Tứ Hải Trọng Minh

Chương 92: Quỷ mẹ và con gái



Hai canh giờ trước.

"Ca ca, cho ta chơi với nhé.."

Cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Ân Gia ôm lấy cây cột gỗ, nhắm mắt lại hồi lâu, rồi căng thẳng mở mắt ra, nhìn thấy một đứa bé chừng năm sáu tuổi đang đứng ở cửa, bàn tay nhỏ bé đặt trên khung cửa. Năm ngón tay mỏng và mềm đến nỗi trông như được làm từ bột nhão. Khi ánh sáng mờ ảo bên ngoài chiếu vào, đứa trẻ ngước lên, dưới lớp tóc ẩm ướt lộ ra một khuôn mặt dị thường..

Quả thực là một sự biến thái về đường nét trên khuôn mặt, một trong hai con mắt nằm ở vòm lông mày bên phải, con mắt còn lại ở trên miệng. Miệng ở trên trán, còn mũi thì ở trong hốc mắt.

"Ca ca, vào đi. Ở đây ta có rất nhiều đồ chơi." Đứa trẻ cười toe toét, máu đỏ sậm chảy ra từ các lỗ.

Trước khi Ân Gia hét lên lần thứ hai, hắn nghe thấy tiếng động bên cạnh. Mục Triển Đình ngã xuống đất và ngất tại chỗ.

Ân Gia cúi xuống và gọi: "Đại ca! Huynh không thể gục ngã trước được, đại ca! Tương lai của Thần Châu dựa vào huynh!"

Tuy nhiên, "tương lai của Thần Châu" đã bất tỉnh. Đứa trẻ ở cửa bắt đầu cười khúc khích, đôi tay dài trắng xám của nó quấn quanh mắt cá chân của Mục Triển Đình như một con rắn. Trước khi Ân Gia kịp phản ứng, nó đã kéo Mục Triển Đình vào cửa.

Ân Gia tự nói với bản thân rằng mình và Mục Triển Đình không hề quen thân nhau và chỉ có liên quan tới hắn là vì Nam Nhan. Sau khi thuyết phục bản thân, Ân Gia lặng lẽ lùi lại.

Nhưng mà, phía sau, giếng khô trong sân vang lên tiếng ùng ục. Ân Gia quay người lại, sợ chết khiếp.

Tóc bắt đầu mọc ra từ giếng khô, từng sợi tạo thành lưới, chẳng mấy chốc đã phủ kín mặt đất, còn đang cố gắng bắt lấy hắn.

Những sợi tóc đó rất nhanh, liền quấn quanh chóp đuôi của Ân Gia, hắn sợ đến mức quay người lại dùng lửa cắt đứt lông đuôi, sau đó chạy thẳng vào căn nhà gỗ tối tăm.

Hắn rơi vào một cái ôm mềm và lạnh lẽo.

"Sao lại bất cẩn như vậy?"

Một giọng nữ lạnh lùng truyền vào tai, Ân Gia cảm thấy máu trong cơ thể đông cứng, không thể sử dụng linh lực, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn như cây cột đứng thẳng trong bóng tối.

Trong nhà gỗ không có đèn, nhưng đối với Yêu tộc cấp cao thì điều này không thành vấn đề. Ân Gia nhìn thấy đó là một nữ quỷ có khuôn mặt dị thường giống như đứa bé, cao một thước, tứ chi cũng mảnh khảnh và mềm. Nàng ta chỉ bằng khuỷu tay đã ôm hắn đặt cạnh một chiếc bàn gỗ.

"Đi chơi với muội muội một lúc đi. Đồ ăn sẽ sớm được chuẩn bị xong."

Nữ quỷ nói xong xoay người đi tới bên bếp lò. Bên cạnh bếp lò có một cái nôi gỗ. Nhìn kỹ mới thấy Mục Triển Đình vừa mới bị lôi vào, được đặt trong chiếc nôi gỗ như một em bé trong nôi, vì hắn quá cao nên hai chân dài vẫn thò ra khỏi nôi.

Dưới bếp không có lửa. Không biết nữ quỷ đang nấu cái gì đó ríu rít, giơ tay ra đẩy chiếc nôi gỗ như đang dỗ một đứa trẻ.

Lúc này, một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét méo mó chậm rãi xuất hiện bên bàn, chính là đứa trẻ vừa mới ở cửa. Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Ân Gia một lúc. Nhìn chán thì lấy ra một bàn tay đầy máu của con người, hình như đã ăn được một nửa, đưa cho hắn, nói: "Ca ca, có muốn ăn vặt không?"

Có lẽ vì quanh năm bị ép nhịn ăn niệm Phật nên trong hoàn cảnh nào, Ân Gia cũng chịu đựng tốt hơn Mục Triển Đình. Hắn lấy từ trong nhẫn Tu Di ra một tấm vải đen, buộc quanh đầu, che mắt, cuối cùng bình tĩnh lại một chút: "Ta không ăn. Cái tay này là sao?"

"Mẹ sai du hồn đi kiếm về đó. Gần đây có rất nhiều người lạ tới U Tuyền." Tiểu hài tử cười khúc khích, khóe miệng trong hốc mắt bên phải phát ra một tiếng nhai nhỏ, "Quản ngục ca ca nói, hãy để huynh ở lại nhà của ta, chờ U Tuyền Xuyên có ngục chủ mới, chúng ta đều có thể đầu thai."

Ân Gia cố chịu đựng sợ hãi, nghi ngờ hỏi: "Quản ngục là chủ nhân của nơi này sao?"

Tiểu tử lắc đầu nói: "Là ngục chủ của nơi khác. Hiện tại, tuy rằng linh hỏa của huynh ấy đã cạn kiệt sắp tắt, nhưng vẫn muốn cứu chúng ta, cho chúng ta một hơi thở."

