Nếu nhớ không lầm thì lương cơ bản của cậu chỉ hơn ba ngàn một chút, nhưng nhìn số tiền chuyển vào tài khoản lại gấp mười lần con số đó, Tô Đoạn nghi ngờ vô cùng hợp lý rằng bộ phận tài vụ trượt tay.
Dù hơi tiếc khoản tiền từ trên trời rơi xuống này, nhưng cậu biết tài vụ chắc chắn sẽ đối chiếu sổ sách. Nếu để bị phát hiện rồi mới xử lý, e rằng tình huống sẽ khá lúng túng. Vì vậy, sau một thoáng xót xa, Tô Đoạn quyết định chủ động báo cáo.
Cậu phải làm một củ khoai tây tốt có trách nhiệm!
Nhưng khi nghe câu hỏi của cậu, Lâm Chúc bình tĩnh phủ nhận: "Không phải đâu."
Tô Đoạn: ???
Lâm Chúc giải thích ngắn gọn: "Tiền hoa hồng nhiệm vụ. Mở ứng dụng lên xem đi."
Tô Đoạn nghe lời lấy điện thoại ra, mở ứng dụng nội bộ của Cục Khoa Tuyên, theo hướng dẫn của Lâm Chúc nhấn vào mục hồ sơ cá nhân. Ở đó, phần thông tin từng trống trơn giờ đây đã xuất hiện một dòng chữ nhỏ:
[Nhiệm vụ hoàn thành: Mã S700, độ khó C, độ hoàn thành: Xuất sắc, tỷ lệ chia hoa hồng: 14%.]
Theo quy định không chính thức của Cục Khoa Tuyên, nhân viên chưa thuộc biên chế chính thức dù có nộp đơn xin nhiệm vụ cũng sẽ bị loại ngay từ vòng xét duyệt, không thể nhận nhiệm vụ được.
Vậy mà hôm đó, lúc Lâm Chúc cài ứng dụng cho cậu, lại lén sắp xếp nhiệm vụ này cho cậu từ lúc nào không hay?!
Tô Đoạn ngẩn người, nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu rồi lí nhí nói: "Nhưng mà em đâu có giúp được gì."
Hình như từ đầu đến cuối, cậu chỉ giới thiệu thân phận của Lâm Chúc, sau đó ôm bé cáo nhỏ đứng ngoài xem. Đừng nói giúp khống chế con lỏa ngư, ngay cả việc lái xe đi về cũng là do Lâm Chúc lái.
Tô Đoạn càng nghĩ càng chột dạ.
Dù khoản hoa hồng này thực sự rất đúng lúc khi ví tiền cậu đang dần cạn kiệt, nhưng là một củ khoai tây có trách nhiệm, cậu cảm thấy mình không nên mặt dày mà nhận nó!
Tô Đoạn vừa định mở miệng từ chối khoản tiền trên trời rơi xuống này thì đã thấy Lâm Chúc vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, gật đầu nói: "Ừ, nên không được bao nhiêu cả, tiếp tục cố gắng."
Tô Đoạn: "..." Tự dưng cảm thấy bầu không khí không phù hợp để nói lời từ chối.
Hoa hồng cho nhiệm vụ của chị Hà là 200.000, Tô Đoạn chỉ được chia hơn 20.000, chiếm khoảng 14%. Nếu tính theo tỉ lệ này, đúng là chẳng đáng là bao, chỉ như một khoản tiền an ủi tượng trưng.
Lâm Chúc nói vậy, quả thực không có gì sai cả.
Thế là Tô Đoạn lơ mơ bị dụ nhận khoản hoa hồng này.
➳➳➳
Vài ngày sau, Lâm Chúc lại nhận thêm một nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ này cũng không phải loại khó, độ khó là B, hoa hồng chỉ 500.000, rất thường thấy của nhiệm vụ cấp B.
Trong mắt mọi người ở Cục Khoa Tuyên, với một người từng hoàn thành nhiệm vụ cấp S một mình như cục trưởng Lâm, nhận loại nhiệm vụ cấp B này chẳng khác gì tài khoản xịn full đồ đi quay lại rank người mới càn quét. Diệt sạch một đội chỉ là chuyện nhấc tay một cái.
Nhưng Lâm Chúc không bao giờ làm chuyện vô ích. Phải nói rằng tâm cơ của Lâm Cục trưởng sâu hơn bất kỳ ai trong Cục Khoa Tuyên. Nếu hắn nhận nhiệm vụ này thì chắc chắn là có mục đích khác!
Trong nhóm tám chuyện của Cục Khoa Tuyên, mọi người bàn luận sôi nổi, cuối cùng đi đến kết luận vô cùng hợp lý: có lẽ cục trưởng nhà họ nhìn trúng hoàn cảnh trong địa điểm nhiệm vụ này, muốn nhân cơ hội công tác để cùng trợ lý nhỏ đi nghỉ dưỡng công quỹ, tiện thể phát triển thêm mối quan hệ này nọ!
Sở dĩ họ đưa ra nhận định này là vì nhiệm vụ lần này tuy có vẻ dễ dàng nhưng lại có một điểm nổi bật: Khung cảnh quá tuyệt vời!
