Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 172: Thế giới thứ sáu (15)



NHÌN EM NGON GHÊ

Phải nói là lỏa ngư bị hầm chín trông dễ nhìn hơn nhiều lúc còn sống cứ kêu cạc cạc.

Lớp da xanh mỏng tang, thân cá ngâm trong lớp súp sữa trắng đục, chỉ nhô lên phần đầu và đuôi cong vút, tựa như một tác phẩm điêu khắc từ ngọc bích lấp lánh trong suốt.

Nồi canh cá được hầm vừa đúng lửa. Lớp da cá không bị nát mà đã trở nên bán trong suốt, lớp thịt cá chắc nịch ẩn hiện bên dưới. Chỉ nhìn thôi cũng biết ngon miệng nhường nào.

Lâm Chúc tắt bếp, rắc một chút muối vào nồi, rồi nhấc cả nồi canh đầy ắp nhẹ nhàng đổ hết cá và nước dùng vào cái tô sứ trắng như tuyết để bên cạnh.

Động tác của hắn vừa khéo léo vừa vững vàng, không làm cá bị nát. Lỏa ngư trong nồi trông thế nào thì vào tô vẫn thế ấy.

Lâm Chúc nhấc đôi cánh cá nướng đang nhỏ mỡ xèo xèo khỏi vỉ, rút bỏ xiên tre, đặt cánh cá vào đĩa, bày chung với tô cá hầm trên bàn đá nhỏ trước mặt Tô Đoạn.

Tô Đoạn đang uể oải tựa lên lưng cáo trắng, thấy đồ ăn được bày ra thì ngồi thẳng dậy, thân mình nghiêng hẳn về phía thức ăn. Chỉ trong chớp mắt, cậu từ một củ khoai tây mềm oặt biến thành củ khoai đứng thẳng, như vừa được hồi sinh vậy!

Canh cá vừa ra khỏi nồi, làn hơi nóng nhẹ nhàng tỏa ra từ lớp nước dùng trắng ngần, mùi thơm nồng nàn len lỏi vào mũi, khiến Tô Đoạn không kiềm được mà hít hà mãi. Mùi cá hầm còn hấp dẫn hơn cả hương vị đậm đà của cánh cá nướng sốt.

Lâm Chúc múc cho Tô Đoạn một tô chén trước. Màu nước canh trắng như ngọc được đổ vào chiếc chén sứ cũng trắng muốt, khiến người ta khó lòng phân biệt đâu trông giống ngọc hơn.

Một chén tất nhiên sẽ không đủ, sau khi múc canh xong, Lâm Chúc dùng đũa khẽ chạm vào phần bụng cá. Lớp da bán trong suốt màu xanh nhạt nhẹ nhàng bị xé toạc, lộ ra phần thịt trắng như tuyết bên dưới. Hắn gắp một miếng cá hoàn chỉnh ra đặt ngay ngắn vào chén trước mặt Tô Đoạn.

Tô Đoạn đã sớm bị mùi thơm làm thèm không chịu nổi bèn cầm đôi đũa lên, nhanh chóng gắp một miếng cá bỏ vào miệng. Chất thịt trắng mịn, chắc nịch, khi nhai còn hơi giòn nhẹ. Vì không nêm nhiều gia vị, ngoài chút vị mặn thoảng qua, hương vị duy nhất còn lại chính là sự mềm mại, ngọt lành, đong đầy khoang miệng.

Tô Đoạn chắc mẩm dù đã trải qua bao nhiêu thế giới, cậu chưa từng ăn miếng cá nào tươi ngon hơn lỏa ngư. Mỗi miếng đều làm người ta lưu luyến, ngậm mãi trên đầu lưỡi chẳng muốn nuốt.

Nhưng dù có trân quý đến đâu, trước món ngon thế này thì chẳng ai có thể nhịn được. Chỉ vài đũa, miếng cá trong chén đã biến mất. Tô Đoạn gắp nốt một miếng da cá màu xanh nhạt còn sót lại, tuy thấy thứ này trông hơi kỳ kỳ, nhưng nghĩ đến hương vị thơm ngon của thịt cá, cậu đoán da cá cũng không thể dở được, nên đành miễn cưỡng bỏ vào miệng.

Mà suy đoán của cậu quả không sai.

Da cá lỏa ngư mỏng tang sắp tan chảy ngay khi vừa chạm đầu lưỡi. So với thịt cá mềm mại và thanh mát, da cá lại thiên về vị "béo thơm". Cảm giác như một lớp dầu mịn màng tan ra nơi đầu lưỡi, nhưng không hề ngấy, mà mềm mại vừa đủ.

