Cô còn căn dặn, mau chóng gọi người leo lên phá cái tổ chim đó đi, đừng để như vậy nữa nếu không sẽ có người tiếp theo. Quan trọng nhất là, nếu như tổ chim đó xuất hiện lần nữa mà chưa bị hủy, trong làng sẽ có một n·gười c·hết tại gốc cây me đó, và bị con quỷ ăn mất hồn phách giống như cô.
Nghe lời căn dặn của cô Mến, ba cô cũng làm theo y như vậy, năm nào tháng nào cũng cùng một vài người đến canh chừng cây me, xem thử tổ chim có xuất hiện nữa không, nếu nó xuất hiện phải phá dỡ, tránh làm hại dân làng.
Thời gian bẵng đi ba bốn năm ròng, có không ít người cũng đã sớm quên đi chuyện của cô Mến… Trùng hợp cái năm đó là mấy ngày cận tết, ai ai cũng bộn bề công việc, hết việc trong lại việc ngoài, đâu có ai ngó ngàng đến cây me đó.
Vậy mà mới vừa vào tết xong, tức là mùng hai âm lịch, đã xảy ra một chuyện chấn động, n·gười c·hết ngay tại cây me này và t·hi t·hể cùng được tìm thấy trong tổ chim ở trên cao. Đó là cái anh Vũ ở làng bên, đêm nào cũng hay đi qua bên đây cắm câu, chẳng hiểu sao lại c·hết một cách kỳ quặc.
Sau khi leo lên lấy xác, người ta phát hiện anh co rút cuộn tròn nằm trong tổ chim đó, bên cạnh còn vài ba con cá đ·ã c·hết khô.
Từ đó người dân ở làng Tân Hiệp tin rằng, một khi tổ chim kia xuất hiện lần nữa sẽ có n·gười c·hết, có người nói rằng do thời c·hiến t·ranh có rất nhiều binh lính Việt Nam hi sinh, mang oán khí rất nặng, ông thầy kia không thể thu phục được hết. Dẫn đến những tia oán khí này sản sinh ra một con quỷ, chuyên bắt người để ăn hồn phách.
Lại có người nói rằng, con quỷ vốn cư ngụ ở cây me hàng trăm năm rồi, sau khi những oan hồn bị ông thầy dẫn đi, con quỷ cũng bị bỏ đói, bởi vậy nó mới bắt người khác để ăn hồn phách nhằm cho nó sống tiếp.
Có rất nhiều lời đồn đại mơ mơ hồ hồ, không ai biết rõ hình dáng con quỷ đó ra sao cả, mãi cho đến mấy chục năm sau cũng chẳng ai biết.
Nhưng lạ một cái, cứ đến ba bốn năm là sẽ có một người mất một lần, giống như lời nguyền gieo rắc xuống cái làng này vậy.
…
“Ủa vậy là câu chuyện cây me bên làng mình có thật hở?”
Thiên vừa lắng nghe vừa nuốt một ngụm nước bọt, từ nhỏ đến lớn tuy rằng được nghe kể qua rất nhiều câu chuyện về cây me đó, nhưng chưa có câu chuyện nào chân thật và chi tiết đến như vậy.
Nhất là đoạn đầu tiên có liên quan đến án mạng của cô Mến, anh chưa nghe ai kể qua bao giờ, chỉ nghe nhà anh nói cũng có người cố tổ tên là Mến, do gặp chuyện không may và đã q·ua đ·ời hơn trăm năm trước.
Anh Nghĩ, tại sao thằng Tuấn bạn mình lại có thể hiểu rõ mồn một như vậy?
Tuấn mới nói.
“Thì nó có thật mà, mày đi hỏi khắp xóm xem, hỏi mấy người lớn tuổi ấy là sẽ biết!”
Nói xong nó nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, cảm nhận ánh mắt bất thường từ thằng bạn, Thiên không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, sững sờ hỏi.
“Mà hồi nhỏ giờ tao toàn nghe người lớn kể. Chứ có thấy ai b·ị b·ắt bao giờ đâu?”
“Ba mẹ mày sợ có chuyện toàn dẫn mày về nội học, mày có ở đây lâu đâu mà biết rõ?”
Thằng Tuấn nó cười cười, đáp.
Thiên sững sờ trong giây lát, đúng như lời của thằng Tuấn, từ nhỏ đến giờ ba mẹ đều cho anh về nội học, mặc dù ở đây cũng có trường lớp. Lúc đó anh rất tò mò, tại sao không để anh học ở đây cho tiện, mà phải mắc công đi trường khác? Giờ nghĩ lại mới biết rõ suy nghĩ của ba mẹ hồi đó, chắc ổng bả sợ anh bị con quỷ kia nhắm tới nên mới không cho anh ở đây.
