"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Tống Thành Nam nhận lấy túi đồ trong tay mẹ, dìu bà vào nhà, "Sao mẹ không báo trước một tiếng, để con ra đón mẹ, mẹ chưa từng đi xa, lỡ lạc đường thì sao?"
Mẹ Tống đi đường xa mệt mỏi, bước chân hơi loạng choạng. Bà được Tống Thành Nam dìu đến ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt hơi đục liếc nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi trong phòng.
"Nhớ con, nên đến thăm con. Mẹ không sao, vẫn chưa già đến mức không đi lại được, còn có Huệ Huệ chăm sóc mẹ mà." Mẹ Tống nắm lấy tay cô gái trẻ đang đứng bên cạnh, vỗ nhẹ, "Tiểu Nam, đây là con gái út của nhà chú Vương hàng xóm. Con còn nhớ không? Lúc con mười tuổi, đi dự đám cưới con trai trưởng làng còn lấy kẹo dụ dỗ con bé, lúc đó nó chưa đầy một tuổi, nhìn xem bây giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi."
"Anh Tống, chào anh, em tên là Vương Huệ Huệ, anh gọi em là Huệ Huệ hoặc Tiểu Huệ đều được."
Vẻ e thẹn vừa phải của cô gái trẻ khiến Tống Thành Nam chột dạ. Anh quay đầu nhìn Tần Kiến, thấy cậu đang dùng khăn giấy lau vết dầu mỡ trên bàn.
"Cảnh sát Tống, bác gái đi đường xa chắc chắn rất mệt, anh sắp xếp cho bác gái nghỉ ngơi đi, em xin phép đi trước." Bạch Vũ đúng lúc đứng dậy chào tạm biệt.
"Tôi đi cùng anh." Tần Kiến ném khăn giấy bẩn vào thùng rác, rồi cũng đứng dậy. Cậu lại đeo chiếc mặt nạ giả tạo, cười nói với mẹ Tống, "Bác gái, bác nghỉ ngơi cho khỏe, đến đây rồi thì ở lại chơi vài ngày, để chủ nhiệm Tống dẫn bác đi dạo."
Mẹ Tống lại sững người, bà nhìn hai thanh niên bình tĩnh tự nhiên, gượng gạo gật đầu.
"Em không được đi." Tống Thành Nam bước nhanh đến bên Tần Kiến, nắm lấy cổ tay cậu, giọng điệu kiên quyết, "Em ở lại đây, anh còn có chuyện muốn nói với em."
Tần Kiến cúi đầu: "Nói sau đi."
Ánh mắt mẹ Tống dán chặt vào cổ tay bị Tống Thành Nam nắm lấy, đôi tay già nua đặt trên đầu gối nắm chặt chiếc quần hoa, tạo thành những nếp nhăn. Bà đột nhiên cao giọng, đẩy cô gái trẻ ra phía trước: "Tiểu Nam, Huệ Huệ là người mẹ chọn cho con, lần này dẫn con bé đến đây là muốn hai đứa sớm kết hôn, để mẹ sớm được bế cháu."
Mọi người trong phòng đều sững sờ, chỉ có cô gái trẻ đỏ mặt, nép vào lòng mẹ Tống.
Trong lòng Tống Thành Nam bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận. Cả đời anh luôn sống tốt với mọi người, nên giúp hay không nên giúp, nên chịu đựng hay không nên chịu đựng đều tự mình gánh vác, thậm chí còn bị Tần Kiến mỉa mai là Lôi Phong sống, Bồ Tát sống. Người ta nói ở hiền gặp lành, nhưng sao đường tình duyên của anh lại gian nan như vậy?! Anh nghiến răng nhìn Tần Kiến đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế của mình, trầm giọng nói: "Ngoan một chút đi!"
Tần Kiến biết giữa cậu và Tống Thành Nam, dù là quá khứ hay hiện tại, người nắm quyền chủ động luôn là Tống Thành Nam. Ngay cả trên giường, nếu anh không chiều theo cậu, cậu cũng không thể nào đè anh xuống được.