Người ủy thác nhiệm vụ là một ông chủ giàu có sở hữu nhiều khu nghỉ dưỡng. Địa điểm nhiệm vụ chính là một khu nghỉ dưỡng mới xây thuộc quyền sở hữu của anh ta.
Khu nghỉ dưỡng này nằm trên một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô có cảnh quan tuyệt đẹp, không khí trong lành, yên tĩnh, lại có suối nước nóng tự nhiên gần đó. Vị trí đắc địa cùng điều kiện thiên nhiên ưu việt khiến khu nghỉ dưỡng này nổi bật hơn hẳn.
Ông chủ rất hiểu rõ giá trị của nơi này, nên không tiếc chi lớn để xây dựng và trang trí. Kết quả, khu nghỉ dưỡng sau khi hoàn thành đạt tiêu chuẩn cao cấp hàng đầu cả về cơ sở vật chất lẫn dịch vụ. Đúng là không phụ sự đầu tư của anh ta.
Quả nhiên khi quảng cáo khu nghỉ dưỡng được tung ra, dù giá cả cao hơn các nơi khác, nhưng với những ưu thế vượt trội, nơi này nhanh chóng thu hút đông đảo khách hàng, lịch đặt chỗ nửa tháng đầu khai trương đã kín.
Những tưởng mọi thứ đã vào guồng thì lại xảy ra sự cố bất ngờ buộc phải tạm dừng khai trương.
— Nghe nói trên núi xuất hiện một loài động vật hoang dã ăn thịt rất lớn!
Chỉ trong ba ngày đã có hai nhân viên của khu nghỉ dưỡng thiệt mạng.
Hai nạn nhân đều mất tích bí ẩn trên núi, ngày hôm sau mới được cứu hộ tìm thấy thi thể.
Hai cỗ thi thể này đều có một đặc điểm khiến người ta rợn cả tóc gáy: cơ thể bị cắn xé tả tơi, trên người có những vết răng rõ rệt như bị thú dữ tấn công.
Ông chủ khu nghỉ dưỡng như chết lặng.
Làm khu nghỉ dưỡng trên núi, có ưu thế tự nhiên nhưng nguy cơ cũng rất lớn, đó là làm cách nào để bảo đảm an toàn cho khách hàng.
Té ngã bị thương trong núi rừng đều là chuyện không tránh khỏi, nhưng đáng sợ nhất là những loài thú dữ có thể đe dọa tính mạng con người.
Khi xây dựng khu nghỉ dưỡng trên núi, vấn đề cân nhắc đầu tiên chắc chắn là kiểm tra xem có thú dữ nguy hiểm nào không. Thực tế thì lúc lựa chọn địa điểm, ông chủ đã mời chuyên gia đến khảo sát kỹ lưỡng trên núi, không hề phát hiện dấu vết của các loài thú dữ như hổ, sói hay cáo. Vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này?!
Sau khi phát hiện thi thể đầu tiên, nhìn những vết cắn rợn người, ông chủ không dám lơ là, lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát mời chuyên gia đến giám định và xác định bước đầu rằng các vết răng trên thi thể rất giống của loài hổ.
- Nói cách khác, rất có thể trên núi có hổ!
Đến đây, ông chủ thấy may mắn vì khu nghỉ dưỡng chưa chính thức khai trương.
Nếu sự cố chỉ xảy ra với nhân viên, anh ta còn có thể thương lượng bồi thường với gia đình để giảm thiểu ảnh hưởng. Nhưng nếu khách hàng mà gặp nạn, thì tin tức "khu nghỉ dưỡng trên núi có thú dữ" lan rộng sẽ gây thiệt hại không thể cứu vãn.
Sau kết luận sơ bộ từ cảnh sát, dù chưa thể khẳng định chắc chắn, ông chủ vẫn quyết định không cho nhân viên vào núi nữa, đợi cảnh sát liên hệ chuyên gia để xử lý.
Song chuyên gia chưa đến thì lại xảy ra vụ mất tích thứ hai.
Lần này rõ ràng đã dặn kỹ không được vào núi mà sao vẫn có người gặp nạn?
Cảnh sát trích xuất camera giám sát quanh khu vực nghỉ dưỡng, phát hiện nhân viên này tự rời khỏi khu nghỉ dưỡng vào nửa đêm, đi thẳng vào rừng.
Theo tuổi tác thì người này còn trẻ và khỏe mạnh, nhưng qua video, dáng đi của anh ta rất lạ, lưng gù xuống, bước đi xiêu vẹo, còn nhìn dáo dác như rắn, lẩn tránh bảo vệ trực ban, rồi âm thầm chui vào rừng.
Do quay vào ban đêm nên hình ảnh không rõ nét, nhưng động tác của người này vẫn khiến người ta sợ hãi, hành động của nhân viên đó rất lạ, không hiểu sao mang lại cảm giác... Không giống hành vi của con người.
Nhìn bóng lưng cứng đờ của anh ta khuất dần trong khu rừng tối om, tất cả những người xem đều nổi da gà.