Quan trọng hơn cả là ngoài miếng xương sống dài mảnh chạy dọc thân, lỏa ngư hoàn toàn không có xương dăm, không cần lo ăn sẽ bị hóc xương, yên tâm cực kỳ!

Ăn xong một miếng cá, Tô Đoạn khẽ mím môi như muốn lưu lại chút dư vị.

"Ăn canh đi." Thấy con người tóc đen ngẩn ngơ vuốt bụng, Lâm Chúc lên tiếng nhắc nhở.

Tô Đoạn hoàn hồn, vừa định cầm muôi múc canh thì chợt nhận ra Lâm Chúc chẳng có chén đũa nào, bèn hỏi: "Sao anh không ăn?"

Lỏa ngư vốn là để giúp Tô Đoạn cân bằng thể chất, nên Lâm Chúc sẽ không tranh phần.  Nhưng trước ánh mắt mong chờ của Tô Đoạn, hắn đành múc tượng trưng một chén canh, nhấm nháp từng chút.

Thật ra đã rất lâu rồi hắn không thưởng thức một bữa ăn cầu kỳ đến thế.

Bởi lẽ hắn khó thỏa mãn chuyện ăn uống, chẳng biết từ khi nào mà với hắn, tìm đủ thức ăn đã là điều quan trọng nhất, đâu còn tâm trí để ý đến hương vị.

Thấy Lâm Chúc cũng ăn, Tô Đoạn mới quay lại chú ý đến chén canh còn mềm hơn cả đậu hủ trước mặt, dùng thìa múc một thìa nhỏ, cẩn thận đưa lên miệng.

Vừa nhấp một ngụm, đầu óc Tô Đoạn như chỉ còn đọng lại một chữ duy nhất:

— Tươi.

Vừa rồi ngửi mùi canh cá đã làm cậu nuốt nước bọt liên tục, nhưng đến khi nếm vào miệng mới nhận ra hương vị ấy còn tươi ngon hơn ngửi gấp trăm lần.

Canh cá vốn chú trọng vào sự tươi mới, và món lỏa ngư hầm này đã đạt đến đỉnh cao của chữ "tươi".

Nước dùng sánh đặc, vào miệng còn hơi dẻo mịn như thạch mềm. Mỗi ngụm canh chứa đựng biết bao lớp hương vị, từ từ bung nở trên vị giác, sau đó trơn tru chảy xuống cổ họng, lan đến dạ dày, sưởi ấm toàn bộ cơ thể.

Tô Đoạn đắm chìm trong món canh, hoàn toàn không nhận ra Lâm Chúc chỉ uống một chén nhỏ rồi ngừng.

Dĩ nhiên, điều này cũng nhờ vào pháp thuật ám thị tinh vi mà Lâm Chúc đã dùng.

Thịt cá mềm, da cá thơm, canh cá tươi ngọt - đây thực sự là bữa ăn ngon nhất mà Tô Đoạn từng được thưởng thức.

Ăn hết gần như cả con cá, bụng của Tô Đoạn đã tròn căng, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cũng phồng lên một mảng nhỏ, cậu tựa vào lưng hồ ly trắng nghỉ ngơi.

Canh cá nóng hổi làm mồ hôi rịn đầy trán, luồng khí lạnh vẫn thường quấy nhiễu trong người nay không còn cảm nhận được nữa, cảm giác cả người như biến thành một lò sưởi nhỏ!

Tô Đoạn thoải mái tựa vào lớp lông mượt mà của chú cáo, cảm giác như đang nằm trên một đám mây mềm như bông. Toàn thân cậu nhẹ bẫng, hài lòng đến mức lâng lâng, thầm nghĩ nếu thức ăn của con người món nào cũng ngon thế này, mình đã sớm trở thành một củ khoai tây béo ú rồi!

Dù đã ăn hết cá nhưng vẫn còn đôi cánh được nướng vàng óng màu mật ong, đang được Lâm Chúc dùng trận pháp giữ nhiệt, đến giờ vẫn ấm nóng và tỏa hương thơm ngào ngạt.

Tuy ăn khá no, nhưng thịt của loài cá kỳ lạ này có vẻ dễ tiêu hóa. Tô Đoạn xoa bụng, chỉ sau vài phút, cảm giác no căng đã dịu đi nhiều. Ánh mắt cậu dần liếc sang đôi cánh nướng bên cạnh.

Một cặp cánh nướng, vừa vặn chia đôi. Vốn dĩ Lâm Chúc lắc đầu bảo không ăn, nhưng Tô Đoạn vẫn kiên quyết chỉ gắp một cái cho mình, cái còn lại đẩy về phía hắn.