Lời nói tha thiết của Tống Thành Nam sáng nay vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
Cậu đã từ chối, dùng hết sức lực của mình.
Cậu sợ. Sợ mọi chuyện sẽ thay đổi, sợ giữa chừng lại xuất hiện một "Thẩm Bình" khác, sợ Tống Thành Nam lại phát huy lòng tốt, sợ anh thỏa hiệp với những lời đàm tiếu... cũng sợ mình lại bị tổn thương đến mức chẳng còn gì. Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi của cậu đã thành hiện thực nhanh đến vậy, thậm chí không cho cậu thời gian để chuẩn bị, cũng không cho phép cậu được mơ một giấc mơ đẹp.
Tần Kiến cảm thấy nghẹt thở, căn phòng nhỏ này khiến cậu không thở nổi. Cậu nắm chặt tay, nhìn Tống Thành Nam lạnh lùng nói: "Buông tay ra."
Chỉ trong nháy mắt, Tống Thành Nam đã nhanh chóng kìm nén cơn giận, sắc mặt trở nên trầm tĩnh. Anh lại là người đàn ông điềm đạm chín chắn, cũng thuận theo lời Tần Kiến buông tay cậu ra.
Buông tay, nhưng lại đặt lên vai, người đàn ông dùng sức kéo thanh niên về phía mình, quay đầu nhìn cậu nói: "Người khác anh không quản được, cũng không có tư cách quản, nhưng em là người yêu của anh, anh quản em thì em phải nghe lời."
Tần Kiến: "!"
Bạch Vũ: "!"
"Cái gì?! Tiểu Nam, con đang nói gì vậy?" Mẹ Tống hoảng hốt, bà lo lắng nhìn cô gái trẻ bên cạnh, "Con đừng... đừng nói đùa."
"Con không nói đùa." Tống Thành Nam mỉm cười, ôm Tần Kiến đi về phía mẹ Tống, "Mẹ, đây là người yêu của con, Tần Kiến. Con định một thời gian nữa mới dẫn em ấy về thăm mẹ, không ngờ mẹ lại đến trước, vừa hay, gặp sớm còn hơn gặp muộn."
Tần Kiến bị Tống Thành Nam ôm vai từ khi nghe thấy hai chữ "người yêu" vẫn luôn giữ nguyên tư thế thẳng lưng, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa thả pháo xong vẫn bình tĩnh.
Tống Thành Nam mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Tần Kiến: "Ngẩn người ra đó làm gì, còn không chào hỏi."
"Tống Thành Nam!" Mẹ Tống đứng dậy quát lớn, "Dù con có đang nói đùa hay không, mẹ cũng không đồng ý cho con ở bên một người đàn ông, cũng không cho phép một người đàn ông bước vào cửa nhà họ Tống!"
Không khí lập tức căng thẳng, ngòi pháo nổ ra ánh lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra một trận gió tanh mưa máu.
Bỗng nhiên một giọng nói phá vỡ sự im lặng: "Tần Kiến, em đi theo anh đi, anh thích em lâu rồi, hơn nữa anh đã come out với gia đình rồi. Hãy tin anh, gia đình anh tuyệt đối sẽ không cản trở chúng ta. Anh có thể giới thiệu cho em những công việc tốt nhất, với năng lực của em nhất định sẽ có một sự nghiệp thành công."
Là Bạch Vũ, cậu ta nắm lấy tay Tần Kiến, giọng nói gấp gáp và chân thành.
Tần Kiến chưa kịp trả lời, Tống Thành Nam đã cười khẩy, hèn gì anh luôn thấy tên đàn anh chó má kia khó ưa, hóa ra là đang ủ mưu.
Anh buông Tần Kiến ra, gỡ tay Bạch Vũ, kéo cậu ta xoay người lại, một tay đặt lên vai cậu ta, trông có vẻ thân thiện nhưng thật ra là đang ép cậu ta ra cửa.
