Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 14: - Trả Nghiệp Tham Lam 2



Chương 14 - Trả Nghiệp Tham Lam 2

Lúc thằng Hậu loay hoay làm, bỗng nhiên trượt chân ra khỏi dàn giáo, tay không kịp chộp vào thanh ngang an toàn bên cạnh. Kết quả té xuống dưới đất, đầu đập mạnh làm mặt mũi be bét, não cùng hộp sọ vỡ tan tành, máu chảy lênh láng khắp nơi.

Khi mọi người vội vã chạy đến, nó đã không còn thở nữa, bên cạnh là chiếc điện thoại với màn hình nứt vỡ nhưng vẫn còn hoạt động. Một người lái xe tên Phi, vội nhặt lên chiếc điện thoại, chỉ hy vọng mở khóa thành công. May mắn thay, chiếc điện thoại chỉ được bảo vệ bởi một khóa lướt đơn giản.

Ông Phi lướt qua danh sách liên lạc, và khi thấy hai từ "vợ iu" hiện lên, ông không chần chừ mà bấm gọi. Tiếng chuông cứ dai dẳng không ngớt, không hề có hồi âm.

Ông cố gắng gọi đi gọi lại, vẫn chỉ có tiếng tít tít vô hồn. Càng lúc càng bực bội, ông không kìm được tức giận bật thốt lên chửi thề.

“Mẹ nó, vợ con quần què gì gọi hoài không bắt máy!”

Thiên lúc này cũng chạy xuống, thấy cảnh tượng khủng kh·iếp như vậy mới đứng khựng lại, cả người lạnh toát.

Nghe ông Phi chửi đổng như vậy, anh mới lên tiếng cố gắng giải thích.

“Chú ơi chú, vợ chồng nó cãi nhau mấy bữa nay rồi, chắc vợ nó còn giận, hay chú gọi ai khác đi, coi trong đó có số người nhà nó không? Không thì gọi đại ai cũng được!”

“Bà mẹ, giận thì giận thấy chồng gọi cũng phải bắt máy nghe một tiếng chớ? Giờ nó nằm đây rồi chẳng lẽ không lo lắng?” Ông Phi mặc dù tức giận, nhưng cũng cố tìm kiếm một hồi nữa, lúc này thấy trên mess có một người thường hay nhắn tin qua lại, đại diện để hình bông hoa chuồn chuồn.

Trong tin nhắn có mấy câu hỏi và trả lời khá nhạt nhẽo, nhưng ai cũng biết được người đó là mẹ của thằng Hậu.

Ông Phi nhanh chóng gọi vào người này, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia vang lên tiếng alo.



“A, alo?”

“Cô… Cô là mẹ của thằng Hậu phải không?” Chú Phi sốt ruột hỏi.

“Dạ đúng rồi, mà… mà anh là ai vậy?”

“À… Tui là tài xế dưới nhà máy, thằng Hậu con cô… Nó… Nó bị té giàn giáo, giờ nằm một chỗ không dậy nổi nữa rồi… Xe cứu thương chuẩn bị đón nó đi, cô cho số điện thoại để tui đưa cho người ta, có gì người ta gọi lại cho cô nghen… mà cô nhớ giữ bình tĩnh, thằng Hậu nó bị té nhẹ thôi, không sao đâu.”

Ông Phi muốn nói rõ sự thật nhưng chỉ biết ngập ngừng, đành phải úp úp mở mở nói dối với bà ấy. Chỉ hy vọng mẹ của anh không bị sốc, dẫn đến ảnh hưởng tới sức khỏe, cũng mong bà ấy sau khi biết tin có thể tha lỗi cho ông, bởi ông cũng không muốn nói dối như thế.

Nhưng bên kia đáp lại ông bằng một sự im lặng, hồi lâu sau chợt nghe tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, giọng bà ấy run rẩy.

“Dạ… Dạ… Để… Để em đưa số cho anh… Mong anh giúp đỡ nó, đừng để nó xảy ra chuyện gì nghen…”

Bởi vì mở loa ngoài, nên Thiên cùng mọi người cũng nghe rõ mồn một, ai nấy đều nghẹn đắng ở cổ họng, khó giấu nổi cảm xúc bi thương.

Anh nghĩ nếu gia đình bà ấy đến, thấy con trai đã nằm lạnh ngắt trên băng rôn, mặt mũi máu me không còn hình dạng, không biết họ sẽ sốc đến mức nào? Còn cả cô vợ của anh nữa, cô ấy chứng kiến cảnh đó có thể chịu đựng được không? Sẽ đau đớn như thế nào nếu chồng mình c·hết thảm như vậy đây?

Bỗng nhiên, một làn gió lạ thổi phà vào lướt qua mặt khiến Thiên sững người nhìn lại, phía trước đám đông xuất hiện một hình dáng mờ ảo. Bóng dáng mơ hồ có chút giống với thằng Hậu, anh cố nhíu mày nhìn thật kỹ nhưng vẫn không thấy rõ hình dáng của người đó.



Bóng dáng đó xuất hiện chỉ vài giây ngắn ngủi liền nhanh chóng biến mất, lúc này Thiên mới giật mình choàng tỉnh, nghĩ rằng, chắc bản thân hoa mắt cho nên mới xuất hiện ảo giác, vì thế anh cũng không có để nó trong lòng.

