Thanh niên kia thấy mình thoát c·hết cũng vui mừng gật đầu, đâu còn suy nghĩ cô gái kia là người yêu của anh?
Tối hôm đó, anh có hẹn cô gái đi đến chân cầu, lúc tới nơi đã có bốn năm gã đàn ông đợi sẵn ở đó, cô gái thấy sợ hãi mới núp sau lưng người yêu mình, không ngờ lại bị anh đẩy cô ra, nét mặt hiền lành cũng thay đổi ngay lập tức.
Anh ta bỏ mặc cô gái khóc lóc cầu xin… Và bị đám đàn ông thi nhau hãm h·iếp, mặc cho cô có cố gắng vùng vẫy, trong cơn tuyệt vọng, cô gái buông những lời nguyền rủa cuối cùng.
“Tao nguyền rủa chúng mày… Nguyền rủa từng đứa con trai trong làng đều c·hết hết…”
Sáng hôm sau người ta đi ngang qua chân cầu, phát hiện cô gái đ·ã c·hết tức tưởi, trên người không mảnh vải che thân, khắp nơi bầm tím đủ chỗ.
Từ cái ngày cô gái c·hết, anh người yêu từng hãm hại cô chẳng hiểu sao lại tự dùng dao đâm vào ngực mình, đâm đến nỗi đâu đâu cũng là lỗ, ít nhất cũng phải mấy chục đến cả trăm nhát dao, nội tạng be bét không còn hình dạng.
Mấy tên hãm h·iếp cô cũng c·hết một cách kỳ lạ, người thì dẫm phải bom nổ phanh thây, người thì lên rừng bị thú dữ ăn thịt…
Nói tóm lại toàn bộ kẻ ác đã được t·rừng t·rị xứng đáng, nhưng lời nguyền trước khi c·hết vẫn còn đó, oán khí của cô với đàn ông càng thêm mạnh mẽ, khó mà tiêu tan.
Vụ này nổi lên sau vụ tổ chim bắt xác người ở cây me, trong những năm đó xuất hiện thêm liên tiếp mấy vụ án mạng, tất cả đều là thanh niên trai tráng, toàn bộ bọn họ trước khi c·hết đều có một điểm chung, đó là gặp cô gái đó và theo về nhà ngủ qua đêm…
Bẵng đi mười mấy năm sau, không có ai gặp cô gái đó đứng ở dưới chân cầu nữa. Mãi cho đến khi nghe thằng Tèo nó kể hôm nay, Thiên mới giật mình hồi tỉnh lại, anh muốn nói cho nó nghe toàn bộ, nhưng phát hiện đã không thấy bóng dáng nó đâu, chỉ thấy bóng người đang đi ở phía xa hướng về khu nghĩa địa.
Anh vội vã đuổi theo, lo sợ thằng Tèo sắp gặp phải nguy hiểm, một thân một mình đi theo sau nó, chẳng suy nghĩ đến bản thân chỉ là một người trần mắt thịt.
Nghĩa địa gò bông cách nhà anh tầm trăm mét, bên cạnh vốn có vườn keo rộng lớn, sâu trong vườn keo này cũng có lác đác ba bốn ngôi mộ bỏ hoang.
Thằng Tèo nó đi thẳng vào khu nghĩa địa, luồn qua những hàng cây cao, chẳng mấy chốc đã xuyên qua hết khu rừng, tới một cánh đồng ruộng đằng sau đó. Nơi này có một ngôi nhà bị bỏ hoang lâu năm, xây bằng gạch trông rất cũ kỹ, vách tường hoen ố nhuộm màu đen xì. Thiên nấp ở phía xa nhìn bóng dáng nó đứng trước ngôi nhà đó, ngôi nhà âm u không có chút nào ánh sáng, tiếng ếch nhái thi nhau vang lên, làm khung cảnh càng thêm rùng rợn.
Anh đứng xem cũng cảm thấy ớn lạnh, vậy mà thằng Tèo nó lại dám bước vào nơi tăm tối, không có một chút nào sợ hãi.
Nó đứng ở trước hiên nhà, cất tiếng gọi vọng vào.
“Yến ơi… Yến…”
Bỗng từ bên trong căn nhà đó, một bóng dáng của người con gái xuất hiện trước mặt nó, vẫn là bộ đồ trắng, mái tóc dài ngang lưng cùng với dáng người yểu điệu. Thằng Tèo nó háo hức chạy lại ôm lấy cô gái, vui sướng nắm tay hân hoan.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Thiên ở bên cạnh lại không hề thấy cô gái đâu, trái ngược với cái nhìn của Tèo, anh thấy rõ mồn một đó là một con chim với bộ lông màu xám. Con chim khổng lồ đứng sừng sững như một bức tượng đen. Đôi cánh dang ra rộng lớn và dày đặc, mỗi lần vỗ cánh đều tạo ra một luồng gió lạnh thấu xương.
