Vị khách đến thăm ăn mặc nho nhã lịch sự, áo sơ mi trắng, gile xám, đeo kính gọng vàng, hai cúc áo dưới cổ được cởi ra, vừa nghiêm túc vừa thoải mái.
Tống Thành Nam nhiệt tình, hiếu khách, lại để thời gian cho Tần Kiến và vị khách nói chuyện riêng, đúng là người đàn ông trưởng thành chín chắn.
Anh rửa cốc, pha trà, khi lá trà từ từ nở ra trong nước nóng rồi chìm xuống đáy cốc, anh nghe thấy vị khách trong phòng khách cố tình hạ giọng hỏi Tần Kiến, anh là ai?
Tần Kiến dừng lại một chút, dường như nhìn về phía nhà bếp. Tống Thành Nam không hề có biểu hiện gì, hai tay chống lên mặt bàn đá cẩm thạch của tủ bếp. Nước trà dần dần đậm màu khiến anh nhớ đến đôi mắt của Tần Kiến trong ánh ban mai sáng nay.
"Nếu anh có thể bỏ qua những lời đàm tiếu, không sợ định kiến, không còn tự làm khổ mình nữa, Tần Kiến, em có thể cho anh... một cơ hội nữa không?" Anh hỏi.
Trong mắt thanh niên lóe lên sự kinh ngạc, như một tia sáng chiếu vào rìa bóng đêm, xua tan màn đêm u ám. Nhưng tia sáng đó chợt tắt, Tần Kiến cụp mắt xuống, với lấy điếu thuốc của Tống Thành Nam đặt bên cạnh mình.
Làn da trần trụi áp sát vào người Tống Thành Nam, mùi hương nam tính của tuổi trẻ vẫn chưa tan hết, nhưng không còn thấy sự say mê vừa rồi nữa.
Tần Kiến hiếm khi hút thuốc, thỉnh thoảng hút một điếu, khí chất bên ngoài cũng rất khác so với Tống Thành Nam. Tống Thành Nam hút thuốc rất phong độ, mang theo vẻ quyến rũ bất cần. Còn Tần Kiến mỗi lần hút thuốc, vẻ u ám trên mặt còn đậm hơn cả khói thuốc, âm trầm lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần. Nhưng nếu có ai không sợ vẻ mặt lạnh lùng đó mà đến gần, sẽ phát hiện ra đằng sau làn khói thuốc lượn lờ là đôi mắt mang theo nỗi buồn man mác.
Cậu châm thuốc, chậm rãi hút hai hơi rồi mới nói: "Chủ nhiệm Tống, không nghiêm trọng như anh nói đâu. Cơ hội gì chứ, đàn ông với đàn ông ở bên nhau chỉ vì chuyện đó thôi, nếu anh không phản đối, em sẵn sàng."
Tống Thành Nam nhíu mày: "Em biết anh không phải muốn điều này." Người đàn ông thô bạo nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Còn em... cũng không chỉ vì chuyện đó."
"Nói sau đi." Thanh niên thoát khỏi sự khống chế, "Đi một bước tính một bước."
Nước trà đã chuyển sang màu nâu sẫm, Tống Thành Nam nghe thấy Tần Kiến giới thiệu mình với vị khách: "Bạn, một người bạn cũ."
Anh khẽ thở dài, rồi chỉnh lại biểu cảm, nhếch mép cười, bưng tách trà ra khỏi bếp.
Vị khách họ Bạch, tên Vũ. Hơn Tần Kiến hai khóa, hiện đang làm việc tại một công ty internet nổi tiếng, đúng là một IT elite.
"Cậu Bạch tối nay muốn ăn gì?" Tống Thành Nam cười đặt tách trà xuống.
"Em ăn gì cũng được, Tần Kiến nấu gì em ăn nấy."
Câu nói này nghe quen quen, hình như sáng nay Tống Thành Nam vừa dùng nó để lấy lòng Tần Kiến.
"Đã từng nếm thử tay nghề của Tần Kiến nhà chúng tôi rồi à?" Tống Thành Nam hỏi câu này, liếc nhìn Tần Kiến.
"Đương nhiên là từng nếm thử rồi, tay nghề của Tần Kiến rất tốt, tuy chỉ là món ăn gia đình nhưng ăn rất ngon miệng. Em tốt nghiệp hai năm rồi, cũng đã hai năm không được ăn cơm cậu ấy nấu, thật sự hơi thèm."
