Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 13: - Trả Nghiệp Tham Lam 1



Chương 13 - Trả Nghiệp Tham Lam 1

Mấy năm vừa rồi, công việc trên thành phố của Thiên không mấy suôn sẻ, rất nhiều chuyện ập đến khiến công ty anh mang một số nợ, giám đốc buộc phải thông báo phá sản và dừng hoạt động mãi mãi.

Hai năm làm ở chỗ này ít ra cũng có chút tình cảm, bạn bè đồng nghiệp thân thiết hồi giờ, phá sản về sau mỗi người mỗi ngã, nhưng vì mưu sinh anh đành phải tìm cho mình một công việc khác.

Chắc đâu đó cũng tầm bốn tháng không có việc làm rồi, tiền ăn túng thiếu quá trời. Thỉnh thoảng làm những việc lặt vặt để kiếm từng đồng, đâu có đủ sống bao nhiêu? Nuôi một miệng ăn còn không đủ, có đâu mà đem về dưới quê được?

Ba mẹ anh cũng khuyên nhủ, thôi thì về quê tìm việc làm, ít ra vẫn có công việc ổn định còn hơn cứ ở mãi trên thành phố, cuối cùng Thiên cũng chịu về quê làm cho gần nhà.

Hiện tại anh xin được một công việc mới ở thị xã, làm cho một nhà máy đóng tàu, chắc cũng lớn nhất nhì Việt Nam. Nghe nói đãi ngộ rất tốt, công nhân viên cuối năm thưởng thiết rất khá, ai nghe thấy cũng ham, già trẻ lớn bé đều nườm nượp xin vào.

Mặc dù lương cơ bản chỉ có vài ba triệu, nhưng nếu cần cù siêng năng tăng ca thêm, mỗi tháng đâu đó khoảng hơn chục củ. Cứ mỗi một năm công ty sẽ phát thưởng cho từng công nhân viên, dường như số tiền cũng không ít, lên đến hai ba chục triệu đồng lận.

Thiên vừa nghe đã ưng cái bụng rồi, tức tốc đi làm hồ sơ các thứ, sau khi gửi cũng được xét tuyển như những người khác. Vừa xuống nhà máy họ đã cho anh đi vào khu traning để học hàn, học cũng tầm hai ba tháng gì đó, mỗi tháng chỉ cho cũng vài trăm coi như tiền công học phí…

Vì công ty cho đi học nên không tính lương như các công nhân chính thức, khoảng thời gian ở nhà chờ đợi thông báo, vì quá chán nản Thiên mới bỏ ý nghĩ làm công nhân chính, đành xin vào một công ty phụ bên trong để làm.



Bên này cũng thuộc cổ phần lớn, có rất nhiều công ty con ký hợp đồng chung, toàn bộ đều nằm trong phạm vi của một nhà máy chính thức. Đa số đều làm các cabin casin, tức là hệ thống buồng lái và ống khói cho tàu.

Sau ngần ấy năm làm việc, anh mới biết được sơ đồ của toàn thể nhà máy, nó giống như một giai cấp phân chia ra từng loại, người ngoài nhìn vào không ai biết rõ được nhà máy nó phức tạp như thế nào.

Trong khoảng thời gian làm việc, anh quen một người bạn tên là Hậu tầm ba mươi tuổi, dáng người vô cùng nhỏ con.

Cũng là dân nghề, nên thường hay ngồi tám chuyện với nhau, kể về chim cò cá nước đôi khi buồn buồn lại kể về chuyện gia đình. Trong công ty cũng chỉ có mình nó là kể cho anh, chứ ngoài ra chẳng có ai thân thiết để trò chuyện hết lòng vậy.

Vợ chồng thằng Hậu cưới nhau hơn một năm rồi, vẫn chưa có mụn con, hỏi ra thì nó bảo do lúc trước từng tự xử cho nên bị loãng, muốn có con rất khó. Có lẽ ông trời thương vợ chồng nó, gần tết nghe tin vợ nó có bầu.

Lúc đó vợ chồng rất vui, sợ rằng phải đi xét nghiệm rồi chữa trị tốn không ít tiền, may sao yêu yếu mà vẫn dính bầu được.

Thằng Hậu vừa kể mà vừa vui mừng ngay cả anh nghe cũng cảm thấy mừng cho nó. Làm ở dưới này, tiếp xúc rất nhiều hóa c·hất đ·ộc hại, nào là mùi của khí hàn CO2, khí ga và cả mùi sơn… Tỉ lệ vô sinh khi làm nhà máy đóng tàu đa số là phần nhiều, chưa kể bụi bặm sắt thép đủ thứ, tích tụ càng lâu về già phổi mắt sẽ ảnh hưởng.

Mới đó mấy năm mà tai Thiên đã muốn nặng rồi, nghe cũng nghe không rõ, phải ha hả hỏi miết. Mắt liên tục bị sỉ sắt ghim vào, hầu như năm nào tháng nào cũng có.



Mới tháng trước nó có than thở rằng vợ chồng lục đục cãi nhau trong chuyện tiền bạc, vợ vừa mang bầu ba tháng, lại là đứa con đầu lòng của cả hai, nói cần hai triệu để mua laptop về học Thiết Kế kiếm tiền thêm.

