Ba anh hớp một nhấp trà nóng, ánh mắt nhìn ra cây me phía trên làng, càng nhìn càng cảm thấy ngột ngạt, liền tò mò hỏi thầy.
“Thầy ơi, con quỷ kia nó chạy đi rồi nhưng sao tui thấy nó còn đáng sợ hơn vậy?”
Thầy Túc với vẻ mặt đăm chiêu, rõ ràng ông cũng cảm nhận như vậy, nhưng mà không thể nói rõ ra đó là gì, chỉ có thể úp úp mở mở.
“Chắc là do con quỷ rời đi không lâu, cho nên phần âm khí vẫn còn lưu lại đó, qua một đoạn thời gian là sẽ hết thôi, vợ chồng ông đừng có lo lắng nữa!”
Nghe thầy nói cũng cảm thấy có lý, ông Lân ba của Thiên lại nói.
“Cái làng này ma cỏ dữ lắm, may mà có thầy ra tay nếu không sẽ còn gặp những chuyện khác nữa!”
“Ta thì ta tính định đi khắp nơi làm phép rồi, nhưng chẳng hiểu sao có ai đó ở bên tai ngăn cản không cho, biết có người cần giúp nên mới nán lại một hai bữa… Chẳng ngờ đâu mới có hơn tiếng sau là ông chạy tới, tôi cũng ngơ ngác luôn.”
Ông Túc vừa kể vừa cảm thấy ly kỳ, không ngừng lắc lắc đầu cảm thán.
“Ủa vậy là có người báo hở thầy?” Ông Lân kinh dị hỏi
Thầy Túc gật đầu, rồi kể tiếp.
“Ban đầu ta không biết trong làng xảy ra chuyện đâu, lúc đó bên tai, có văng vẳng giọng của thanh niên trông vẫn còn rất trẻ, người đó căn dặn mau chạy tới làng Tân Hiệp để đuổi con quỷ kia đi… Đã có hai n·gười c·hết trên cây me rồi. Một cái là nó cái còn lại là thằng con trai khác… Ta vốn ngờ ngợ trong lòng, chưa kịp làm gì thì vợ chồng ông chạy tới gọi. Ta mới tức tốc cùng vợ chồng ông chạy đến đây đấy… Mà nửa đường chạy tới, ta lại nghe giọng nói đó vang lên bên tai, nó chỉ ta rẽ hướng đi thẳng ra ngoài cánh đồng, nhờ vậy mới cứu được con trai hai người…
Cả Thiên và ba anh nghe xong đều giật mình kinh ngạc, những điều đó vừa mới xảy ra không lâu cho nên họ vẫn còn nhớ như in.
Dù ông thầy không nói rõ ràng là ai đã báo cho ông, nhưng Thiên có thể đoán ra được đó là vong hồn của thằng Tuấn.
Trò chuyện một hồi, sắc trời cũng đã gần sáng, không khí âm u tĩnh mịch càng ngày càng yếu dần, sắp nhường chỗ cho bình minh ló dạng, ánh sáng xua tan đi không khí lạnh lẽo buổi đêm.
Thầy Túc bỗng nhìn mọi người một lúc, sau đó mới nói.
“Từ trong miệng thằng đó, ta biết được một câu chuyện về con quỷ này…”
Cả Thiên và ông Lân đều dỏng tai lắng nghe thầy Túc kể tiếp.
Trăm năm trước có một người thầy pháp theo hệ phái Âm Hồn, có nuôi hai con linh thú nhằm câu thông đến cõi âm để hút sức mạnh cho hắn luyện bùa chú. Hai con linh thú này chính là con quỷ bìm bịp và quỷ chim lợn, ngoài khả năng hút sức mạnh từ cõi âm ra, tụi nó còn dẫn dắt linh hồn vất va vất vưởng xuống địa ngục để chờ đầu thai chuyển thế, tích đức cho đời.