Vừa đi vừa nói: "Tần Kiến nhà tôi rất xuất sắc, cậu Bạch thích em ấy cũng là chuyện bình thường. Nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên từ bỏ đi, 'người Tần Kiến quan tâm' là tôi, vẫn luôn là tôi."
Anh lấy áo khoác ngoài và cặp tài liệu của Bạch Vũ trên móc treo quần áo nhét vào tay cậu ta, vừa mở cửa vừa ghé vào tai cậu ta thì thầm: "Em ấy thích tôi từ năm 16 tuổi, ly rượu đầu tiên là uống vì tôi, bài hát tình ca đầu tiên là hát cho tôi nghe, giọt nước mắt đầu tiên cũng vì tôi mà rơi. Em ấy đã từng nấu cơm cho tôi, cũng từng liều mạng vì tôi. Vì vậy, cậu không có cơ hội đâu cậu Bạch."
"Hiểu chưa?" Anh vỗ vai Bạch Vũ hai cái đầy ẩn ý rồi đẩy cậu ta ra ngoài, "cạch" một tiếng đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa vừa dứt, nhìn cánh cửa tối om, Tống Thành Nam hít sâu một hơi, đè nén sự bực bội trong lòng. Quay người lại, anh lại là người đàn ông trưởng thành điềm tĩnh.
Anh nghiêm mặt nói: "Mẹ, bất kể Thẩm Bình đã nói gì với mẹ, bất kể bây giờ mẹ có thể chấp nhận hay không, con cũng sẽ ở bên Tần Kiến. Con không còn nhỏ nữa, quyết định của con không phải là bốc đồng, con không vi phạm pháp luật cũng không làm chuyện trái với đạo đức. Con chỉ muốn sống cùng người con yêu, đồng thời cũng hy vọng nhận được lời chúc phúc từ người mẹ mà con yêu quý nhất."
Mẹ Tống ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai tay ôm mặt khóc nức nở: "Con muốn làm mẹ tức chết sao? Con muốn làm mẹ tức chết sao?"
Tống Thành Nam nhìn mẹ khóc, trong lòng không đành lòng. Nhưng anh biết mình không thể dao động, không thể nhượng bộ. Dù chỉ một chút do dự cũng sẽ khiến bóng tối càng thêm dày đặc, khiến Tần Kiến lại rơi vào tuyệt vọng.
Anh vỗ lưng Tần Kiến: "Em dẫn Tiểu Huệ đi tìm nhà nghỉ ở đi, anh có vài lời muốn nói với mẹ. Yên tâm, không sao đâu."
Kể từ khi gặp lại, lần đầu tiên Tần Kiến lộ ra vẻ lo lắng trước mặt Tống Thành Nam, nhưng lại được câu nói "yên tâm" trầm thấp của anh an ủi một cách kỳ diệu. Giao phó cục diện rối rắm cho chủ nhiệm Tống mạnh mẽ sẽ không sai, đây là chân lý mà cậu luôn tin tưởng trong những năm qua.
Vương Huệ Huệ có chút không cam lòng, nhưng mẹ Tống đang khóc không còn tâm trí để ý đến cô, Tống Thành Nam thì lại gây sức ép không giận mà uy. Cô đành phải cầm túi xách, do dự đi theo Tần Kiến ra ngoài.
Mẹ Tống cúi đầu, chỉ lộ ra mái tóc hoa râm, lần trước bà khóc là khi nào? Ngày ba Tống mất. Nửa đời sống góa bụa, vất vả nuôi con, cuối cùng cũng đến lúc được an hưởng tuổi già, nước mắt lại một lần nữa thấm vào những nếp nhăn hằn sâu trên mặt. Tống Thành Nam khẽ thở dài, đi đến ôm mẹ.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng bà, vừa an ủi vừa áy náy: "Mẹ, có chuyện con phải thú nhận với mẹ, con... không được với phụ nữ."
"Cái gì?" Mẹ Tống lập tức nín khóc, ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay, hoang mang hỏi, "Tiểu Nam, con có ý gì?"
