Vài ngày sau, Tô Đoạn nghe người của bộ hậu cần Cục Khoa Tuyên kể chuyện tiếp theo của chị Hà.
Hôm đó sau khi Tô Đoạn và Lâm Chúc xách theo lỏa ngư rời khỏi nhà chị Hà, không lâu sau người của bộ hậu cần đã tới nơi. Họ sửa ký ức của chồng và mẹ chồng chị Hà, xóa đi hình ảnh của Lâm Chúc và Tô Đoạn, khiến họ tin rằng đêm hôm đó bà cốt đã lợi dụng làm phép để đánh mê cả nhà, có ý đồ cướp đoạt tài sản và làm hại họ.
May mà cảnh sát kịp thời can thiệp, thảm họa này mới được ngăn chặn.
Do liên quan đến các vụ lừa đảo khác, bà đồng đã bị cảnh sát bắt giữ để điều tra. Hai người họ cũng bị tạm giữ tại đồn cảnh sát vài ngày để học tập tư tưởng vì tội truyền bá mê tín dị đoan. Đến lúc về nhà, họ mới nhận ra chị Hà và hai đứa trẻ đã đi mất!
Chị Hà bỏ đi đã đành, nhưng chị còn mang theo cậu con trai duy nhất của gia đình! Đó là dòng máu duy nhất của nhà họ, chuyện này khiến chồng và mẹ chồng chị Hà vô cùng lo lắng.
Họ gọi điện cho chị Hà, nhưng điện thoại chỉ đổ chuông hai lần rồi bị ngắt, sau đó không thể liên lạc được nữa. Họ nhờ người tìm kiếm, nhưng vì quen biết ít nên cũng không thu được kết quả.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi mà không có manh mối nào, hai người còn thử đến đồn cảnh sát báo án. Tuy nhiên, cảnh sát từ chối xử lý với lý do chị Hà vẫn có thể liên lạc được, và đây chỉ là mâu thuẫn gia đình, họ không tiện can thiệp.
Họ liên tục gặp bế tắc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã già đi trông thấy. Mẹ chồng chị Hà tức giận đến nỗi ngày nào cũng nguyền rủa người con dâu bất hiếu ấy vài lần.
Qua một tuần, một lá đơn triệu tập từ tòa án gửi đến tay họ.
Sau một thời gian chuẩn bị, chị Hà đã đệ đơn ly hôn lên tòa án.
Nhận được lá đơn triệu tập này, mẹ chồng chị Hà tức suýt tăng xông.
Thực ra từ lâu bà đã ghét cô con dâu ăn không ngồi rồi, không có chút hiếu thuận này. Nếu không vì chị Hà đã sinh ra một đứa con trai thì bà ta đã bắt con trai mình ly hôn rồi tìm một người vợ hiền khác rồi.
Vì vậy bà ta đồng ý hai tay hai chân chuyện ly hôn, nhưng chị Hà giữ khư khư đứa trẻ rõ ràng là muốn cướp đi cháu trai yêu quý của bà ta!
"Làm gì có chuyện con trai đi theo mẹ chứ? Không quy củ! Để tổ tiên biết được thì bị mắng chết! Nếu cô ta muốn thì cứ đưa con bé kia cho cô ta là được!"
Chồng chị Hà rụt rè đáp: "Mẹ, cái... Cái này phải để tòa án quyết định ạ..."
Bà mẹ chồng chẳng hề sợ, trên khuôn mặt khắc nghiệt ra chiều khinh miệt: "Một người đàn bà không tiền không việc làm như cô ta thì lấy gì mà nuôi con? Mẹ đã hỏi luật sư rồi, tình hình này, cô ta không thắng được đâu!"
Nhắc đến chuyện cháu trai, người đàn bà già nua mê tín cả đời này lại tỏ ra quan tâm rõ mồn một, còn thúc giục con trai tìm một luật sư.
Chồng chị Hà nghĩ lại thấy cũng đúng. Dù trước đây chị Hà có công việc khá tốt trước khi làm nội trợ toàn thời gian, nhưng giờ chị đã không còn đi làm, chẳng có tiếng nói tranh giành quyền nuôi con, thậm chí có thể mất cả quyền nuôi hai đứa con.
Nghĩ đến chút tình nghĩa vợ chồng, gã sẵn lòng để lại con gái nếu chị Hà không đòi tài sản.
Thế nhưng mọi chuyện trong phiên tòa lại vượt xa dự đoán của gã.
Không biết từ lúc nào, chị Hà đã ghi âm lại những lời mà gã và mẹ mình "khuyên" chị hy sinh con gái để cứu con trai.
Dù hai người nói vậy vì bất đắc dĩ muốn cứu đứa trẻ kia, nhưng người khác đâu hiểu điều đó!
Khi luật sư của chị Hà công bố đoạn ghi âm này trước tòa, nghe thấy người đàn ông và mẹ chồng dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những lời khiến người ta dựng tóc gáy đó, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, ánh mắt nhìn họ là lạ.
