Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 11: - Quỷ Tha Xác 11



Chương 11 - Quỷ Tha Xác 11

11.

Thiện mang khuôn mặt ngơ ngác, nghi hoặc đi ra khỏi đám đông, hỏi thầy.

“Có chuyện gì vậy thầy?”

“Con là người có vía mạnh, quỷ không thể làm hại được, nên ta nhờ con cầm dùm cái lá bùa này, đem dán trên gốc cây me đó, sau đó trở lại đây.”

Ông Túc quét mắt nhìn nó một lượt, sau đó đưa cho Thiện cái lá bùa và căn dặn.

Thiện có chút kinh ngạc, nó chần chừ một chút, nhưng cũng vội làm theo lời thầy dặn, cố đi đến gốc me và đem tấm bùa dán lên đó.

Xong xuôi, thầy Túc khẽ gật đầu hài lòng, đưa mắt nhìn lên đọt cây me, thấy luồng âm khí mạnh mẽ đang không ngừng vùng vẫy như muốn phá vỡ cái lồng giam phép thuật. Thấy không còn nhiều thời gian nữa, ông bắt đầu niệm những câu chú ngữ huyền bí, mỗi một câu thần chú, tấm lá bùa dán trên gốc me tỏa ra ánh sáng rực rỡ, duy nhỉ có mình thầy là thấy rõ, những người còn lại không ai thấy điều kỳ diệu này, ngay cả Thiên mang trên người tám vía cũng thế.

Mãi một lúc sau, bóng đen lượn lờ dần dần tập trung lại, tạo thành hình dáng của một con vật huyền bí. Trên ngọn cây me cổ thụ, hình dáng con chim bìm bịp đứng đó như một bóng ma, đôi mắt nó đỏ rực như máu đang chảy, phát sáng với một ánh nhìn đầy ám ảnh.

Móng vuốt của nó như những lưỡi dao găm, sẵn sàng xé toạc mọi thứ trong bóng tối. Quanh thân nó, một hào quang đen tối tỏa ra, như thể muốn hút mọi sinh khí xung quanh mình. Tiếng kêu của con quỷ giờ đây không chỉ là tiếng thét bình thường, mà còn mang theo đau đớn lẫn tuyệt vọng,

Sau khi con quỷ lộ diện, mọi người ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh đến tận óc, nhất là đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa, sắc lạnh đến mức không ai dám nhìn vào mắt nó.



Chỉ thấy con quỷ liên tục vỗ vỗ đôi cánh trên không trung, phát ra từng tiếng rít gào thê lương ai oán.

“Đó là con quỷ trú ngụ cây me này hay sao?” Một người trong số đó kinh hãi lên tiếng hỏi.

Thiên cũng kinh ngạc nhìn bóng dáng nó, trông chẳng khác nào con chim bìm bịp bình thường, được cái vóc dáng nó cực kỳ to lớn đến dọa người.

“Mau leo lên lấy xác xuống, nếu không sẽ không kịp!”

Thầy Túc bỗng hét lớn, khuôn mặt có phần nhăn nhó, vẫn đứng giữ tư thế tay chắp ở trước ngực, mồ hôi rịn lên trên trán. Có thể thấy thầy Túc đã cố hết sức lực để giam cầm con quỷ lại.

“Nhưng mà thầy, con quỷ còn trên cây me làm sao chúng con dám leo lên đó?” Anh Trí hàng xóm bỗng thấy sợ hãi, bèn lên tiếng.

“Con quỷ bị ta khóa lại rồi, tạm thời không thể chạy thoát được cũng không thể làm hại ai, mau tranh thủ thời cơ đem cái xác xuống.”

Mấy người thấy thế mới quay sang nhìn nhau, chẳng mấy chốc đã có năm sáu người xung phong leo lên cái cây đó, lúc leo lên tinh thần ai nấy đều kéo căng hết cỡ, chỉ sợ con quỷ bìm bịp nó nhào tới cắn xé bọn họ lúc nào không hay.

Nhưng kỳ lạ, khi đã leo tới cái ổ chim đầu tiên, con quỷ vẫn không có t·ấn c·ông, mặc dù đôi mắt đỏ rực của nó vẫn nhìn chằm chằm vào đám người như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến cả đám sợ hãi mất mật.

“Mau lấy xác xuống rồi rút, chứ ta không chịu đựng được lâu hơn đâu, nếu không con chim nó phá lồng giam liền nguy hiểm đấy!”



Giọng ông Túc ở bên dưới vọng lên, vô cùng gấp rút, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Xèo… Xì Xèo…

Bỗng một âm thanh kỳ lạ phát ra, thầy Túc giật bắn mình nhìn sang một góc ở phía xa xa, nơi mà ông chôn mấy cái lá bùa bên dưới cùng với cây nhang, phát hiện một trong số những cây nhang bỗng dưng b·ốc c·háy lên ngùn ngụt, lá bùa cũng bị cháy theo đó.

Ông Túc vội vã hối thúc năm người bọn họ.

