nào mệt lắm nó mới về ngủ một giấc, tỉnh dậy lúc nào là ôm máy tính lúc nấy nghịch tiếp.

Với lại, ba mẹ anh cũng đi coi thầy biết được, số mệnh nó không thể nào gặp ma, bởi cái vía nó rất mạnh, mạnh đến mức ma quỷ không dám đến gần, ngay cả ông thầy coi cho nó cũng không dám coi tiếp, sợ ảnh hưởng đến pháp quang gì đó…



Chính vì thế mà lúc nhỏ ba mẹ không có dẫn nó sang nội ở, mà anh thuộc dạng khác, vía của anh rất đặc biệt nên ba mẹ mới đem anh qua đó tránh những thứ không hay ho.

Nhưng khi nghe thằng Tuấn nói thằng Thiện gặp ma, Thiên liền tỏ ra không tin.

“Má cái thằng, em mày mà không lo hả? Mau mau đi theo tao tìm đi, khắp xóm cùng với ba mẹ mày nhốn nháo ngoài kia kìa.”

Tuấn hối hả nói, giọng không có chút nào giả dối, nhất là nét mặt vô cùng nôn nóng, Thiên vốn nửa tin nửa ngờ. Có điều nếu em mình g·ặp n·ạn mà không lo tìm kiếm, chẳng phải quá vô tình vô nghĩa?

Suy nghĩ một đỗi, anh liền đi theo thằng Tuấn, quên béng mất chuyện anh vừa gặp phải con quỷ kia và thằng Tèo bị nó bắt đi.

Giữa đường, Thiên bỗng cảm thấy khó hiểu, từ đầu đến cuối Tuấn nó không hề hỏi han tại sao anh lại nằm ở đó, mà chỉ nói về vụ em của anh m·ất t·ích. Chẳng lẽ nó thật sự lo lắng cho thằng Thiện? Anh càng nghĩ càng khó hiểu, thôi thì vứt bỏ cái suy nghĩ này đi, trước tiên theo nó tìm em trai mình xong xuôi rồi tính tiếp.

Lúc đi ngang qua nhà anh, từng cánh cửa đã đóng kín mít, len qua những khe hở nhìn thấy được những ánh đèn ngủ bên trong đang mở nhấp nháy. Trong lòng chỉ nghĩ đơn giản chắc ba mẹ về sau đó nghe tin thằng Thiện m·ất t·ích, rồi vội vàng đóng hết cánh cửa rồi đi tìm nó cũng nên.

Tới đây lòng Thiên cũng thấy nôn nóng theo, thấy thằng Tuấn nó đi ở phía trước, anh cũng vội vã chạy theo sau.

“Ê mày, bây giờ là mấy giờ rồi?” Anh vừa đi vừa hỏi nó.

“Tầm mười hai giờ đêm rồi.” Tuấn hời hợt trả lời, bước chân của nó bước đi càng nhanh hơn.

Câu trả lời của Tuấn làm anh sửng sốt, giọng điệu của nó đâu còn hối hả hay gấp gáp như lúc ban đầu? Anh càng cảm thấy nghi hoặc, vừa đi vừa nhìn bóng dáng nó ở sau lưng, tự dưng lại cảm giác được một cỗ lạnh lẽo không tên truyền tới, khiến anh rùng mình buộc phải dừng lại bước chân.

“Sao vậy mạy?”

“Khoan đã… Mày biết rõ nó ở đâu sao? Sao lúc đi mày chỉ đi về phía trước không dòm ngó hai bên vậy?”

Thiên cố giấu cảm xúc rờn rợn trong lòng, dán chặt ánh mắt nhìn vào mắt nó thật sâu, giống như muốn xem xem có phải thật là thằng Tuấn bạn anh hay không? Bởi vì anh cảm giác được nó hôm nay sao rất lạ lẫm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.