Cả nhà nó không có ai tin anh, nhưng cũng tìm cách đưa cho anh cái dù đen. Hôm sau, Thiên tiếp tục xuống công ty, đến mười hai giờ trưa ra đứng đúng nơi mà nó ngã xuống đất c·hết mấy ngày trước, bắt đầu gọi tên nó ba lần.
Bỗng anh thấy chiếc dù trong tay đột nhiên nặng bất thường, biết là thằng Hậu nó nhập vào trong dù rỗi, liền đóng lại và xin phép công ty về nửa buổi, thuận tiện mang vong hồn nó về nhà an toàn.
Anh không biết có phải đã mang hồn phách nó về hay chưa, nhưng kể từ khi đem chiếc dù đưa cho gia đình nó cất giữ, chẳng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra. Mấy ngày sau, mẹ của Hậu có gọi điện cho Thiên, nói con trai bà đã về nhà rồi và không ngừng nói lời cảm ơn anh, khiến cho Thiên như trút được gánh nặng.
Dù sao thì nhà nó đã yên ổn mọi chuyện, hồn phách cũng đã về nhà, duy chỉ nỗi đau là còn tồn tại đó!
Sau lần ấy, Thiên bắt đầu cảm thấy thích thú với cuốn sách hơn, ngày ngày cầm nó ra mò mẫm đến tối. Không ngừng làm theo những ghi chép bên trong.
Kể cũng lạ, thường thường thầy pháp cần phải thờ bàn mẹ hoặc những vật dụng mang ý nghĩa thần thánh tâm linh, bởi vì có thể giúp thầy pháp kết nối với người cõi trên. Nhưng riêng Thiên thì lại không có như vậy, nó giống một người không môn phái hơn.
Có thể xem là một tu sĩ ẩn danh!
Hơn một tháng học tập anh cũng nắm được một chút cơ bản về luyện bùa hoặc trừ tà. Nhưng mà nếu muốn làm ra để giúp đỡ người, anh vẫn chưa có tin tưởng vào chính mình cho lắm. Sợ đạo hạnh mình kém, không thể giúp tới nơi tới chốn, có khi còn quật ngược lại người ta.
Thế nên Thiên chỉ biết ôm ý niệm trong lòng.
……
Nửa năm qua, Thiên cũng có thể hiểu rõ một số loại bùa phép và bùa ngải, nhưng cũng chỉ ở mức sơ cấp mà thôi. Khoảng thời gian này, nhà anh có rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, liên quan đến đất đai nhà cửa.
Bên phía ông ngoại của Thiên, quê quán vốn ở Phước Đa, sau này giải phóng mới mang vợ con lên thôn Bình Thành sinh sống và định cư ở đó cho tới tận bây giờ. Gốc gác vẫn còn là Phước Đa, ngày xưa ông bà cố để lại từ đường cho ba anh em ông ngoại. Bao gồm ông ngoại anh, bà ngoại thứ và ông ngoại thứ út tên Long.
Mảnh đất rộng hơn một héc ta, nếu bỏ ngôi từ đường chắc cũng còn bảy tám sào, ông ngoại Long được ở ngôi nhà đó và chăm lo nhang khói, chỉ có bà ngoại thứ cùng ông ngoại Thiên đã dọn ra ở riêng. Đến ngày dỗ của ông bà thì anh em con cháu đều tập trung về đó phụ cúng quẩy. Lúc nhỏ anh cũng hay theo ba mẹ sang đó lắm, tuy nhà nghèo nhưng được cái ấm cúng vui vẻ.
Bẵng đi mấy năm ròng, khi anh lớn lên rồi, ba mẹ Thiên dần dần không có tới đó nữa, ông ngoại cũng đã mất bốn năm, mà bà cố vừa mất đúng như ngày dỗ của ông ngoại, đâu thể chạy bên này rồi chạy sang bên kia để phụ giúp được.
Thời điểm đó, bà cố ruột của anh cũng đã mất được một năm, nghe phong phanh từ mẹ anh kể lại, ông bà ngoại út kia thường xuyên la mắng, ép bà cố phải đi nhặt ve chai để sống, mặc dù già cả lắm rồi nhưng cũng ráng đi lượm nhặt mấy vỏ chai về.
Lúc nhỏ anh cũng không hiểu lắm, cũng không có quan tâm tới chuyện đó, sau một thời gian bà cố mất, đám tang ba mẹ và ba anh em Thiên cũng tới tang thắp nhang.
Sau khoảng thời gian vừa mãn tang bà cố, thì lại nghe tin vợ của ông Long đột nhiên bệnh c·hết, cả nhà đều chạy đôn chạy đáo lo ma chay.