Tống Thành Nam mỉm cười, nhướng mày, dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân: "Trùng hợp thật đấy, đàn em của cậu sáng nay còn nói muốn trổ tài, xem ra cậu thật sự có phúc."
Ánh mắt hai người đàn ông đều nhìn Tần Kiến, một người mong đợi, một người không rõ ý đồ. Thanh niên đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: "Em thấy trong tủ lạnh có rau xanh và thịt cừu, hay là tối nay chúng ta ăn lẩu nhúng nhé."
"Cũng được." Bạch Vũ nhanh chóng đồng ý, "Mùa hè ăn lẩu cay Tứ Xuyên, giải nhiệt."
"Tứ Xuyên..." Tần Kiến vô thức nhìn xuống thân dưới của Tống Thành Nam, "Hay là ăn lẩu thanh đạm đi, ăn cay dễ bị nóng."
Tần Kiến nói gì Bạch Vũ cũng đồng ý, chỉ có Tống Thành Nam sau khi hiểu ra thì đỏ mặt, khẽ chửi một câu "Chết tiệt".
Bàn ăn chia làm hai bên, Tần Kiến và Bạch Vũ ngồi một bên, Tống Thành Nam ngồi một bên.
Hơi nước lẩu bốc lên tạo thành một bức tường ở giữa, khiến Tống Thành Nam cảm thấy ngột ngạt. Tên đàn anh chết tiệt này quá nhiệt tình với Tần Kiến, gắp thức ăn rót rượu lấy lòng.
Tống Thành Nam không ăn uống gì nhiều, chỉ hút thuốc liên tục, nhìn hai người đối diện trò chuyện qua làn khói. Đó là khoảng thời gian anh vắng mặt, dự án, giáo sư hướng dẫn, code, bug, một lập trình viên đã hói đầu, con mèo ở ký túc xá 304, và những mẩu giấy nhắn tỏ tình với Tần Kiến trên bảng tin của trường.
Mỗi chủ đề đều là chuyện Tống Thành Nam không thể xen vào.
Bỗng nhiên, những ngón tay thon dài đặt một dĩa thịt trước mặt anh, đổi lấy cái dĩa trống không.
"Tắt thuốc đi, ăn chút gì đó." Tần Kiến thu tay về, đặt cái dĩa trống trước mặt mình.
Tống Thành Nam vừa rồi ăn lẩu giữa mùa hè nóng nực cũng không thấy ấm, bây giờ lại cảm thấy ngũ tạng như được tưới một chậu nước nóng, ấm áp từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Đặc biệt là dưới ánh mắt kinh ngạc của tên đàn anh chết tiệt kia, Tống Thành Nam càng thấy thoải mái.
Anh dập tắt điếu thuốc, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, vài miếng đã ăn hết sạch đồ ăn trong dĩa, rồi từ từ thẳng lưng, nhân lúc Tần Kiến đi vệ sinh, hỏi: "Cậu Bạch và Tần Kiến quen nhau thế nào? Tính em ấy không dễ gần đâu."
Bạch Vũ tháo kính ra, lau hơi nước trên đó: "Đúng vậy, Tần Kiến tính tình lạnh lùng, nhưng chỉ những người không hiểu cậu ấy mới nghĩ vậy."
Tống Thành Nam thấy răng ê buốt, nước chấm vừa rồi cho hơi nhiều giấm.
"Tụi em quen biết và trở nên thân thiết cũng là một sự trùng hợp. Năm ba đại học, em tham gia một cuộc thi lập trình cấp quốc gia. Một tuần trước khi nộp bài, em mới phát hiện chương trình của mình đã bị đối thủ trong ký túc xá đánh cắp, và đã nộp cho ban giám khảo trước một bước. Em không cam tâm, vừa khiếu nại với ban giám khảo vừa chạy đến nhà nghỉ nhỏ bên ngoài trường ngày đêm thiết kế chương trình mới, đói thì gọi đồ ăn ngoài. Tần Kiến lúc đó làm shipper bán thời gian, tình cờ đến giao đồ ăn cho em, cậu ấy chỉ liếc nhìn màn hình máy tính của em đã chỉ ra một lỗi sai do em vội vã làm. Lúc đó em biết mình đã gặp được cứu tinh, em hy vọng cậu ấy ở lại, giúp em hoàn thành một số phần xây dựng cơ bản đơn giản trong chương trình."
"Em ấy ở lại giúp cậu ư?" Tống Thành Nam không tin Tần Kiến lại tốt bụng như vậy.