Đôi mắt đỏ thẫm của nó phát ra ánh sáng quỷ quyệt, bên trong hiện rõ từng tơ máu. Mỏ của nó dài và nhọn, quặp xuống giống như một cái lưỡi liềm, chỉ thấy nó dang rộng đôi cánh ôm lấy thằng Tèo trước mặt.
Nó bước đi y hệt một người bình thường, nhìn thoáng qua cảm giác nó rất giống một con chim bìm bịp. Bộ lông màu xanh xám pha chút đỏ đỏ, thật sự không khác nhau là bao.
Thiên rùng mình rít một hơi khí lạnh, cơn lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng xông thẳng l·ên đ·ỉnh đầu, hai vai cũng run run, lạnh lẽo lan đến tận xương tủy.
Trong bóng tối dày đặc của đêm tối, cảnh tượng trước mắt làm anh cảm thấy trái tim mình vang lên từng hồi trống, cứ liên tục đập thình thịch, tựa như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Thiên đứng yên ở đó, bàn tay níu chặt lấy cành cây bên cạnh nhằm giúp bản thân cố trấn tĩnh lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng của Tèo.
Mặc dù rất sợ, nhưng anh biết mình không thể đứng yên nhìn nó đi vào trong cùng với thứ đáng sợ kia. Anh lấy hết can đảm nhảy bổ ra ngoài, chân trái vấp chân phải ngã chổng vó. Nhưng vẫn kịp hét lớn lên.
“Chạy đi Tèo… Nó là quỷ đó!”
Thằng Tèo nó nghe được tiếng động phát ra ở đằng sau, mới giật mình quay qua nhìn lại, phát hiện Thiên đang cố gắng làm ra hành động gì đó nhưng không nghe rõ ràng, Tèo thấy được sắc mặt của anh rất hốt hoảng, cảm giác như đang sợ hãi thứ gì đó vậy.
Khoảng cách mặc dù rất gần chỉ tầm hai ba chục mét, vậy mà thằng Tèo nó lại không nghe thấy, mặc cho Thiên có kêu gào khan cả cổ họng.
Nhưng nét mặt của con quỷ hiện rõ sự khó chịu, nó nhìn chằm chằm vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống, cái ánh mắt khiến anh đổ mồ hôi hột, càng thêm sợ hãi tột đỉnh. Đôi mắt của con quỷ đột ngột chuyển sang màu đỏ au như máu, dày đặc một màu u ám.
Trên người nó lượn lờ vô số sợi âm khí đen tà ác, hai cánh con quỷ liên tục vẫy vẫy phát ra những âm thanh rít gào trầm thấp, âm thanh bén nhọn xuyên thẳng vào màng nhĩ của Thiên, làm anh đau đớn ôm hai tai đổ gục xuống đất, tầm nhìn bỗng trở nên mơ hồ.
Bên tai anh chỉ nghe vang vọng những tiếng “Oop…oop… oop…” và tiếng whoop… whoop… whoop” thi nhau vang lên, âm thanh giống như một hồi trống tan trường, dần trở nên thấp và sâu hơn. Nó liên tục lặp lại cho đến khi bóng dáng con quỷ đó biến mất, y hệt tiếng của một con bìm bịp kêu gọi.
Nỗi kinh hoàng ấy chưa dừng lại, trong cơn mơ hồ anh thấy rõ được, thằng Tèo bị con quỷ ngậm chặt trong cái mỏ rộng, cái mỏ như lưỡi liềm sắc lẹm.
Tèo lộ ra vẻ mặt đau đớn trợn ngược đôi mắt và la lớn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi. Bất ngờ con chim ném nó ngược lên cao, đôi cánh liên tục vỗ phầm phập, con quỷ dùng đôi móng vuốt chộp lấy thân thể nó, sau đó thả mạnh xuống đất.
Thiên thấy rõ mồn một, thằng Tèo bị rơi từ độ cao hơn hai ba mét, cả người đập mạnh xuống thảm xi măng, máu me be bét cả người, tay chân gãy từng đoạn. Nó phát ra tiếng gào khóc thê lương, con quỷ vẫn không chịu tha cho nó. Hạ đôi cánh đáp xuống bên cạnh, dùng cái mỏ nhọn gắp đầu của nó đang còn chảy máu lênh láng, ướt đẫm cả khuôn mặt, dùng sức đập thêm một phát dưới nền nhà.
Tiếng “ầm” vang lên cực kỳ chói tai, khuôn mặt thằng Tèo bị đập đến nát bét, máu cứ ào ào chảy ra, thân thể nó co giật mấy lần sau đó mới ngất lịm đi.
Thiên chứng kiến toàn bộ cũng thấy lạnh lẽo cả người, bỗng con quỷ nó quay sang nhìn anh, ánh mắt đỏ ròng ròng như đến từ địa ngục sâu thẳm, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Anh rất sợ mình giống như thằng Tèo, bị con chim quỷ dị kia h·ành h·ạ dã man, đến mức không còn ra hình dáng.