“Mau lên trước khi tám lá bùa của ta cháy hết!”

Năm người cũng thấy dị tượng bên dưới, da gà da ốc nổi lên cục cục, đâu có dám chậm trễ thêm, cố leo tới cái ổ chim thứ nhất.

Bên trong ổ chim, là xác của thằng Tèo nằm gọn trong đó. Cả người nó máu me be bét hết, khuôn mặt bị dập nát, tay chân biến dạng vô cùng thê thảm. Mọi người cố nén sự sợ hãi, lần lượt đưa t·hi t·hể nó xuống đất. Tiếp tục leo đến cái tổ thứ hai, mà đến cái tổ kia, ánh mắt của con quỷ bìm bịp càng thêm dữ tợn, vùng vẫy càng lúc càng mạnh hơn, làm cho mấy cái lá bùa cháy càng nhanh.

Lúc này tám cái lá bùa đã phụt cháy hết năm cái, mọi người đứng xem bên dưới cũng hồi hộp lo lắng thay.

Đến nơi năm người mới c·hết lặng, trong tổ chim đó không ngờ là xác của thằng Tuấn, thằng bạn thân thiết nhất của Thiên từ nhỏ đến lớn, mình mẩy cả người nó bầm dập tím tái, đôi mắt thủng sâu đen ngoáy, không còn thấy con ngươi đâu nữa. Hai chân nó đã bị cắn rỉa gần như hết phần thịt chỉ còn khung xương dính đầy máu, năm người hít một ngụm khí lạnh, cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực như muốn n·ôn m·ửa ra ngoài. Cảnh tượng còn kinh khủng hơn t·hi t·hể của thằng Tèo.

Khi đưa được cái xác thằng Tuấn xuống, cũng là lúc lá bùa thứ tám phựt cháy, con quỷ từ trên cao nhìn chằm chằm vào đám người bọn họ, đôi mắt toát lên vẻ oán hận nồng đậm.



Cảm thấy chuyện tốt của mình bị con người phá hủy, nó uất hận kêu lên một hồi Whoop… Whoop thật dài…

Nhận thấy con quỷ muốn giương cánh bỏ chạy, thầy Túc không cho nó cơ hội. Trên gốc me vừa nãy, rõ ràng còn một tấm bùa chưa dùng đến. Ông thầy cầm chặt thanh kiếm trong tay, múa may và không ngừng đọc thần chú triệu hồi phép thuật. Lúc con quỷ sải rộng đôi cánh dài, tấm bùa dán trên gốc me bỗng phát huy tác dụng, một luồng sáng chói mắt như thái dương, phóng thẳng vào con quỷ trên cao.

Bên tai thầy Túc chỉ nghe tiếng phốc rõ to, một bên cánh của con quỷ bị chặt đứt ngay tức khắc, quỷ bìm bịp phát ra tiếng thét thê lương, nó sợ hãi lung la lung lay cái cánh còn lại cố gắng bỏ chạy.

Mà thầy Túc cũng mất toàn bộ sức lực, mệt mỏi ngã người ngồi bệch xuống đất, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.

Thiên thấy được lúc con quỷ kia bỏ chạy, có rơi một cái gì đó xuống đất, anh vội chạy tới gốc cây me tìm tòi, sau một hồi mới thấy được một cánh chim màu đen nhỏ nằm ở sát bìa ruộng.

“Mau đưa cho ta cái đó xem!” Thầy Túc bỗng mở miệng nói.

Thiên cũng mang nó đưa cho thầy xem, ông Túc ngắm nghía nó một lúc cũng đưa lại cho anh và lên tiếng.

“Đây là cánh của con quỷ vừa rồi, mất đi một cánh chắc trăm năm tới nó sẽ không dám trở lại nơi này nữa!”

Nghe thầy nói vậy cả làng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít ra sau này sẽ không còn ai phải gặp nó nữa.

Một đêm đánh đuổi hai con quỷ, thầy Túc đã hoàn toàn kiệt sức, phải vào nhà Thiên để nghỉ qua đêm. Thi thể của hai đứa nó cũng được đưa về để chuẩn bị làm lễ an táng, c·ái c·hết của thằng Tuấn cũng khiến tâm trạng anh buồn không dứt, dù gì nó cũng là bạn thân nhất từ trước tới giờ.

Mới hồi chiều còn gặp nhau xong, chỉ trong vòng vài tiếng đã phải chạy ra vớt xác nó về… Anh cũng nghi ngờ tại sao thằng Tuấn lại c·hết một cách đột ngột như vậy? Đều liên quan đến con quỷ kia, nhưng c·ái c·hết giữa thằng Tèo và nó cảm giác có gì đó vô cùng kỳ quặc…

Đêm hôm đó, cả nhà không ai ngủ được đành thức mãi đến sáng, Thiên lọ mọ nấu một chút nước ấm đem ra pha trà, cùng với ba và ông Túc ra trước sân ngồi nói chuyện.

Và cũng cuộc nói chuyện này đã mở ra những bí mật về con quỷ cây me kia…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.