"Huynh điên à?"
Lệ Miên vừa muốn ngăn cản, lại bị Hàn Lôi Tử ngăn lại.
Hàn Lôi Tử ngăn nàng vì trong lòng hắn có một số cân nhắc. Con cái của Ngục Tà Hầu từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nếu có thứ gì không lấy được sẽ ghim trong lòng. Đó không phải là chuyện xấu, thậm chí tốt cho việc tu luyện của Lệ Trì, Lệ Miên, nhưng nhược điểm là khi thăng cấp lên thì khó vượt qua được tâm ma.
Cách tốt nhất là để Ẩn chết đi.
Hàn Lôi Tử từng nghe nói, Ẩn tuy là đệ tử chân truyền của Hoắc Vô Kỵ, nhưng thường sống ẩn dật, chưa từng thấy ân cần thăm hỏi Hoắc Vô Kỵ, cũng đều phớt lờ mọi việc trong tông môn, như thể.. hắn không phải người của Thiên Tà giáo.
Thực lòng, Hàn Lôi Tử muốn kiểm tra thân phận thật sự của hắn, cho dù hắn chết ở đây cũng không sao cả.
"Nếu sư điệt đã có dũng khí như vậy, xin hãy đi trước dò đường, ta sẽ đợi ở phía sau thủ hộ cho ngươi."
Kỷ Dương gật đầu rồi quay người trao đổi ánh mắt với Nam Nhan.
"Nhị ca thật sự ở đây?" Nam Nhan nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, Triển Đình cũng ở đây."
Nam Nhan thấy hắn có ánh mắt kỳ lạ. Cho đến khi đẩy cánh cửa khu nhà quỷ ra và bị cơn gió dữ bên trong nghênh đón, Nam Nhan mới tập trung vào khu nhà.
Khu nhà này có hình vuông và khá kỳ lạ. Ba mặt có tường bao, một mặt có nhà. Sau khi mọi người bước vào, cửa sân "rầm" một tiếng đóng lại.
Dự trưởng lão lập tức lui về sau, lay cửa sân, thở phào nhẹ nhõm nói: "Không phải cấm chế quá khó, có thể phá vỡ bằng một đòn toàn lực của Nguyên Anh."
Lệ Miên từ phía sau cười lạnh, thúc giục: "Đi thôi, ngươi làm sao còn ngơ ngác đứng ở nơi đó?"
Nam Nhan cảm giác được tay trái của mình bị nắm nhẹ, sau đó liền theo Kỷ Dương đi tới cửa nhà. Cửa rất nhẹ, mở hướng vào trong, vừa chạm vào liền trượt ra, kêu cọt kẹt.
Bước vào cửa, một quả cầu lửa bay lên từ trong tay Nam Nhan, thắp sáng ngọn nến còn sót lại trên cây cột bên cạnh, sau đó chiếu sáng một phần căn phòng.
Đúng như dự đoán, nơi này không phải là nơi dành cho người sống, xung quanh trống rỗng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng sột soạt ở những thanh xà chéo nhau phía trên đầu. Nam Nhan giơ tay lên và đánh ra một đạo linh hỏa, một con chuột xương trắng rơi xuống.
Lệ Miên lao tới giẫm nát con chuột, chửi bới: "Chuột chết tiệt! Chuột hôi hám!"
Khoảnh khắc con chuột bị nghiền nát thành từng mảnh, ngọn lửa quỷ quái trong mắt nó bay lên, đáp xuống gần ngọn nến và hòa vào. Đột nhiên, tất cả những ngọn nến trong nhà lần lượt sáng lên ngọn lửa xanh.
Sau khi ngọn lửa xanh được thắp lên, căn phòng trở nên tối tăm hơn, ngay cả dùng linh thức cũng không thể nhìn thấy được những gì ẩn giấu trong những góc tối đó, chỉ có ngọn đèn Nam Nhan thắp là sáng rực.
Hàn Lôi Tử nhìn một cái, ra lệnh cho Nam Nhan: "Đi thắp sáng tất cả các ngọn đèn bằng linh hỏa đi."
Lúc này Kỷ Dương đột nhiên kéo Nam Nhan, hai người cùng chạy vào trong bóng tối, biến mất.
"Các ngươi dám chạy?" Hàn Lôi Tử tức giận, tu vi Nguyên Anh bùng nổ, hắn cầm trong tay ma khí Lưới Gió, vung tay ném về hướng bọn họ chạy trốn, bắt được một vật gì đó.
"Chỉ là tu vi Kết Đan, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay Nguyên Anh? Đúng là hoang đường.." Hàn Lôi Tử kéo lưới, đột nhiên cảm giác như lưới đang bao phủ một thứ gì đó rất lớn.
