Mà khay trà của ông Lực cũng còn ở trên cái gác, chẳng lẽ cô Mến không có đến đây? Ba mẹ cô mới tức tốc chạy thẳng tới nhà ông Lực để hỏi thăm tình hình.
Đến nơi, ông Lực cũng ngơ ngác ra mặt, rõ ràng ông đâu có sai bảo ba đứa con dặn cô Mến lấy đồ đâu? Trong lòng biết rõ có chuyện gì đó không ổn, ba đứa con đều do một tay ông nuôi nấng, làm sao không biết rõ tính tình của mỗi đứa? Chắc chắn là do ba thằng đó làm ra, trước tiên ông vẫn không dám khẳng định, chỉ mong con Mến không bị làm sao, nếu không mặt mũi và danh dự của ông ở cái làng này sẽ mất sạch.
Ông mới khuyên nhủ hai vợ chồng bà Hến, cùng hai người đi khắp xóm tìm kiếm ba anh em và cô Mến kia, bên cạnh còn có rất nhiều thanh niên trai tráng trong làng.
Khi đi ngang qua cầu sắt, mới thấy ba anh em đang tụm lại nhậu nhẹt, ai nấy đều say mèm cả rồi ngay cả mắt còn mở không nổi, người ngợm thì nhem nhuốc dơ bẩn, giống như mới lội ruộng về vậy.
Thấy vậy bà Hến mới chạy tới la lớn.
“Chúng mày… Chúng mày lừa con gái tao đi đâu? Mau đem nó về đây!”
Ba đứa con ông Lực đứa nào cũng say không thấy mặt trời, còn đâu mà nghe được ai bên cạnh la lối, liền ngã bệt xuống đất ngủ say như c·hết, mặc cho bà Hến có kêu khan cả cổ họng.
Ông Lực cũng xót con nên lên tiếng khuyên hai vợ chồng về nhà đợi, để ông cùng dân làng đổ xô đi tìm.
Chồng bà Mến có rọi cây đuốc nhìn sang bên cạnh, chợt thấy có một cái dao bầu cỡ lớn nằm cạnh đứa con trai đầu của ông Lực, thân dao dính đầy v·ết m·áu cùng với một vài sợi tóc nhỏ.
Cảm thấy có chuyện chẳng lành, ông vội lôi đầu thằng cả đánh cho nó vài phát tỉnh ngủ, đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù. Ông Lực cứ ngăn cản hoài, sợ chồng bà Hến giận quá mất khôn, đem con ông đ·ánh c·hết.
Lúc này thằng đó cũng tỉnh lại chút xíu, ông chồng bà Hến vội vàng gặng hỏi. Do cũng là đang có hơi men trong người, đâu còn biết trời trăng mây gió gì nữa, mới buột miệng nói ra toàn bộ sự thật..
Mọi người nghe xong c·hết lặng trong giây lát. Mà bà Hến càng khóc bù lu bù loa, liên tục xỉu lên xỉu xuống, ông Lực lúc này cảm thấy mặt mũi mất hết sạch, không biết nhìn người như thế nào.
Thằng đó nói, ban đầu dụ cô Mến đến láng trại chỉ là muốn đ·ánh đ·ập cho hả giận, nhưng thấy cô Mến cũng dễ thương lại còn là con gái chưa chồng, bọn chúng mới nổi lên thú tính, đem cô Mến hãm h·iếp trong cái láng trại đó. Lúc ấy cả ba cũng say khướt cả, sợ chuyện hãm h·iếp lộ ra ngoài gây ảnh hưởng tới bọn hắn, cho nên mới cùng nhau g·iết c·hết cô Mến, sau đó đem xác cô giấu trong một hốc tối của gốc cây me bên cạnh.
Dùng bùn đất đắp lên cái lỗ trống đó lại, nhằm giấu xác phi tang, xong xuôi bọn hắn đi ra cầu sắt tiếp tục ngồi nhậu.
Mỗi lần nó kể, khuôn mặt vẫn còn tươi cười, chẳng có một chút nào ăn năn hối cải.
Chồng bà Hến c·hết điếng người, giống như muốn phát điên, chạy lại chụp con dao bầu bên cạnh định chém c·hết bọn nó. Ông Lực cùng mấy người thanh niên sợ quá mới vội vã kéo ông ra, nếu không sẽ có thêm n·gười c·hết.
Dân làng trói ba thanh niên lại rồi chờ công an người ta xuống xử lý, sau đó cùng nhau đi tới gốc cây me tìm xác của cô Mến.
Sau khi đến nơi, quan sát một vòng đúng là có đống bùn đất trét lên cái lỗ, mà cái lỗ này lại hướng về phía nhà của cô Mến.
Ba cô cùng với một vài người vội vã bới móc toàn bộ bùn đất ra ngoài, nhưng cảnh tượng bên trong khiến ai nấy đều sửng sốt. Bởi bên trong ngoài không gian tối hù tối mịt ra, đâu thấy cái xác nằm ở đây đâu?