"Cậu ấy nhận tiền." Bạch Vũ cười nói, "Nhưng cậu ấy thật sự xứng đáng, nhờ có sự giúp đỡ của cậu ấy, em đã nộp bài đúng hạn và giành được giải vàng của cuộc thi đó."
"Em biết Tần Kiến thiếu tiền, nhưng giao đồ ăn và làm thêm không thể phát huy hết giá trị của cậu ấy. Em đã giới thiệu cậu ấy với giáo sư hướng dẫn của em, đề cử cậu ấy vào nhóm nghiên cứu của giáo sư. Giáo sư của em rất thích cậu ấy, luôn khuyên cậu ấy học lên cao học, muốn giữ cậu ấy lại bên cạnh, nhưng cậu ấy..." Bạch Vũ nhún vai, "Nhưng cậu ấy không muốn tiếp tục học nữa, cậu ấy nói muốn quay về thành phố Tân Thành, ở đó có người cậu ấy quan tâm."
"Quan tâm..." Tống Thành Nam khẽ nắm tay, từ từ siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, cơn đau lan ra.
Tâm trạng anh xáo động, nhưng không dám tự nhận là "người Tần Kiến quan tâm". Dù sao sau khi gặp lại, thằng nhóc đó cũng quá lạnh nhạt. Ngay cả sáng nay, sau khi hai người trải qua chuyện đó, cậu vẫn chưa chấp nhận anh.
Anh lại muốn hút thuốc.
Tần Kiến đứng trong nhà vệ sinh rất lâu, cánh cửa mỏng manh không thể chắn được giọng nói của Bạch Vũ trong phòng khách. Cậu muốn ra ngoài ngăn cản, song lại không tìm được thời điểm thích hợp. Cho đến khi Bạch Vũ nói ra hai chữ "quan tâm", Tần Kiến mới từ từ dựa vào cửa, cảm thấy mình giống như một sinh vật mềm yếu bị lột vỏ, bất cứ ai cũng có thể nghiền nát.
Điều chỉnh tâm trạng một lúc, Tần Kiến mới mở cửa nhà vệ sinh, bước ra ngoài. Cậu không nhìn biểu cảm của Tống Thành Nam, nhưng có thể cảm nhận được anh vẫn luôn nhìn mình.
Bạch Vũ nhìn thấy cậu thì vui mừng, rủ cậu cuối tuần cùng nhau đi tham quan các địa điểm du lịch của thành phố Tân Thành.
Tống Thành Nam thầm "chậc" một tiếng, tay nắm chặt điếu thuốc, có hơi bực bội. Nhưng dù sao tên đàn anh chết tiệt kia cũng từng giúp đỡ Tần Kiến, anh không tiện ngăn cản, chỉ đợi Tần Kiến lên tiếng.
"Thành phố Tân Thành mùa hè không có gì để chơi, mùa đông thì có một số trò chơi trên băng tuyết." Tần Kiến nói.
Tống Thành Nam khá hài lòng với câu trả lời của cậu, tiếc là tên đàn anh chết tiệt kia không biết điều.
"Anh nghe nói sông Tân Thành rất đáng để tham quan, cậu có thể dành chút thời gian dẫn anh đi xem không?"
Lại nữa rồi, giọng điệu không quá thân thiết cũng không quá xa cách, lời nói đùa không quá đáng, rất biết chừng mực.
"Dự án của Tần Kiến đang trong giai đoạn hoàn thành, cuối tuần có thể không có thời gian, hay là để tôi đi cùng cậu nhé cậu Bạch."
Tống Thành Nam vừa dứt lời thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Anh vừa định đứng dậy, Tần Kiến đã nhanh chân hơn: "Để em."
Nhà vốn không lớn, bàn ăn cách cửa không xa, Tần Kiến mở cửa, trước mắt là hai người phụ nữ, một già một trẻ. Người già tần tảo, mái tóc hoa râm, người trẻ tuổi đôi mươi, vẻ mặt lo lắng nhưng ánh mắt lại linh hoạt.
"Đồng chí, cho hỏi đây có phải nhà của Tống Thành Nam không?" Người già hỏi.
Tần Kiến không nói gì, hơi nghiêng người sang một bên. Mặt trời sắp lặn, ánh mắt ba người đều nhìn về phía Tống Thành Nam.
Tống Thành Nam nhìn rõ người đến, vội vàng đứng dậy, không thể tin được gọi một tiếng: "Mẹ!"