Giữa chông gai, Tống Thành Nam trưởng thành lão luyện giỏi nắm bắt tâm lý con người đã chọn một con đường dễ đi nhất.
Anh đứng dậy, lấy một cuốn sách từ dưới đáy tủ ra, lật đến chỗ đã gấp mép: "Mẹ xem, trong sách nói, con bị vấn đề về nhiễm sắc thể bẩm sinh."
Tống Thành Nam giả vờ buồn bã, chống cằm, rít một hơi thuốc: "Mẹ, mẹ có biết tại sao bao nhiêu năm nay con không có bạn gái không? Có biết tại sao con lại đồng ý kết hôn giả với Thẩm Bình không? Con muốn báo đáp ơn nghĩa của chị ấy đối với gia đình chúng ta, nhưng cũng có ý muốn che giấu khuyết điểm của mình."
Anh gạt mạnh tàn thuốc, trông rất xấu hổ: "Vì một số vấn đề bẩm sinh, con... không làm được với phụ nữ."
Mẹ Tống lại nắm chặt chiếc quần hoa, run rẩy hỏi: "Thật sao? Con không lừa mẹ chứ?"
"Chuyện này... cũng không phải chuyện vẻ vang gì, lừa mẹ làm chi."
"... Con chưa thử, sao biết... không được."
"Đã thử rồi, con từng có bạn gái, người ở Tân Phát, xinh lắm, tên là Cung Đình Đình, Thẩm Bình cũng biết chuyện này."
"Không được?"
"Không được." Làn khói Tống Thành Nam thở ra mang theo sự xấu hổ, "Không có cảm giác gì cả."
"Không đến bệnh viện khám sao?"
"Đã khám rồi, bác sĩ và sách nói giống nhau, không phải bệnh, không chữa được."
Mẹ Tống theo bản năng lật sách, lộ rõ vẻ bối rối: "Vậy... với đàn ông thì được?"
Tống Thành Nam cúi đầu: "Ừm."
Mẹ Tống trầm ngâm một lúc, nghi ngờ hỏi: "Thẩm Bình nói là do tên họ Tần đó dụ dỗ con, nếu không con sẽ không như vậy."
"Hầy, chị ấy đứng ngoài cuộc làm sao biết được nguyên nhân, là con muốn giữ người ta lại." Tống Thành Nam thở dài, "Con cũng không thể cứ sống một mình mãi được, tuổi càng ngày càng lớn, không có ai bên cạnh thì quá cô đơn. Tần Kiến tuy còn trẻ nhưng rất biết chăm sóc người khác, nấu ăn, giặt giũ, làm việc nhà, ngay cả việc may vá cũng làm được. Con cũng có ý đồ xấu, muốn giữ em ấy lại bên mình."
"Cậu ta đồng ý sao?" Mẹ Tống vội vàng hỏi.
"Ban đầu không đồng ý, chẳng phải em ấy đã lấy cớ đi học đại học để tránh mặt con bốn năm sao. Bây giờ khó khăn lắm con mới dỗ dành em ấy quay lại, sắp thành công rồi, mẹ lại đến phá đám, chuyện này e là hỏng bét!" Tống Thành Nam ngả người ra lưng ghế sô pha, thở dài một tiếng.
Mẹ Tống vẫn bối rối, thậm chí còn hoảng loạn hơn lúc nãy, người phụ nữ lớn tuổi cả đời chưa từng bước ra khỏi làng quê không biết nên tin ai? Là Thẩm Bình nói chắc như đinh đóng cột, hay là con trai đang thở dài than vãn.
Chỉ có cuốn sách trong tay là không lừa dối bà, đó là sự sùng bái của bà đối với tri thức.
"Tiểu Nam, đưa cuốn sách cho mẹ xem, mẹ phải... mẹ phải suy nghĩ kỹ."
—------
Gấu Gầy: Chủ nhiệm Tống giải quyết nhanh gọn lẹ ghê 👏