Nhưng chưa tròn một năm nữa, lại hay tin đứa con trai đầu của ổng chạy xe té t·ử v·ong, người ta nói không biết chạy kiểu gì, lại lủi vô dải phân cách đường. Với tốc độ như vậy, khiến cậu họ của Thiên bay sang làn đường bên kia và bị một chiếc xe tải ở hướng ngược chiều đâm phải, kết quả t·ử v·ong tại chỗ, để lại người vợ một mình nuôi con nhỏ.
Một nhà ba người đều c·hết chỉ trong vòng ba năm khiến hàng xóm xung quanh đồn thổi rất nhiều, nhiều người nói, nhà của ông Long bị trùng tang, nếu không nhờ thầy cắt trùng sau này sẽ có thêm người trong nhà c·hết nữa.
Bởi trong nhà lúc này chỉ còn mỗi ông Long và đứa con trai út, cùng với hai đứa cháu ruột vừa mất cha. Ông Long trước giờ vốn đâu tin chuyện ma quỷ, bỏ mặc ngoài tai những lời đó.
Nhưng bà ngoại Thiên đoán, ngày xưa vợ chồng ổng sống thất đức không có hiếu với mẹ ruột, bà cố bệnh gần đất xa trời rồi, vẫn đuổi đi ra ngoài dầm mưa dãi nắng. Chắc do bà cố lúc còn sống tức giận khi bị vợ chồng ông Long đối xử như vậy, mới quay lại trừng phạt cả nhà ông.
Tuy sự việc chỉ có nhà ngoại út, nhưng dù gì bên nhà anh cũng là con cháu ruột thịt với bà cố, cho nên rất lo lắng việc trùng tang nhắm vào gia đình mình.
Rất may mấy năm qua cả nhà Thiên đều không sao.
Tầm nửa năm sau c·ái c·hết của cậu họ Thiên, tức là con trai đầu của ông Long. Bỗng phía trên ủy ban xã xuống Phước Đa đo đạc và lên sơ đồ quy hoạch đường lớn, nối thẳng ra bệnh viện xã, mục đích di dời trung tâm thị xã nằm ở chỗ này. May mắn ngôi nhà ông vừa hay nằm bên rìa đường quy hoạch không có dính vào đất đền bù. Nhưng giá của nó cũng kéo lên rất nhanh, rất nhiều người từ các vùng khác ùa về tìm và thu mua đất.
Ông Long mới dự định đem bán một phần đất bên cạnh nhà, miếng đất có khoảng ba bốn sào đó. Ban đầu tính âm thầm bán nó cho người ta, nhưng người ta cần có sổ đỏ rõ ràng mới dám mua.
Đến khi tới xã để làm sổ đỏ, cán bộ công an lục trong sổ hộ khẩu gia đình, phát hiện ngoài ông Long ra vẫn còn có hai anh chị nữa.
Đó là bà ngoại thứ và ông ngoại của Thiên, ngoặt cái ông ngoại Thiên đã mất từ sớm, quyền thừa kế đều hướng về bốn người con của ngoại.
Trong đó có mẹ anh!
Hết cách ông Long mới gọi điện cho từng người và gọi cho chị ruột mình để xin chữ ký làm sổ đỏ. Ban đầu mẹ Thiên không đồng ý, nhưng khi bà nhìn lại ngôi nhà nhỏ cũng muốn có chút ít để sửa chữa lại nó, vì thế mới hoan hỉ chấp nhận.
Nghe nói bán miếng đất đó cũng hơn hai tỷ, chia ra làm ba phần, ông Long và bà ngoại thứ hai phần, bốn chị em của mẹ là một phần.
Mẹ anh tính sơ sơ mỗi người cũng có hai trăm mấy chục triệu trong tay.
Trong khoảng thời gian chờ người ta cấp sổ đỏ, bốn người thi nhau mua toàn bộ lưới thép để rào lại quanh miếng đất đó, tránh cho những hàng xóm kế bên lấn ăn gian. Thời điểm đó đất đang lên giá mạnh, nên cần phải cẩn thận.
Năm đó Thiên cũng tới phụ giúp một tay, tiền mua lưới thép anh cũng bỏ ra gần mười triệu, đây đều là tiền tiết kiệm của anh kiếm được, khi bán được đất mẹ sẽ trả lại và hứa cho thêm năm mười triệu nữa.
Thằng Thiện thì nó đi với ông thầy Túc mấy năm nay vẫn chưa về, chỉ có anh và ba mẹ cùng nhau phụ giúp rào đất. Riêng ông Long và bà ngoại thứ, hai người chỉ đứng bên cạnh chỉ chỏ, khiến cho mẹ Thiên rất bực, giống như họ là người làm cho hai ông bà.
Còn đứa út con của ông Long cũng trạc trạc tuổi Thiên, được cái vai vế nó cao, nên Thiên cũng có chút lép vế.
Về nhà là đi một mạch chằng thèm nhìn mặt ai, ngay cả ba mẹ cùng mấy cậu cũng không mở miệng chào hỏi, cùng không thấy nhấc chân ra khỏi nhà giúp trồng trụ hay rào lưới thép.