Tinh hoa của lỏa ngư chủ yếu nằm trong thịt, đôi cánh ít năng lượng hơn nên Lâm Chúc cũng thuận theo ý cậu.

Dù chỉ đang ăn cánh nướng, tư thế của cục trưởng Lâm vẫn vô cùng tao nhã đẹp mắt. Tô Đoạn nhìn hắn một lúc, rồi hơi chột dạ cúi xuống xử lý cái cánh trước mặt mình.

Haiz, mình ăn uống chẳng được đẹp như ảnh...

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, ăn một cái là Tô Đoạn lại quên hết mọi thứ.

Đôi cánh cá nướng có lớp da giòn rụm bên ngoài, vào miệng thấm đều gia vị ngon vô cùng.

Răng Tô Đoạn xé lớp da vàng giòn, bên trong thịt thấm màu mật ong nhạt, óng ánh chút dầu, vừa cắn vào đã bật lên một vị ngon độc đáo vừa giống thịt gà vừa giống thịt cá.

Cánh nướng thấm đẫm nước sốt, không tươi ngon như thịt cá nhưng có sự đậm đà riêng biệt, béo ngậy không hề ngán. Nếu có thêm chén cơm chắc sẽ ăn liền vài chén đầy.

Tuy cánh nướng rất ngon nhưng lần này Tô Đoạn chỉ gặm chút đầu cánh rồi dừng lại.

Cậu lau tay cho sạch dầu, dùng đũa gắp phần còn lại của cánh nướng đưa đến bên miệng cáo trắng.

Không ngờ Tô Đoạn sẽ cho mình ăn nên chú cáo hơi sững người trước cái cánh nướng đặt ngay miệng mình.

"Ăn đi nào." Thấy hồ ly vẫn ngẩn ngơ không há miệng, Tô Đoạn lại đưa cánh nướng gần hơn.

Vì Tô Đoạn gấp quá nên lớp nước sốt đậm màu trên cánh nướng vô tình dây lên bộ lông trắng muốt quanh miệng hồ ly, khiến thú dữ xinh đẹp trông buồn cười hơn hẳn.

Tô Đoạn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi nha, làm bẩn lông cậu rồi. Nhưng cậu mau ăn đi, món này tớ để lại riêng cho cậu mà."

Hồ ly vốn thích ăn thịt gia cầm, dù đôi cánh này chẳng phải của loài chim, nhưng cũng tạm được... Nhỉ?

Thấy Tô Đoạn sắp nhét thẳng cánh nướng vào miệng mình, hồ ly do dự, rồi vẫn há miệng nuốt lấy cánh nướng cậu đưa.

Thú dữ ăn uống nhanh gọn hơn con người nhiều. Chỉ nghe tiếng răng cắn rôm rốp vài cái, tiếp theo là tiếng xương vỡ vụn giòn tan, nửa phút sau cả cái cánh nướng đã bị con cáo nuốt sạch cả thịt lẫn xương.

Sau cùng nó còn lè lưỡi liếm sạch chút nước sốt dính quanh miệng, chưa hết nửa phút đã xong.

Tô Đoạn ngây người chốc lát rồi đặt đũa xuống, sờ bộ lông mượt mà trên lưng hồ ly, khen ngợi: "... Lâm Trắng Trắng ngoan quá!"

Đồng tử cáo trắng co lại, cả thân cứng đờ. Lâm Chúc đang dùng phép thuật thanh tẩy suýt nữa làm rơi chiếc đĩa đang dọn trong tay: "......"

... Sao con người tóc đen vẫn chưa quên tên này?

Một cơn gió nhẹ phớt qua, vài cánh hoa đào trên cành rơi xuống. Một cánh nhẹ nhàng đậu trên tóc đen của Tô Đoạn, cậu cúi xuống vuốt lông hồ ly khiến cánh hoa trượt xuống rơi ngay trên vành tai xù lông của nó, khéo léo mắc lại giữa lớp lông mềm, đong đưa không rơi.

Con cáo trắng như tuyết với cánh hoa phớt hồng trên tai tạo nên một khung cảnh đẹp mê hồn. Tô Đoạn nhìn đến sững người, rồi chợt đưa tay nhặt cánh hoa khỏi tai nó.

... Cậu còn to gan tiện tay véo nhẹ vào chiếc tai mềm ấy.

Mà cáo trắng chẳng hay bị người tóc đen thực sự coi cái tên ngốc nghếch đó là thật" làm cho sốc, hay vì gì khác mà khuôn mặt lông xù của nó hiếm khi ngẩn ngơ, bị chạm vào điểm nhạy cảm cũng không chạy mất như mọi khi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.