Trong lúc hỗn loạn, toàn bộ các ngọn lửa màu xanh đột nhiên nhảy về phía trước. Cùng lúc đó, tấm lưới cũng phát ra ánh sáng trắng của ma khí.
Trong khoảnh khắc, Hàn Lôi Tử, Lệ Miên và Dự trưởng lão nhìn thấy nữ quỷ đang ngồi trong góc.
"A! Cái quái gì thế này!" Lệ Miên hét lên trước, quay người chạy về phía cánh cửa mà nàng vừa đi vào.
"Miên cô nương, đừng chạy lung tung!" Hàn Lôi Tử vội vàng nói.
Nữ quỷ cười khúc khích, tứ chi như rắn chui ra khỏi các khe hở của tấm lưới đang quấn quanh người.
Sau khi Lệ Miên chạy ra khỏi căn phòng đó, phát hiện ra rằng sân trước mặt không phải là nơi nàng bước vào lúc đầu mà đã trở thành sân khác, trước mặt nàng còn có căn phòng khác. Khi muốn quay lại, nàng nghe thấy trong phòng có âm thanh của ma khí và tiếng cười quỷ quái, nghĩ đến khuôn mặt rối loạn của nữ quỷ, da đầu nàng tê dại.
Nàng sẽ không bao giờ quay trở lại đó, ngay cả khi chết..
Lệ Miên nghĩ tới Hàn Lôi Tử nói trong phòng này chỉ có một con quỷ đang ở cảnh giới Hóa Thần, hẳn là nữ quỷ đó. Chỉ cần Hàn Lôi Tử chế ngự được nó thì sẽ không có gì phải sợ hãi.
Lúc này, Lệ Miên nghe thấy phía sau có tiếng đóng cửa, nhìn thấy góc áo của Nam Nhan biến mất sau cánh cửa phòng, trong mắt đột nhiên tràn đầy oán hận.
"Đồ khốn kiếp các ngươi.. nơi địa ngục này là do các ngươi giăng bẫy!" Lệ Miên vỗ vỗ túi Càn Khôn, trong tay nàng xuất hiện một lưỡi hái cán dài màu đen, tản ra khí tức hủy diệt cấm kỵ.
Vật này chính là pháp khí của Ngục Tà Hầu. Chỉ xét về sức mạnh, nó có thể làm trọng thương, thậm chí giết chết nữ quỷ vừa rồi.
Lệ Miên tức giận đuổi theo, mới phát hiện trong phòng này có một cái tủ đột ngột đứng ở giữa phòng; vừa bước vào phòng, tủ liền rung chuyển.
"Hai kẻ khốn các ngươi! Các ngươi trốn ở trong đó à?" Lệ Miên chĩa lưỡi liềm ra.
Cái tủ đang run rẩy đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay.
Lúc này Lệ Miên mới nhìn thấy một người bị kẹp giữa cửa tủ. Nàng ta sợ hãi kêu lên: "Ta không ra được, tỷ tỷ, giúp ta với."
Mặc dù Lệ Miên đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp nhưng cũng phải ghen tị thừa nhận rằng khuôn mặt này là khuôn mặt đẹp nhất nàng từng thấy trong đời.
Mỹ nữ chỉ lộ ra một nửa mặt, toàn thân bị nhốt trong tủ, chỉ có một lọn tóc từ trong tủ lọt ra ngoài. Vẻ mặt Lệ Miên tối sầm, nàng lấy ra một con dao găm màu băng xanh đi tới. Mỹ nữ nói trong sợ hãi: "Ngươi không cứu ta à? Ngươi định làm gì?"
Lệ Miên dùng dao nhọn rạch trên mặt mỹ nhân, cười lạnh nói: "Thật là một khuôn mặt đẹp, ca ca của ta nhìn thấy nhất định sẽ thích.. Nhưng ta không thích!"
Người đẹp vùng vẫy: "Đừng chạm vào mặt ta, ca ca khó khăn lắm mới giúp ta trở nên xinh đẹp.."
Lệ Miên trước đó bị một mực sợ hãi, vốn đã tức giận, bây giờ nhìn thấy người trong tủ, trong lòng có một cảm giác bất thường, muốn giết chết nàng ta, bèn cười lạnh nói: "Hình như ngươi chính là mỹ nữ mà tên họ Dự nói. Ngươi là một mỹ nhân, nhưng ngươi cũng xui xẻo, bị quỷ bẫy. Muốn trách thì chỉ là bởi vì ngươi cùng con khốn đó có quan hệ."
Con dao găm màu băng xanh của Lệ Miên dường như được chế tạo đặc biệt để lột da. Nàng cắt từ chân tóc của người đẹp, xoay nhanh và rút dao về. Giữa tiếng la hét của người trong tủ, một tấm da người xuất hiện, rơi vào tay nàng.