Có chăng trên núi... Có thứ gì đó không sạch sẽ?
Dù không ai nói ra, nhưng xem xong video thì trong lòng mọi người đều chung một suy nghĩ như thế.
Sự việc từ tai nạn thú dữ tấn công bất ngờ chuyển sang chuyện tâm linh điếng hồn.
Dù cảnh sát suy đoán nạn nhân thứ hai có thể mắc chứng rối loạn thần kinh, nhưng ông chủ khu nghỉ dưỡng thà tin có còn hơn không nên vẫn quyết định mời thiên sư.
Người làm kinh doanh thường tin tâm linh, ông chủ không tôn sùng nhưng cũng không dám xem nhẹ. Qua các mối quan hệ, ông ta nhanh chóng liên lạc với Cục Khoa Tuyên và đăng nhiệm vụ lên ứng dụng của họ.
Cục Khoa Tuyên là cơ quan nhà nước, các thiên sư ở đây đều đã được xét duyệt công chức, khoan nói đến năng lực ra sao, nhưng ít ra không phải phường bịp bợm.
Dẫu sao gắn mác quốc gia sẽ khiến người ta yên tâm hơn hẳn.
Khi nghe tin thiên sư nhận nhiệm vụ đã đến, ông chủ ra tận cửa đón.
Nghe người bạn của anh ta bảo thiên sư lần này pháp lực cao cường, vốn dĩ không nhận mấy án nhỏ thế này, nhưng có lẽ muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi nên mới tiện tay nhận, vì vậy anh ta phải tiếp đón chu đáo.
Ông chủ vừa bồn chồn vừa mong ngóng, mà có lẽ vì làm ăn luôn suôn sẻ nên bản thân anh ta không tin dị đoan lắm, do đó chưa bao giờ gặp thiên sư, chẳng biết thiên sư có giống mấy phim truyền hình không nhỉ?
Mãi đến khi nhìn thấy một chiếc Maybach đen bóng chạy tới, ông ta mới hơi hoảng hốt, tâm trạng phức tạp mà nghĩ thiên sư thời nay... Còn chịu chơi hơn cả dân kinh doanh bọn anh luôn hả?
Nếu anh ta không nhìn nhầm thì chiếc Maybach kia chính là phiên bản giới hạn ra mắt năm ngoái, giá cả đắt đỏ thì thôi nhé luôn. Hơn nữa, chỉ có tiền thôi là chưa đủ, không có quan hệ cũng chẳng thể mua nổi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Những thiên sư có chút bản lĩnh thì phí mời thường khởi điểm từ sáu con số. Một nhiệm vụ có thể kiếm được cả trăm nghìn, mà giải quyết nhanh thì chỉ mất một ngày. Tính ra, tốc độ kiếm tiền cũng chẳng thua kém gì các ngành nghề khác.
Hơn nữa nghe nói thiên sư lần này đến vốn chẳng buồn để mắt đến mấy nhiệm vụ nhỏ nhặt thế này. Những nhiệm vụ mà hắn nhận, thù lao chắc chắn còn vượt xa sức tưởng tượng.
Có lẽ với thiên sư đó, chi phí cho một chiếc xe như thế chẳng là gì cả.
Chiếc xe đen bóng dừng lại trước cổng, cửa xe mở ra.
Ông chủ khu nghỉ dưỡng vội vàng bước lên đón, cố gắng nở nụ cười rạng rỡ niềm nở nhất có thể.
Nhắc đến thiên sư, đa số mọi người đều hình dung ngay đến những hình ảnh như áo đạo sĩ, phất trần hay khí chất tiên phong đạo cốt. Thế nhưng hai người bước ra từ chiếc xe này không những chẳng liên quan gì đến mấy hình tượng đó mà còn phá vỡ hoàn toàn mọi tưởng tượng của anh ta!
Một người đàn ông cao to khôi ngô mặc âu phục xám bạc bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng. Tuy để tóc dài nhưng trông không hề lạc quẻ với âu phục, cả người toát ra khí chất uy nghiêm của một kẻ trên cơ.
Thoạt nhìn chẳng giống thiên sư, trông còn giống một doanh nhân thành đạt hơn cả ông chủ khu nghỉ dưỡng, khiến anh ta ngay lập tức cảm thấy mình như một ông chủ giả vậy!
Mà người bước xuống từ ghế phụ lái là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ là trợ lý mà bạn ông đã nhắc đến. Chàng trai mặc áo thun trắng đơn giản, quần bò xanh nhạt, mái tóc đen láy mềm mại, đôi mắt trong veo sạch sẽ, làn da trắng trẻo mềm mại như em bé được chăm bẵm nâng niu trong gia đình nào đó.
Hình ảnh này khác xa với tưởng tượng một đạo đồng mặc tiểu đạo bào, tay cầm pháp khí giúp thiên sư của ông, có lẽ khác xa đến... Mười chiếc Maybach!
Nụ cười trên mặt ông chủ bỗng sượng sùng: "...." Khoan đã, phong cách của giới thiên sư bây giờ... Có vẻ không giống như anh ta tưởng nhỉ?