Hổ dữ còn không ăn thịt con mà, thế mà hai người này lại thốt ra những lời nhẹ bỗng như thế với con mình, hai mẹ con này có còn nhân tính không?
Ngay cả luật sư họ thuê cũng không ngờ có đoạn ghi âm này. Đối mặt với sự chất vấn của luật sư phía chị Hà, anh ta đuối lý, để lộ ra nhiều sơ hở.
Thực ra chỉ một đoạn ghi âm thì không đủ làm chứng cứ buộc tội họ, ngay cả tội mưu sát cũng không thể xác lập.
Nhưng sự tồn tại của đoạn ghi âm này rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến việc phân chia quyền nuôi con.
Một người cha không coi trọng tính mạng của con mình thì ai dám đảm bảo rằng sau này gã sẽ không làm tổn thương chúng chỉ vì chút việc nhỏ?
Để phản bác đoạn ghi âm, cách hiệu quả nhất là thoái thác rằng hai người bị vấn đề tâm lý, những lời nói đó không phải họ muốn. Nhưng nếu làm vậy, lại vô tình tạo ra một nghịch lý: liệu rằng người có vấn đề tâm lý có thể tạo ra môi trường lành mạnh cho con cái phát triển không?
Con trai của chị Hà còn nhỏ và đang ốm, không thể có mặt tại phiên tòa, nhưng cô con gái lớn hơn đã có thái độ rõ ràng: So với người cha lạnh nhạt, cô và em trai đều muốn sống với mẹ hơn.
Ngoài ra, trước khi tòa mở, chị Hà đã nhanh chóng tìm được một công việc mới. Dù rời xa sự nghiệp đã lâu vì gia đình, chị vẫn còn giữ được một số mối quan hệ, và công việc chị tìm được có mức lương không hề thua kém anh Hà.
Thêm vào đó, luật sư của chị Hà rõ ràng vượt trội hơn bên chồng chị. Chẳng phí bao nhiêu sức mà tình thế đã hoàn toàn nghiêng về phía chị Hà.
Chồng và mẹ chồng chị Hà tức lắm, nhưng họ chuẩn bị không đầy đủ và quá xem nhẹ chị Hà nên hoàn toàn không thể xoay chuyển tình thế.
Trong những vụ ly hôn như thế này, việc phân chia quyền nuôi con thường không có tiêu chí cứng nhắc. Nó dựa vào tình trạng công việc, tài sản, và liệu có lỗi lầm nghiêm trọng nào từ hai phía. Đôi khi... Cũng phụ thuộc vào mối quan hệ của từng bên.
Kết quả cuối cùng, tài sản của cả hai được chia đều, quyền nuôi hai đứa con đều thuộc về chị Hà.
Chồng và mẹ gã tất nhiên không chấp nhận kết quả này, đặc biệt là mẹ chồng chị Hà. Sau khi tuyên phán quyết, bà ta lập tức chửi mắng bà Hà ngay tại tòa, rồi chuyển sang mắng cả thẩm phán.
Những lời lẽ thô tục chẳng xuôi tai khiến lực lượng an ninh phải đưa bà ta ra khỏi tòa xử án.
♡♡♡
Người của bộ hậu cần nhao nhao kể xong chuyện, uống miếng nước làm dịu giọng, rồi ho nhẹ hai tiếng, ghé lại gần Tô Đoạn hỏi như đang tranh công: "Tôi vất cả kể chuyện cho cậu, phải chăng cậu cũng nên trả lời một câu hỏi nhỏ xíu của tôi không?"
Tô Đoạn: "..." Rõ là anh ta kéo mình qua đây lúc cậu đi ngang để kể cơ mà.
Nhưng thật lòng thì Tô Đoạn vốn rất tò mò về diễn biến sau đó, mà đồng nghiệp kia kể lại còn sinh động như thế, cũng coi như có công. Nghĩ một lúc, cậu gật đầu đồng ý: "Anh nói trước xem muốn hỏi gì."
Người kia hừ hừ: "Cậu cũng cẩn thận ghê nhỉ."
Tô Đoạn hơi ngượng, mím môi, đôi mắt đen tròn láo liên, nhưng vẫn không phản bác.
Lâm Chúc luôn bảo cậu rằng người trong Cục Khoa Tuyên ai cũng giỏi đặt bẫy, tốt nhất đừng dính dáng đến họ. Tuy cậu không cảm thấy đồng nghiệp quá đáng như lời Lâm Chúc, nhưng nghe mãi cũng bị ảnh hưởng một chút, nên vẫn giữ chút cảnh giác.
Người của bộ hậu cần hỏi: "Chiều hôm trước, cậu với cục trưởng Lâm ăn gì trong sân vậy?"
Chiều hôm đó vốn là buổi chiều rất đỗi bình thường. Lúc gần hết giờ làm, mọi người dọn dẹp chuẩn bị ra về thì bỗng dưng có một mùi thơm phức lan tỏa trong không khí.