"Cuối cùng thì mọi việc cũng ổn thỏa. Vẻ đẹp hiếm có này thuộc về ta, vì vậy chuyến đi này đáng giá!" Lệ Miên rắc một loại bột lên tấm da người, máu thịt còn sót lại lập tức biến mất, biến thành một làn da khô, như một lớp màng sạch sẽ.
Nàng ngắm nghía một lúc, sau đó liếc nhìn người trong tủ đã cúi đầu, thay đổi đến mức không thể nhận ra. Nàng theo thói quen đắp tấm da lên mặt thử, vừa đắp vào liền nghe thấy tiếng xào xạc trong tủ.
Lệ Miên cúi đầu nhìn thấy một lượng lớn tóc từ trong tủ đổ ra. Cửa tủ từ từ mở ra, lộ ra thân thể của mỹ nữ.
Thì ra là một đứa trẻ, hai tay mềm buông thõng dưới chân, mái tóc đen không ngừng mọc dài, ngẩng khuôn mặt chỉ còn lại máu thịt, trầm giọng nói: "Nếu thích, ta sẽ tặng nó cho ngươi. Hãy nhớ đừng tháo nó ra."
Lệ Miên nghiêm túc nhận ra rằng.. chiếc mặt nạ trên mặt dù có cố gắng thế nào cũng không thể gỡ ra được. Chỉ trong chớp mắt, một nửa cơ thể nàng đã bị tóc bao phủ.
"Phục Thi Liêm!" Nàng hét lên.
Lưỡi liềm bên cạnh lập tức phát ra ánh sáng đen, toàn bộ tóc trong nháy mắt biến thành tro bụi. Đồng thời, đứa trẻ cũng kêu lên đau đớn, toàn thân bị cắt làm đôi nhưng vẫn chưa chết. Nó nằm trên mặt đất và thút thít: "Mẹ ơi, con đau quá! Cứu con với!"
Lệ Miên vừa thoát được, lập tức chạy ra khỏi cửa, từ xa đã nhìn thấy Hàn Lôi Tử với tai phải đầy máu chạy tới, bèn không ngừng nói: "Sư thúc, cứu con, cứu con với!"
Hàn Lôi Tử và nữ quỷ đánh nhau kịch liệt hồi lâu, ngang tài ngang sức. Tuy nhiên, nữ quỷ dường như cảm nhận được tiểu hài tử của mình đang gặp nguy, đột nhiên trở nên hung ác, cắn đứt nửa cái tai của Hàn Lôi Tử, buộc hắn phải rút lui tạm thời.
Lệ Miên muốn cầu xin Hàn Lôi Tử bảo vệ. Nhưng khi Hàn Lôi Tử nhìn mặt nàng, hắn gần như muốn tát nàng một cái: "Miên tiểu thư, mặt tiểu thư.."
"Mặt của ta, mặt ta bị làm sao vậy?" Lệ Miên sờ lên mặt, đột nhiên một tiếng thét chói tai xé nát bầu trời, "Mắt của ta, sao mắt ta lại ở trên đầu ta? Miệng! Khuôn mặt! Ta.. ta.. xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng đã hoàn toàn sa sút tinh thần. Tia sáng đen còn sót lại từ lưỡi hái dùng sức mạnh như sấm sét cắt đứt nửa tứ chi mềm oặt bên phải của nữ quỷ nhỏ.
"Ngươi.. chết tiệt!"
Quỷ mẹ có tốc độ rất nhanh, vừa định ra tay, đột nhiên một đám mây dày đặc cuộn lên trên bầu trời phía trên đầu nàng ta. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy phía xa, đỉnh tòa tháp mười tám tầng có ngọn lửa xanh lam nhấp nháy, vô số ánh sáng lung linh rải rác đến nơi họ đang đứng. Ở mọi ngóc ngách trong thành, tất cả tu sĩ còn sống đều được bao bọc trong ánh sáng xanh và dịch chuyển vào trong tháp.
* * *
Nam Nhan mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng bằng đá.
Nàng nhớ lại mình vừa nhìn thấy một người giống hệt mình bị nhốt trong tủ trong ngôi nhà quỷ đó nhưng rất nhanh chóng nhận ra đó là một con quỷ, và nàng bị Kỷ Dương kéo đi.
Sau đó, Kỷ Dương dẫn nàng vào một bức tường ở phòng đó. Bức tường đó là giả. Sau khi đi vào, xuất hiện một luồng hỗn loạn giống như trận pháp dịch chuyển tức thời.
Nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Kỷ Dương nói thời gian đã hết, mọi người đều bị ánh sáng xanh bao quanh rồi biến mất.
Sau đó, xuất hiện ở đây.