Trong làng Tân Hiệp này xưa nay nổi tiếng là ma cỏ nhiều dữ lắm, ngay cả những làng khác bên cạnh cũng không ai dám qua đây vui chơi vào ban đêm. Nhất là đi qua gốc cây me ấy, không khí vào buổi đêm cực kỳ âm u rợn người.
Chợt anh nổi lên tia tò mò, vội hỏi nó.
“Xóm mình ma cỏ nhiều như vậy, sao không tìm thầy về bắt?”
Thằng Tuấn liếc xéo anh một cái, nó nhếch môi cười, đâu phải cứ kêu thầy về là xong chuyện? Xưa nay người ta cũng có gọi thầy về mấy lần rồi, mà có bắt được con quỷ đó đâu? Họ làm đủ mọi nghi thức long trọng cũng không hề thấy bóng dáng nó xuất hiện chứ đừng nói là bắt, từng ông thầy tới cũng bó tay trở về.
Dù gì nó cũng theo nghề thầy pháp mấy năm nay mà, mặc dù trong làng không ai biết rõ nó có căn, có thể bắt vong trừ tà, nhưng ít ra vẫn được xem là thầy pháp rồi.
Nó nói.
“Mày tưởng dễ bắt được con quỷ đó lắm sao? Biết bao nhiêu thầy bùa về đây cũng không bắt được, nếu dễ như vậy đã sớm bắt nó đi rồi, đâu còn để đến ngày hôm nay?”
“Mà phải rồi, mày cũng là thầy pháp mà, vậy ra trị con quỷ đó đi!”
Thiên liền thuận miệng nói đùa, dù sao không ai trị được con quỷ đó, nếu để thằng Tuấn thử biết đâu lại bắt được?
Anh chơi với nó từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có mình anh biết rõ. Nó theo học đạo cũng lâu lắm rồi, đạo hạnh chắc cũng không thấp, chỉ là nó có chịu giúp đỡ hay không thôi. Mặc dù anh đi học ở xa lâu lâu mới về quê một hai lần, nhưng chuyện Tuấn theo học thầy pháp nờ vào cái duyên mới có thể làm được.
Tuấn nghe anh nói vậy, nó liền lắc đầu kiên quyết từ chối.
“Tao nghĩ là tao không nên xía vào chuyện này, bởi vì năng lực con quỷ rất mạnh, ngay cả sư phụ tao khi còn sống cũng không dám động đến.”
Sau đó nó lại cười đùa nói.
“Nếu mày có khả năng thì mày làm đi!”
Thấy thằng bạn mình kiên quyết như vậy, Thiên cũng không thể nói gì thêm, nhưng mà kêu anh đi trục con quỷ đó ra, chẳng khác nào đi nộp mạng? Anh cảm thấy chột dạ liền xua tay nói.
“Thôi thôi… Tao còn trẻ chưa muốn rời cõi hồng trần sớm!”
Tuấn bỗng phá cười lên ha hả, vỗ vỗ bả vai anh và nói với giọng nửa đùa nửa thật.
“Hay mày theo tao học nghề đi, đảm bảo có thể đánh bại con quỷ, tao thấy hồn phách của mày vô cùng cường thịnh, cũng có căn cơ đó, rất thích hợp làm thầy pháp, chỉ vài năm liền vượt qua tao cho coi…”
“Thôi bớt đi ông nội!” Anh nhăn mặt nhăn mày đáp, dù anh có căn cơ cũng không đi theo học nghề thầy pháp đó, bởi anh rất sợ mỗi khi gặp ma, trần đời có thầy pháp nào mà vừa thấy ma đã chạy thục mạng?
Nói chuyện một hồi, sắc trời cũng gần tối, mặt trời đã lặn xuống chân núi, hiện lên ánh hoàng hôn đỏ rực. Tuấn nhìn ra đằng xa, cảm thấy hoàng hôn hôm nay rất khác thường, bên trong vầng sáng kèm theo những dải màu đỏ như máu, mặc dù che lấp phía sau áng mây đen, nhưng nó có thể thấy rõ rệt.
Tuấn trầm ngâm một lúc, sau đó nó mới quay sang nhìn Thiên và lên tiếng, giọng điệu có chút buồn bã.
“Mà nè, chắc là tao sắp đi xa rồi, mày có muốn học nghề thầy pháp không? Sẵn tiện tao chỉ dạy cho, kẻo muốn gặp tao cũng khó lắm!”
Nghe nó nói anh mới giật mình kinh ngạc, trợn mắt nhìn thằng Tuấn, cảm giác sao hôm nay nó lại khác thường như vậy? Anh nổi lên nghi ngờ và hỏi.
“Mày sắp đi xa rồi à? Vậy là đi đâu đấy?”
“Thì nói chung là tao sắp đi xa rồi, còn đi đâu sao tao biết được? Chắc cũng gần tới thôi!” Thằng Tuấn lắc đầu, ngay cả nó cũng không biết bản thân sắp đi đâu, nhưng lại cảm giác số mệnh nó sắp tới hạn.