Vợ thì buôn bán ở nhà cộng thêm làm sale online ăn hoa hồng, nhưng hai ba năm nay lương tháng kiếm không có bao nhiêu, mỗi tháng chỉ được mấy trăm hoặc triệu bạc. Cho dù thằng Hậu làm kiếm cả chục củ nhưng cũng chẳng dư dả, nợ nần nội ngoại hai bên cộng thêm tiền quê tiền góp, tính thêm vợ đang mang bầu nữa. Mười triệu đó đâu có đủ thấm vào đâu? Nếu trích ra hai triệu thì còn tám triệu mấy, tính sơ sơ trả nợ nần các thứ đã hơn năm triệu rồi… Mà tiền ăn hàng tháng của hai vợ chồng, góm gém lắm có khi hai ba triệu, chưa kể tiền anh ăn đổ xăng đi làm nữa…

Chưa gì đã thấy hết sạch, may mà tháng nào cũng có tiền lương của vợ nó bù vô ăn uống. Thằng Hậu nó dự tính sẽ cố gắng làm cho đầy đủ công, dành dụm chút đỉnh trong bục bịch, sau này đẻ cũng có tiền xoay sở.

Nó tính tới tính lui thấy thiếu hụt tùm lum, mới lắc đầu không cho, thế là vợ chồng đâm ra cãi nhau, không nhìn mặt mấy bữa nay.

Được cái vợ nó thương chồng dữ lắm, đâu cho nó làm chủ nhật? Hết tuần rồi về nhà cùng vợ con thôi, ngay cả tăng ca cũng không cho, nếu cho thì một tuần làm một hai đêm thôi.

Mỗi lần tới giờ cơm trưa bạn bè đồng nghiệp đều rôm rả chờ phát phiếu ăn cơm canh. Có hôm nhà ăn nấu bún phở bò giò heo các thứ, trông ngon lành lắm, còn cho trái cây, sữa chua hay lon nước tráng miệng.

Nhưng mà thằng Hậu, không có đi ăn nhà ăn với đồng nghiệp, chỉ mua một hộp cơm sườn bé tí với giá mười lăm ngàn ở ngoài cổng đem vô.

Lác đác đâu đó có vài ba miếng thịt và ít cọng rau, cơm thì chắc tầm một chén là cùng. Thiên có hỏi nó tại sao không lên nhà ăn ăn cho ngon, nó mới cười và trả lời tỉnh bơ.



Ăn hộp cơm mười lăm ngàn, công ty trả bữa trưa đó cho nó hai chục, vậy là ngày đó kiếm được thêm năm ngàn nữa.

Thấy nó nói vậy thì cũng thương, nhưng biết làm sao được, thằng Hậu muốn tiết kiệm để dành tiền lãnh lương cho nhiều, anh chỉ là người ngoài đâu dám khuyên nhủ. Nhiều khi anh cũng có ý nghĩ y như nó vậy, nhưng mà người anh cao to, đâu thể ăn ít như nó được, tầm nửa buổi là đói meo rồi, sức đâu mà làm?

Có lần nó tâm sự, cơm để lâu từ sáng đến trưa, trời nóng với lại kín gió, đồ ăn đã bốc mùi thiu rồi, có hôm kiến riện bu đầy hộp cơm, nhiều đến mức nó không thèm dích đám kiến ra, cứ để vậy mà ăn.

Không ăn thì chiều đâu có sức làm? Nên thằng Hậu mới ráng ăn cho hết hộp cơm đó. Tầm ba bữa trở lại đây, cơm nó để đến trưa bỗng bốc mùi thiu, mọc cả lông tơ lên rồi.

Giống như đồ ăn để năm mười bữa vậy, trong khi nó mới mua hồi sáng rõ ràng. Thiên cũng bắt đầu thấy hơi sởn gai ốc, cơm mà để trưa mọc lông lên thúi ình có nghĩa có ma cỏ nó quấy phá không cho ăn.

Dưới này ngày xưa vốn là cái nghĩa trang cực kỳ lớn, do ở sát biển địa hình cũng rất tốt nên mấy người nước ngoài mua đất ở đây và xây lên nhà máy đóng tàu. Cứ mỗi năm là nghe có người gặp ma cỏ hoài, thậm chí có người bị t·ai n·ạn c·hết, người đi làm ban đêm thấy có bóng người phụ nữ đứng tập thể dục lúc tám chín giờ tối.

Mà nó cứ bị như vậy miết, bực quá mới mang theo đồ ăn ra tới chỗ làm. Hỏi thì bảo không nói cho vợ nó nghe, sợ cô ấy lo lắng.

Sáng hôm sau, thằng Hậu hỏi anh mượn tiền để đưa cho vợ mua laptop, thấy bạn mình cũng khó khăn nên Thiên cũng gật đầu đồng ý. Ai ngờ được rằng, đến chiều lại xảy ra chuyện không may.

Chiều hôm đó, thằng Hậu được quản lý phân công hàn trên mấy cái ô cửa ở mặt trước boong tàu, thuộc vị trí H41. Cabin nhóm Thiên làm có tất cả năm sáu cái vị trí khác nhau, tính từ H11 cho đến H51, mà trên H51 là phần thượng dành cho Radar và những cột đèn.

Mỗi một block cao tới hai ba mét, năm cái như vậy ráp lại đã lên tới mười, mười một mét, còn chưa tính thêm hai mét của cái dàn bim, đó là cái giá đỡ cho toàn bộ phần cabin.

Hết thảy trên mười bốn mét, vị trí nó làm chắc cũng cao mười mét.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.