Mùi thơm ấy không biết từ đâu đến, nhưng hấp dẫn chảy cả nước miếng. Văn phòng Cục Khoa Tuyên ngay lập tức vang lên tiếng nuốt nước bọt liên hồi, ai nấy đều mắng người nào không có tâm nấu ăn đúng giờ này.
Nhưng khi những kẻ định đánh cướp lần theo mùi thơm, họ phát hiện nó phát ra từ sân riêng của cục trưởng Lâm. Thế là tất cả tiếng mắng chửi đều im bặt ngay lập tức.
Không ai còn nhắc đến chuyện giành ăn nữa.
Nếu cục trưởng Lâm muốn chia thức ăn cho mọi người thì hắn đã làm rồi. Việc hắn đóng cửa sân như vậy rõ ràng là không có ý định chia sẻ. Mặc dù mọi người thường ngày không quá nghiêm túc, nhưng họ vẫn biết giới hạn.
Vì vậy, nể sợ uy nghiêm của cục trưởng Lâm, một nhóm người đứng tụ lại trước cổng sân đóng chặt, hết nhìn nhau rồi lại nhìn vào cửa. Họ cứ đứng như vậy đến khi mùi thơm biến mất, cơ mà không ai dám gõ cửa.
Chỉ là kể từ đó, những câu chuyện bà tám xoay quanh Lâm Chúc và trợ lý nhỏ của hắn lại một lần nữa rộ lên trong nhóm chat chuyên bàn tán trong nội bộ Cục Khoa Tuyên.
Theo lời kể của một người đã kiên trì đứng chờ trước cổng sân đến khi cánh cổng mở ra, anh ta tận mắt thấy vị trợ lý nhỏ nhắn luôn được cục trưởng Lâm nuông chiều không động đầu ngón tay đi ra, dẫn theo mùi thơm phức, tay còn xoa xoa bụng. Vòng eo nhỏ nhắn bị căng phồng lên rõ rệt, nhìn một cái là biết mang thai con của cục trưởng Lâm... Bậy rồi, ăn rất nhiều món ngon trong sân của cục trưởng Lâm!
Nghe thấy câu hỏi, Tô Đoạn căng thẳng, chột dạ nghĩ không biết việc ăn mất mục tiêu nhiệm vụ có được coi là chiếm đoạt tài sản công không...
Dù Lâm Chúc là cục trưởng Cục Khoa Tuyên, nhưng nếu bị phát hiện làm sai thì cũng bị phạt thôi nhỉ?!
- Dù rằng cục trưởng Lâm đã lén ăn vô số mục tiêu nhiệm vụ kia chắc chắn sẽ chẳng mảy may bận tâm đến lo lắng này của Tô Đoạn, nhưng mặt mũi cậu không dày như con yêu hồ ngàn năm kia. Cậu ấp úng một hồi, không tìm được lý do thoái thác hợp lý, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt, cắn môi ngượng ngùng chạy đi.
Người của bộ hậu cần không ngờ cậu lại chơi xấu như vậy, sững sờ một lúc, rồi vội gọi với theo: "Này!"
Nhưng Tô Đoạn chạy rất nhanh, chạy bình bịch không hề định dừng lại.
Người hậu cần: "..."
❦❦❦
Sau khi ăn xong con lỏa ngư từ nhiệm vụ, món ngon đến mức như muốn làm rụng cả lưỡi, Tô Đoạn mất hơn một tuần ăn uống mà vẫn thấy nhạt nhẽo, cậu thất vọng vô cùng, còn tụt mất 2 cân.
Còn Lâm Chúc thì không hề bị ảnh hưởng.
Đồ ăn ngon với hắn chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Sống đến mấy nghìn năm, đếm chẳng xuể món ngon đã ăn trên đời, hắn đã bình tĩnh lâu rồi, ăn xong sơn hào hải vị, quay lại cơm canh đạm bạc cũng chẳng vấn đề gì.
Tô Đoạn thử dò hỏi Lâm Chúc xem khi nào xử lý con vong quỷ nghe đồn rất lợi hại đó, thế nhưng Lâm Chúc cứ trả lời không vội.
Câu trả lời mang hơi hướng trì hoãn này nghe không đáng tin chút nào, nhưng xét đến thân phận yêu quái ngàn năm của Lâm Chúc, Tô Đoạn cũng đành yên tâm mà tiếp tục chờ.
Cậu vẫn họ pháp thuật, vuốt lông hồ ly, tiện thể chờ Lâm Chúc bắt con vong quỷ.
Cứ chờ mãi như vậy, con vong quỷ thì chưa thấy đâu, nhưng cuối tháng lại đến trước, lương tháng đầu tiên của Tô Đoạn đã được chuyển vào tài khoản.
Nhìn dòng tin nhắn thông báo số tiền năm con số, bắt đầu bằng số 3 trong tài khoản, Tô Đoạn sững sờ hỏi: "Bộ tài chính chuyển nhầm một số 0 hả?"