Trong nồi, những bong bóng nhỏ sôi sùng sục, mùi thơm của gạo lan tỏa khắp phòng.
Tống Thành Nam mặc quần dài ở nhà, cởi trần, bước vào căn bếp nhỏ. Anh đến gần người đang nấu cháo, lười biếng ôm lấy cậu từ phía sau. Cằm đặt trên vai thanh niên, hai tay anh vòng qua vòng eo săn chắc đã gây ra sóng gió đêm qua.
"Kiến đại gia, em thật sự rất tuyệt." Người đàn ông dùng môi chạm vào những sợi lông tơ nhỏ trên tai thanh niên, nhìn chúng dựng đứng dưới ánh ban mai.
Chiếc máy hút mùi cũ kỹ thường xuyên hỏng hóc, hơi nóng bốc lên từ nồi cháo làm vành tai Tần Kiến đỏ ửng.
"Sao anh không ngủ thêm một lát?" Tần Kiến nghiêng đầu nhìn thấy vết cắn trên vai và vết đỏ trên ngực Tống Thành Nam, bỗng nhiên cảm thấy căn bếp nhỏ này thật sự hơi nóng.
"Ngày nào cũng chạy bộ tập thể dục, đồng hồ sinh học đã hình thành rồi, ngủ nướng không được." Tống Thành Nam mở tủ treo trên máy hút mùi lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa bằng bếp ga. Anh nghiêng đầu hút một hơi, phả ra làn khói dài, xoa mạnh eo Tần Kiến: "Kiến đại gia, không thể làm thêm một hiệp nữa sao?".
Tần Kiến buông tay cầm nồi ra, xoay người ấn Tống Thành Nam vào tường, hôn lên đôi môi đã đóng vảy của anh: "Chủ nhiệm Tống, bây giờ dâm đãng như vậy, tối qua sao lại bảo em dừng lại?".
Tống Thành Nam cười khẩy: "Chỉ có anh mới chịu được em hành hạ, đổi lại là người khác thì đã khóc lóc om sòm rồi."
Tần Kiến không khỏi nhếch mép cười, Tống Thành Nam phóng túng lưu manh khiến cậu ngứa ngáy trong lòng, lại dùng sức ấn anh vào tường: "Chủ nhiệm Tống lợi hại như vậy, là muốn làm trước khi ăn hay là sau khi ăn?".
Tống Thành Nam xoa mái tóc được ánh ban mai nhuộm vàng của Tần Kiến, buông tay ôm lấy cậu: "Kiến đại gia tha mạng, hình như anh hơi sốt."
Thanh niên sững người, sau đó bình tĩnh lại, hơi cúi người, áp trán mình vào trán Tống Thành Nam, một lúc sau mới buông ra. Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, quay lại tắt bếp, cởi tạp dề: "Chúng ta đến bệnh viện đi."
Tống Thành Nam lại ôm thanh niên vào lòng: "Đừng lo lắng, không sao đâu, anh uống thuốc là được."
"Không được, phải đến bệnh viện."
"Thật sự không cần," Tống Thành Nam hối hận vì đã nói nhiều, "... Lần trước anh cũng chỉ uống thuốc là khỏi."
"Lần trước..." Tần Kiến nhớ lại cái đêm hoang đường bốn năm trước, khao khát mãnh liệt cuồng nhiệt như sóng, cả hai đều muốn nuốt chửng đối phương. Sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy, Tống Thành Nam đã đi đâu mất, mãi đến ba ngày sau mới gặp, cậu cũng không thấy anh có gì khác thường.
Người đàn ông hơi đỏ mặt, hôn lung tung lên mặt Tần Kiến vài cái: "Thật sự không sao, em nói vài câu dễ nghe, anh sẽ khỏi nhanh thôi."
Tần Kiến cụp mắt xuống, như một con chó con làm sai chuyện, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh."
Đây có lẽ là câu nói dịu dàng nhất mà Tần Kiến có thể nói ra, Tống Thành Nam nâng mặt thanh niên lên, véo má cậu: "Em nấu gì anh ăn nấy, anh thèm món ăn em nấu lắm rồi."
Hai người ăn sáng xong, Tống Thành Nam uống thuốc rồi đi thay quần áo, hôm nay không phải cuối tuần, cả hai đều phải đi làm.
Vừa mặc áo khoác ngoài xong, thanh niên đã lặng lẽ đến gần, Tống Thành Nam thấy cậu ấp úng, liền vẫy tay: "Qua đây."
Tần Kiến đi đến phía sau người đàn ông, tựa vào bờ vai rộng lớn của anh, im lặng. Cậu hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, đặc biệt là sau khi gặp lại.
"Có gì cứ nói." Người đàn ông xoay người, dùng ngón tay cái miết môi thanh niên, miết đến khi đôi môi nhợt nhạt trở nên hồng hào.
"Sau này... đổi lại anh đi." Tần Kiến lẩm bẩm.
"Hửm?" Tống Thành Nam nghiêng tai lắng nghe.
"Em không muốn anh bị sốt và khó chịu nữa." Tần Kiến ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Tống Thành Nam ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ý Tần Kiến, anh bật cười, kéo thanh niên vào lòng ôm chặt: "Kiến đại gia, sao em lại đáng yêu như vậy chứ. Nhưng mà nhóc con à, em chưa từng nghe nói đến thứ gọi là 'bao cao su' sao?"
Thanh niên sững người trong lòng anh một lúc, rồi từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên niềm vui và tia sáng.
Mẹ kiếp, Tống Thành Nam chột dạ, mình có phải đã bỏ lỡ cơ hội gì không?
Hai người thay quần áo xong, đang định ra ngoài thì điện thoại Tần Kiến reo, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cậu vô thức liếc nhìn Tống Thành Nam.
Tống Thành Nam dựa vào cửa chờ cậu, Tần Kiến trượt nút nghe.
Giọng nói trong điện thoại trầm ấm, lịch sự, lại mang theo sự thân thiết hơn người thường. Vì đứng gần, nên Tống Thành Nam nghe rõ từng câu từng chữ.
"Đàn anh, anh đến thành phố H rồi sao?" Tần Kiến hiếm khi nói chuyện với giọng điệu như vậy, không quá xa cách cũng không quá thân thiết.
"Ừ, đến địa bàn của cậu rồi. Hôm trước cậu nói có thể sẽ quay về, anh đến thành phố H công tác nên muốn gọi điện cho cậu thử vận may, không ngờ cậu thật sự quay về rồi. Cậu có phải nên mời đàn anh ăn cơm, làm tròn nghĩa vụ chủ nhà không?" Giọng nói đầu dây bên kia mang theo ý cười.
Tống Thành Nam nhướng mày, điếu thuốc trong tay xoay tròn trên ngón tay. Với tính cách ít giao du của Tần Kiến, cậu chỉ có hai loại bạn, hoặc là kiểu tình nghĩa như người thân như Phương Phi, Lưu Tường, hoặc là kiểu gặp mặt chỉ cười xã giao, trong ký ức của Tống Thành Nam, bên cạnh Tần Kiến không có người nào như người trong điện thoại, vừa thân thiết vừa xa cách, có thể nói đùa một cách vừa phải.
Đầu dây bên kia đang chờ câu trả lời, Tần Kiến hơi do dự, liếc thấy hộp thuốc trong tay Tống Thành Nam, cậu liền quyết định từ chối. Nhưng chưa kịp nói ra đã bị Tống Thành Nam ngăn lại, anh nói bằng giọng điệu sảng khoái, như thể rất thoải mái: "Tần Kiến, nếu bạn học đến từ xa thì mời cậu ấy đến nhà chơi đi."