Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 16: - Trả Nghiệp Tham Lam 4



Chương 16 - Trả Nghiệp Tham Lam 4

Ba mẹ với mấy cậu ai nấy đều không ưa nó, kiểu nó coi khinh nhà bên mình!

Đâu phải vừa mới đây nó đã vậy, từ lúc nhỏ đến giờ cứ lầm lầm lỳ lỳ, có ngó ngàng đến ai đâu? Dù sao thì nó cũng là họ hàng ruột với nhà mình, nên mọi người cứ im chuyện cho qua.

Tính hết, đất cát xe cộ sơ sơ cũng hơn ba chục… Xong xuôi chỉ chờ lấy sổ đỏ về rồi bàn giao chuyển nhượng cho người ta.

Trong tháng đó, Thiên đi làm tối mặt tối mũi, làm đến tận khuya mới về nhà, chẳng biết được hai bên xảy ra chuyện gì.

Bẵng đến tuần sau, lúc ăn cơm anh chợt nghe mẹ kể với ba với giọng rất là tức giận.

“Chú tám mới hôm qua lấy hai trăm triệu tiền cọc từ người ta, đến giờ tui mới hay tin, gọi điện hỏi thì ổng nói để trả nợ gì đó, rõ ràng lấy tiền còn không báo cho bốn chị em tui nghe, ông nói xem có tức không chớ?”

Ba anh nghe vậy cũng kinh ngạc.

“Nợ gì mà hai trăm triệu dữ vậy?”

Mẹ gắt gỏng đáp.

“Biết bà ổng? Cô tư vừa mới gọi cho tui nghe nè, bả nói ông chú tám mới hôm kia người ta tới nhà cọc cho ổng hai trăm, còn nói với cô tư kêu bả dấu đừng có kể cho chị em tui nghe sợ tụi tui chửi. Ổng còn cho bả mười triệu nữa kìa!”

Ông Lân nghe đến đây mới thấy tai ù ù, vội ngưng đũa xuống, đặt đôi đũa lên chén kêu cạch rõ to, trong lòng chắc cũng nhộn nhạo ruột gan, hậm hực nói.



“Bà coi chừng ổng đó, ổng giấu chị em bà yểm mất hai trăm triệu, về sau có thể yểm thêm tiếp. Rồi mai mốt trở mặt nói người ta mua có tỷ mấy là c·hết bà nghen!”

“Chu cha, ổng dám sao? Giấy tờ rành rành ra đó, giấu sao được mà giấu? Ổng lấy bao nhiêu sau này sao kê ra trừ lại, đâu dễ gì mà ăn hụt tiền của tụi tui?”

Bà Phương gằn giọng đáp, ông Lân thấy vợ nói vậy cũng cảm thấy có lý, đất giá bao nhiêu trong giấy tờ đã ghi rõ ràng rồi, muốn giấu cũng không giấu được!

Thiên vừa ăn cơm vừa lắng nghe hai người trò chuyện, biết rõ ông Long nổi tính tham lam, muốn có tiền tiêu xài mới nói dối. Nhưng dù gì cũng là chuyện của người lớn, chẳng phải chuyện to tát, cho nên anh cũng không có xía vào.

Thời điểm lấy sổ đỏ cũng được hai ba tháng sau rồi, lúc này thằng Thiện có về thăm nhà vài hôm, nước da ngăm đen không còn điển trai như trước nữa.

Trải qua mấy năm ròng theo ông Túc học nghề, nó cũng biết kha khá bùa phép, nhưng khổ nỗi tính nó khắc ma quỷ đến giờ, đi đến đâu là ma cỏ sợ đến đó, đâu cần phải ra tay t·rừng t·rị? Ma quỷ thấy nó còn sợ hơn thấy diêm vương, liền tự động bỏ chạy mất dép.

Có lẽ phần Dương của nó vô cùng mạnh, cộng thêm theo thầy học đạo năm sáu năm, dương lực của thằng Thiện càng ngày càng mạnh mẽ. Chỉ duy nhất một điều là nó không thể thấy ma và cảm ứng được âm khí.

Sau ngần ấy năm theo thầy Túc, thầy Túc cũng đỡ khổ hơn rất nhiều, truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm cho nó, mới năm ngoái xong ông đã nhắm mắt ra đi.

Xong đám tang thầy Túc, nó mới về nhà chơi vài bữa nửa tháng, dự định sẽ tiếp tục phiêu bạc.

Về nhà hai anh em cũng ngồi tám chuyện với nhau, nó kể rất nhiều chuyện khi theo thầy trừ ma, Thiên ngồi lắng nghe nó tâm sự, anh không khỏi cảm thấy thế giới có muôn vàn kỳ diệu.



Cũng biết được một điều rằng, dương lực của nó vốn không phải hoàn hảo, âm khí tuy không làm hại được nó, nhưng vẫn còn thần phật phía trên, thần phật sẽ t·rừng t·rị nếu như nó phạm phải cấm kỵ trong nghề trừ tà.



Thoáng chốc cũng đến ngày nhận số tiền bán đất, bà Phương bỗng nhận được cuộc gọi của ông Long.