Chẳng lẽ ba anh em kia nói dối? Thế là cả nhóm hừng hực chạy về, lúc này cả ba người bọn hắn đã tỉnh một chút, chưa hiểu chuyện gì đã bị mấy thanh niên trai tráng bắt lôi đi, lôi tới ngay gốc cây me đó, hỏi bọn nó cái xác cô Mến ở đâu.
Bọn nó nhìn một lượt cũng kinh ngạc không kém, mắt mở to nhìn vào trong góc tối u ám, rõ ràng cái xác cả ba đều nhét vào đó, bởi vì cái lỗ khá nhỏ, mới chặt t·hi t·hể cô ra từng khúc và nhét vào. Tại sao giờ lại mất tăm? Tự dưng cả ba nổi da gà, liên tục khẳng định là giấu xác cô ở đây, ngoài ra không còn chỗ nào khác.
Vết máu vẫn còn bám trên cây me, mà t·hi t·hể lại không thấy, tìm một lúc không có tiến triển gì, cả xóm đành phải về nhà nghỉ ngơi, đợi đến sáng tiếp tục tìm.
Mãi đến mấy ngày sau vẫn không tìm thấy xác cô, mà ba anh em kia cũng bị tống vào tù chờ ngày xét xử, công an gặng hỏi thì vẫn đinh ninh là chỉ giấu ở chỗ đó.
Hết cách chỉ có thể tìm kiếm xung quanh gốc me lần nữa. Ngay cả đào bới khu đất cũng tìm không ra.
Bởi vì quá lo lắng con gái c·hết không nơi chôn cất, nằm phơi thây ngoài hoang dã, ba của cô mới đi ra ngốc cây me đó, thắp vài ba nén hương và khấn vái, nếu cô linh thiêng thì hãy về báo mộng chỉ nơi cô đang nằm, để ba mẹ biết ngõ mà đón cô về.
Trùng hợp tối hôm sau, tức là đã sang ngày thứ chín rồi, bà tư Hến có nằm chợp mắt, mơ thấy cô Mến về đứng ở ngoài gốc cây me đó, hai tay hai chân đã không còn, chỉ thấy thân thể với cái đầu đầy máu, cô Mến gọi vọng vào trong nhà, vừa khóc nức nở vừa nói.
“Má ơi… Má… Con Mến nè, má ra đón con về đi… Con ở ngoài này lạnh lắm… Kiến nó cắn con quá trời luôn… Tụi… Tụi nó hãm h·iếp con… Đem con chặt ra mấy khúc… rồi nhét vào cái lỗ này nè… Má đừng tìm trong cái lỗ đó nữa… Con hổng có nằm trong đó… Má chỉ người ta á… Leo lên tít trên đọt cây me… Có một tổ chim chà bá… Xác con… Xác con nằm ở trỏng á má…”
Sau giấc mơ đó. Bà Hến mới vừa khóc vừa kể cho chồng mình nghe lại mọi chuyện, biết rõ con gái muốn về nhà liền vội vàng cùng một số người dân lại lần nữa chạy ra gốc cây me tìm, đúng như những gì cô Mến về báo mộng, trên đọt cây cao mười mấy mét ấy, vậy mà có một tổ chim rất lớn, to bằng cái bàn tròn.
Bốn năm người gan dạ leo lên cây, đến nơi mới tá hỏa phát hiện, trong cái tổ này đúng thật là có một t·hi t·hể t·rần t·ruồng đang bị phân hủy, hai tay hai chân gom lại một chỗ rất gọn gàng, có đàn kiến đỏ bu đầy không ngừng cắn xé da thịt.
Đây đúng là xác của cô Mến không còn nghi ngờ gì nữa!
Làm người ta nghi ngờ nhất tại sao t·hi t·hể cô Mến có thể ở trên đọt cây cao tới mười mấy mét? Cho dù ba thằng kia muốn giấu xác cũng không thể nào leo tới nơi cao như vậy, bởi vì mấy cành me giữ cái tổ rất nhỏ, chỉ bằng hai ba ngón tay cộng lại, người lớn không thể nào trèo qua mấy cành me nhỏ xíu như vậy được.
Thắc mắc thì thắc mắc vậy thôi, bọn họ cũng phải ráng leo lên rồi đem cái xác của cô xuống, chứ đâu thể để mãi trên này. Sau khi đem xác cô Mến về, ba mẹ cô cùng mọi người mới tiến hành việc chôn cất, tiễn cô về thế giới bên kia cho suôn sẻ, hy vọng có thể sớm đi đầu thai chuyển thế.
Mãi đến bốn mươi chín ngày sau, bà tư Hến lại lần nữa mơ thấy cô Mến về, nói rằng hồn cô đã bị con quỷ ăn mất một phần, muốn đầu thai phải rất khó, nhưng không biết làm gì hơn, chỉ có thể chờ đợi thời cơ rồi đi đầu thai.