Nhưng khi bọn nó tiếp xúc rất nhiều linh hồn, cảm thấy linh hồn của n·gười c·hết có thể giúp chúng trường thọ, một trong hai con liền lén lút ăn mất đi một phần hồn phách của người ta… Tuy rằng linh hồn không tiêu tán hẳn, nhưng đến âm giới sẽ không thể tiếp tục đầu thai chuyển thế được.
Người thầy pháp sau khi phát hiện linh thú của mình có thể cắn nuốt hồn phách thì đã quá muộn rồi, bởi tụi nó ăn quá nhiều hồn phách dẫn đến biến thành quỷ dữ.
Khi đó ông vô cùng tức giận, sợ hãi tụi nó làm hại đến nhân gian, ông liền đem một con giam cầm ở trong gốc cây me, một con giam trong bụi tre cách đó không xa, dùng bùa chú đặc biệt phong ấn cũng như giúp tụi nó hóa giải phần âm khí đã ăn trong người, chỉ mong có thể tiếp tục trở lại làm Linh Thú như xưa.
Sau khi người thầy pháp c·hết, có lẽ tấm bùa chú cũng mất đi hiệu nghiệm, cộng thêm cô Mến bị g·iết chỗ cây me, cung cấp một phần hồn phách cho nó, khiến cho con quỷ bắt đầu lộng hành…
Nghe kể đến đây mọi chuyện dường như được làm sáng tỏ đi phần nào…
Trời vừa sáng, Thiên còn chưa chuẩn bị một ngày mới. Đã thấy ông thầy gọi anh lại, và đưa cho anh một cuốn sách cổ. Bên trên có tựa đề Thiên Văn Phù Chú…
Cũng từ trong miệng ông Túc, anh mới biết cái này do thằng Tuấn để lại cho anh, trước khi nó c·hết đã chuẩn bị toàn bộ, bên trong là những hình thù và các nghi thức để luyện bùa… Thầy Túc nhìn thấy cũng phải động lòng, nhưng ông biết cái gì của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình cho dù dành lấy cả đời cũng không đạt được!
Trước khi ông Túc rời đi, có căn dặn anh một điều, cây me đó vẫn còn tồn tại một con quỷ khác, niên kỷ của nó đã lên tới mấy trăm năm. Nhưng nó đã ngủ say vẫn chưa tỉnh lại, một khi nó thức giấc toàn bộ ngôi làng sẽ nhuốm một màu máu t·ang t·hương… Thầy mong anh chuyển hướng làm thầy pháp, để có thể mau chóng phá giải cái vía thứ tám đang bị phong ấn ra, và trị tận gốc con quỷ còn nằm bên dưới gốc me, tránh cho nhiều người phải c·hết thêm nữa!
Đặc biệt… Thầy Túc có thuật lại với anh một câu ẩn ý như thế này, cũng được thằng Tuấn nó nói cho ông nghe…
“Tám vía xuất, ma quỷ loạn,
Song nhân hợp, thiên địa rung…”
Kỳ lạ ở chỗ, ông Túc không có ngỏ ý mời Thiên làm đệ tử, mà chỉ khuyên anh học nghề thầy pháp, chắc cũng do duyên phận cả hai chỉ đến thế.
Thiên cũng có hỏi ông ấy về vía thứ tám của mình, nhưng thầy Túc chỉ biết lắc đầu không rõ, nói đó chắc hẳn là một lời nguyền hoặc một dị năng đặc biệt mà không ai có. Nếu anh muốn biết cần phải tự mình đi tìm hiểu….
Riêng c·ái c·hết của thằng Tuấn có lẽ là do tính nó nhiều chuyện, hoặc có nguyên do gì đó khó nói! Chỉ là đến hiện tại Thiên vẫn không thể nào hiểu được… Nghĩ đến khuôn mặt buồn bã lúc trước gặp nhau, anh đã sớm cảm nhận có điều bất thường từ nó rồi!
Sau đám tang của thằng Tèo và thằng Tuấn, Thiên tiếp tục lên thành phố làm việc, còn thằng em tên Thiện thế mà lại theo ông thầy Túc học nghề, mặc cho ba mẹ có ra sức ngăn cản.
Quyết định này của nó cũng là một chuỗi sự kiện kỳ bí sau này….