Khi đến dự đám tang thằng Hậu, thấy vẻ mặt của vợ nó hiện rõ buồn bã, khuôn mặt xanh xao cùng với đôi má hốc hác. Cô chỉ biết gục đầu trên l·inh c·ữu của chồng mà khóc nấc lên thành tiếng, đôi lúc lại xỉu lên xỉu xuống, họ hàng lo lắng cái thai trong bụng, không ngừng ôm cô khuyên nhủ.

Mẹ của nó, bà ấy mệt quá đã nằm ngủ th·iếp, c·ái c·hết của con trai đến quá đột ngột, khiến cho cả gia đình chìm vào không khí t·ang t·hương tột cùng.

Anh cũng chẳng biết làm gì, đi tới an ủi gia đình nó một vài câu, sau đó cũng mang tâm trạng nặng nề trở về nhà.



Đêm hôm đó, anh mơ thấy thằng Hậu nó hiện về, đứng ở cuối chân giường nhìn anh, cả người nó đầy máu, tay chân bị dập nát, bầm tím l·ở l·oét đủ chỗ, cái đầu vỡ tương ra không nhìn thấy được ngũ quan. Mặc dù anh rất sợ, nhưng nhiều hơn là tội nghiệp cho số phận thằng Hậu.

Nó cất giọng âm u gọi tên anh, u ám nói.

“Thiên ơi…”

“Tao bị người ta xô… Người ta kéo lại không cho tao về, tao sợ lắm… Mày kiếm cách gì mang tao về đi… Tao nhớ nhà quá à…”

Anh cũng sợ lắm, gặp thằng bạn về với hình dạng như vậy, người nào cũng phải sợ hãi mười phần.

Dù gì anh cũng trải qua quãng thời gian ở dưới quê, nên vẫn còn tương đối giữ được bình tĩnh, e ngại hỏi ngược lại nó.

“Mày… Mày muốn tao giúp sao?”



Chỉ thấy bóng thằng Hậu nó gật đầu, âm thanh khàn khàn khô đặc, xen lẫn mệt mỏi.

“Giúp tao… Mang tao về nhà với…”

Nói tới đây bóng dáng nó đột ngột biến mất, Thiên giật mình choàng tỉnh, mồ hôi lấm tấm ướt nhẹp hết cả người, anh ngồi thở mệt nhọc sau đó cầm điện thoại lên xem, phát hiện chỉ mới ba giờ không ba phút.

Anh ngồi ngẫm lại mới chạy tới ngăn kéo tủ, lấy ra một cuốn sách cổ, quyển sách này là của thằng Tuấn trước khi c·hết để lại cho anh.

Bên trong chắc chắn có cách để gọi hồn n·gười c·hết về, không biết anh đã đọc bao nhiêu trang, mãi cho đến trang thứ bảy mươi ba, tại đây có vài cách để gọi hồn, tùy theo hồn người mới c·hết hay đã lâu năm…

Thiên chăm chú nhìn vào trang sách, phát hiện có một cách gọi hồn mà không cần phải lập đàn làm phép, vô cùng đơn giản.

Chỉ cần một cây dù đen, canh đúng thời gian mười hai giờ trưa, gọi tên n·gười c·hết liên tục ba lần, cùng lúc đó chiếc dù phải mở ra và để linh hồn có thể nhập vào. Nhưng cách gọi hồn này có thể xảy ra sai sót, bởi vì ngoài gọi hồn người thân về, còn gọi những âm hồn xa lạ khác nhập vào. Nếu không may mang vong hồn người lạ, cả nhà liền sẽ gặp chuyện không may.

Thiên vốn không định dùng cách này, nhưng anh vẫn không biết làm phép. Với lại… Dưới nhà máy làm gì cho thầy pháp xuất hiện?

Nhìn sắc trời bên ngoài còn tối, Thiên đành ra trước nhà ngồi đọc toàn bộ cuốn sách, đối diện anh vẫn là cây me gây ám ảnh mấy năm trước, nhưng giờ nó đã vơi đi không ít không khí u ám rùng rợn, cảm giác bình yên hơn rất nhiều.

Lúc đọc gần đến cuối trang, vậy mà có một đoạn ngắn chỉ về cách để Khai Quang, nghĩa là giúp người bình thường có thể thấy được ma, nhưng đổi lại người sau khi được Khai Quang xong sẽ cảm thấy yếu sức, và thường xuyên ma quỷ q·uấy n·hiễu, ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe.

Thiên chỉ muốn bảo vệ mình, cho nên không muốn dùng hình thức Khai Quang, dù gì anh đã có tám vía. Mấy năm qua nhận thức anh giữa thế giới tâm linh gần như sắp được gỡ bỏ, anh có thể cảm nhận được như vậy. Tuy vẫn còn mơ hồ, ít ra cũng biết được một phần năng lực của mình..

Tham khảo xong cuốn Thiên Văn Phù Chú, đôi mắt anh đã uể oải ra hơi, trời cũng đã sắp sáng, phải tiếp tục một ngày dài mệt mỏi. Ngày hôm đó Thiên vẫn đi làm bình thường, đến chiều liền chạy xe sang nhà của thằng Hậu và báo cho gia đình nó về giấc mơ hôm qua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.