Nam Nhan ngẩng đầu nhìn về phía trong phòng có vẽ các loại cảnh địa ngục, phía trước bị hàng rào đá phong ấn. Xa xa truyền đến thanh âm của những người khác:
"Đây là nơi nào? Tại sao chúng ta lại ở trong nhà tù thế này?"
Ngay khi giọng nói của hắn ta phát ra, giọng nói của các tu sĩ đã tỉnh lại cũng đến từ mọi hướng:
"Ta rõ ràng là đang luyện hóa một bảo vật cổ, sao đột nhiên lại tới đây?"
"Ta cũng vậy, suýt chút nữa ta còn tưởng mình sắp bị quỷ ăn thịt."
"Nơi này là cái gì? Làm sao mà tất cả các đạo hữu đều bị đưa tới đây?"
Những nghi ngờ đến rồi đi, Nam Nhan đột nhiên nghe thấy có người gõ vào bức tường đá bên trái.
"Nam Nhan?"
"Nhị ca?"
Nàng lập tức di chuyển đến góc hàng rào bên trái và nhìn thấy một bàn tay thò ra từ khe hở hàng rào bên cạnh đang lắc lắc về phía nàng.
Nam Nhan hơi yên tâm: "Trộm vía, huynh còn chưa chết! Đại ca có ở đây không?"
Thanh âm của Ân Gia có chút trống rỗng: "Ta hỏi người bị giam đối diện, hắn nói huynh ấy ở bên cạnh, còn đang ngủ. Chúng ta đây là bị giam sao?"
Nam Nhan gật đầu, trao đổi thông tin với Ân Gia về U Tuyền xuyên và nói: "Nếu nơi này thực sự là U Tuyền xuyên, một trong chín địa ngục, thì mọi người chúng ta chắc chắn đã bị tòa tháp này bắt giữ, đại ca đang bị tra tấn."
"Ta không nghĩ như vậy. Nữ quỷ nói cho ta biết, U Tuyền Xuyên đang chọn ngục chủ. Chúng ta có thể bị bắt làm ứng cử viên."
"Ồ? Vậy thì có vẻ như là một cơ hội?"
Nam Nhan vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía ngục bên kia lao tới. Cùng lúc đó, một tu sĩ gắt gỏng nói:
"Ác quỷ, ngươi muốn bắt chúng ta làm gì? Tại sao không nhanh chóng thả ta ra? Bằng không, tông môn ta sẽ đè nát ngươi.. Ngươi muốn làm gì? Sao ngươi dám.. Á!"
Toàn bộ nhà tù im lặng. Nam Nhan mím môi, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nhìn thấy một con quái vật nửa người, có đầu và mình bò, trong tay kéo theo một xác chết, chậm rãi đi qua hành lang phía trước.
Nam Nhan hỏi: "Nhị ca, huynh có cảm thấy đây là cơ hội không?"
Ân Gia: "Nhóc quỷ đó nhờ pháp thuật của ta mà có vẻ đẹp tuyệt vời, vì vậy chắc là không lừa ta.."
Nam Nhan: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa?"
"Không, ngươi nghe ta giải thích.."
Nam Nhan gần như cong mũi lên vì tức giận: "Quên đi, ngươi không cần phải nói! Ngươi có biết ta đã tìm ngươi bao lâu không? Bị ma tu ức hiếp, bị chuột gặm. Không ngờ tới rằng ngươi sẽ hợp lực với những linh hồn ma quỷ để sống sót. Thậm chí, ngươi còn đi giao dịch bằng khuôn mặt của muội muội này của ngươi và muốn hủy hoại danh tiếng sau lưng muội muội ngươi! Kể từ hôm nay trở đi, mối quan hệ huynh muội của chúng ta cắt đứt!"
Nghe vậy, Ân Gia lo lắng nói: "Thật sự là trời cao chứng giám! Đại ca của muội và ta bị mắc kẹt trong một ngôi nhà quỷ. Người mà chúng ta nghĩ đến nhiều nhất là muội. Đại ca nhớ muội đến mức gần như hát lên. Ta mà lừa dối muội, ta không phải là con người!"
Nam Nhan: "Ngươi vốn không phải người! Có bản lĩnh thì hát đi!"
Ân Gia cào lên tường một lúc. Sau hồi lâu, hắn rên rỉ:
"Trên đời chỉ có muội là tốt.. Ca ca không có muội, giống như cọng cỏ.."
Quỷ đầu bò đã đi rồi, không biết hắn có nghe thấy hay không, chỉ thấy hắn kéo cái thi thể đẫm máu quay lại, đứng trước phòng giam của Ân Gia.
Nam Nhan: "Ta tha thứ cho ngươi. Nhị ca đi thanh thản, hy vọng Tây phương cực lạc không có quỷ."