“Alo? Gọi con có gì á chú tám?”

“Tao vừa bán đất cho người ta rồi, tụi bây xuống lấy tiền lẹ lẹ đi, tao còn đi có việc nữa!” ông Long nói với giọng cụt lủn tựa như đang nói với một người xa lạ vậy, khiến bà có chút không quen.

Bà vội nói.

“Chú đợi tụi con xíu, để con gọi tụi nó xuống giờ á!”

Xong, mẹ anh cũng lật đật tắt máy, nhanh chóng gọi cho các cậu để biết tin, chẳng bao lâu sau mẹ cùng ba người cậu đã đến nơi.

Trước nhà ông Long có một chiếc xe hơi tám chỗ màu trắng đang đậu, người cầm lái bên trong là một người phụ nữ lớn tuổi, tầm bốn năm mươi tuổi gì đó, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tương đối xinh đẹp.

Bốn người có chút bất ngờ, nhưng nhìn vào trong sân đã thấy ông Long ngồi chờ từ trước, có cả bà ngoại thứ. Trên bàn là những phong bì cùng với một số giấy tờ.

Mẹ anh ban đầu cảm giác có chuyện gì đó không ổn rồi, linh tính mách bảo ông Long có ý đồ nhưng không thể biết rõ ràng. Mới cùng ba người cậu đi vào, mẹ cùng các cậu chưa bước qua khỏi cái bàn thiên ngoài trời, đã thấy ông Long vội đứng dậy đi tới chỗ của mẹ, trên tay cầm bốn cái phong bì, liền đưa mấy giấy tờ cho mọi người ký.

Bà Phương trước giờ vốn là người cẩn trọng, nhất là trong vụ tiền bạc, mọi thứ cần phải kiểm tra rõ ràng mới đồng ý nhận.



Đọc những nội dung bên trên giấy tờ đã được ông Long in ra, bà Phương tá hỏa đứng c·hết lặng ngay tại chỗ, ba ông cậu cũng thế sắc mặt ai nấy đều cứng ngắt, tay cầm tờ giấy mà không dám tin vào mắt mình.

Khuôn mặt bà Phương bắt đầu đỏ lên, nhìn vào ông Long cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh, gặng hỏi, nhưng có thể thấy rõ bà đang rất bức xúc.

“Thế… Thế này là sao hở chú tám? Sao nói chia điều mỗi người ra? Chú tám và cô tư hai phần, một phần còn lại cho bốn đứa tụi con mà? Nếu chia đều thì tụi con mỗi người có hơn hai trăm rưỡi triệu, sao giờ trên giấy ghi lại chỉ có bảy mươi triệu?”

“Chú tính gì kỳ cục vậy? Coi tính lại cho tụi con chứ không để yên đâu đó!” Cậu tư trước giờ vốn theo phật, thường ăn chay trường. Cũng không kìm nổi cảm xúc, tức giận muốn phân rõ trái phải.

“Chú ngồi tính lại rồi muốn đi đâu thì đi!” Cậu năm tính tình khó chịu hơn, trực tiếp cạch mặt nói thẳng, chặn ngang cửa cổng không cho ông Long đi ra khỏi nhà nửa bước.

Khuôn mặt ông Long bỗng chốc thay đổi, tỏ ra mất kiên nhẫn, ra giọng đuổi như đuổi tà.

“Nhiêu đó còn muốn gì nữa? Ba mày c·hết rồi thì tao được nhiều hơn, đất này tao ở mấy chục năm qua tụi mày đến đòi chia, giờ thì tao chia cho đó. Bảy chục triệu mà chê ít hả? Chê ít thì trả lại đây!”

“Chú! Chú nói vậy mà nghe được sao? Lúc chú nhờ tụi con cũng nói rõ rồi, nể tình chú cháu ruột tụi con mới gật đầu bằng miệng, bây giờ chú chỉ cho tụi con bảy chục triệu, như vậy chú coi được sao?” Cậu tư tức dữ lắm, nhưng cũng ráng hạ giọng để xem xem, coi thử ông Long có trả lại số tiền như lúc đầu thỏa thuận hay không?

Ai mà ngờ được, da mặt ông Long còn dày hơn tường thành, điệu bộ đếch quan tâm ai, ngược lại còn đổi trắng thay đen bịa đặt nói xạo.

Bởi vì thấy nhiều người bu lại hóng chuyện, sợ mất mặt mũi cho nên quay lại chửi bốn người bà Phương, giọng ngang ngược hết cỡ. Nhưng mà ông Long càng nói lại càng lòi ra cái đuôi cáo, ai nghe xong cũng hiểu hắn ta tham tiền, định yểm hết toàn bộ.

Bí quá ổng đâu có kịp suy nghĩ gì, liền chọn đại cái cớ để đuổi bốn người bà Phương đi.

“Đó đưa đủ cho tụi mày rồi còn gì? Bảy chục triệu đó tao trừ hết tiền lúc trước làm hàng rào với làm sổ đỏ, giờ còn nhiêu đó đó, cầm lấy rồi cút về nhà đi!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.