"Vậy trông hắn thế nào?"

"Huynh ấy cười trông rất đẹp trai.." Quỷ nhỏ nói như vậy, dùng ngón tay gầy gò mềm oặt che mặt, "So với ta, đẹp hơn rất nhiều. Mẹ nói, thân thể quỷ của ta không đẹp, cho dù sau này làm một đứa trẻ loài người, trông ta cũng sẽ không đẹp đâu."

"..."

Ân Gia lại nhìn quanh căn nhà gỗ. Giới tu luyện chia quỷ thành nhiều loại, từ sức tấn công yếu đến mạnh, có quỷ ác mộng, quỷ du hồn và quỷ sát nhân. Con quỷ nhỏ này kiếp trước đã bị hủy dung và chết dưới giếng, cũng là một loại cực kỳ hung ác trong số những quỷ sát nhân. Mà nữ quỷ kia hẳn là một dạng như quỷ vương, không hề yếu hơn tu sĩ ở cảnh giới Hóa thần.

Hiện tại quỷ mẹ cùng con gái cũng không có ác ý gì với bọn họ, vì vậy Ân Gia tạm thời hạ thấp cảnh giác, hỏi: "Cha của ngươi đâu?"

Đứa bé đang nằm trên bàn, dùng đôi bàn tay mềm kéo mặt bàn, đào những vết gỗ ra và nói: "Lâu rồi không gặp. Cha ta đỗ cử nhân và nói sẽ cho chúng ta một cuộc sống tốt đẹp nên ông ấy đã đến kinh thành. Rồi một năm, hai năm.. cha và một ông già râu trắng trở về. Ban ngày vẫn ổn. Cha cũng mang thịt cho chúng ta ăn. Mẹ con ta chưa bao giờ được ăn món thịt ngon như vậy nên ăn nhiều hơn vài miếng, nhưng ta đã bị nôn. Vào ban đêm, ta thức dậy đi tiểu và nhìn thấy cha cầm dao bước vào. Đầu tiên ông ấy đâm vào cơ thể và miệng của mẹ ta, sau đó cắt mũi, môi và mắt của mẹ. Ta hét lên. Cha lôi ta ra ngoài, nói rằng ta giống mẹ, không nên để lại bóng dáng trong lòng ông ấy. Cha lại rạch lên mặt ta.. Lúc đó ta và mẹ ta vẫn chưa chết, cha kéo chúng ta tới sân sau."

Khi đứa trẻ nói đến đây, nó chỉ vào cái giếng phía sau, nói tiếp:

"Ông ấy ném chúng ta xuống giếng. Mẹ ôm ta khóc dưới đó, còn cha thì ném đá lấp xuống.. Ta đau lắm."

Ân Gia lúc đầu còn sợ hãi, nhưng càng nghe càng tức giận, hỏi: "Cha ngươi hiện tại còn sống sao?"

"Ừm, cha nói ông ấy có một chút tiên căn hiếm có, được một lão già râu bạc đưa đi thành tiên. Ta và mẹ cũng do lão già đó mà bị giết chết. Khi tỉnh dậy, chúng ta đã ở đây.."

"Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?"

Đứa trẻ nói: "Ta không biết. Ta nghe mẹ nói rằng có lẽ chúng ta ở đây.. phải hơn một nghìn năm rồi."

Lúc này, hình như nữ quỷ đã chuẩn bị xong bữa ăn, tay cầm một chiếc bát khất thực thủng lỗ, hai chân như rắn tiến đến đặt lên bàn.

"Ăn nhanh đi, ăn vào sẽ lớn lên xinh đẹp hơn." Nữ quỷ nói.

Đứa bé lập tức duỗi những ngón tay gầy guộc ra, thò tay vào trong bát, chộp lấy một làn sương mù, nhét vào hốc mắt và ngấu nghiến.

Nữ quỷ nhìn Ân Gia đã tái xanh rồi nói: "Sao ngươi không ăn? Nếu ngươi không ăn, quản ngục sẽ trách chúng ta không chăm sóc tốt cho ngươi."

Ân Gia mở mắt ra, nhìn qua khe hở trên tấm vải, thấy trong bát khất thực có bóng âm phong gào thét. Nữ quỷ nhìn hắn, ép vài giọt máu vào đó.

"Ăn đi." Giọng nói của nữ quỷ bắt đầu trở nên âm hiểm.

Ân Gia run rẩy giơ tay lên, vừa chạm vào bát khất thực có chứa thứ gì đó không rõ, hắn đột nhiên rút tay lại, đứng dậy kêu lên.

Nữ quỷ cúi đầu, mấp máy miệng ở vị trí vốn là mũi: "Đây là hồn thủy U Tuyền Xuyên được ta lưu lại, ngươi không thích sao?"

"Không, không không không không.." Ân Gia có khát vọng sống sót mãnh liệt nói: "Ta có cách khôi phục lại diện mạo cho phu nhân và tiểu muội này!"

Đứa bé đang ăn giữa chừng dừng lại nói: "Mẹ, huynh ấy nói đùa sao, chúng ta không thể thay đổi khuôn mặt phải không?"

"Không." Nữ quỷ đã sống ở thành này hàng ngàn năm, là một trong những con quỷ lâu đời nhất trong thành, nghiêng đầu nhìn Ân Gia, nói: "Ta tin ngươi, chứng minh cho ta xem."

Cô bé có vẻ năng động hơn, từ cuối bàn bay đến chỗ Ân Gia, ngước khuôn mặt kỳ quái với đường nét hỗn loạn lên.

"Ca ca, xin hãy làm cho ta trông đẹp hơn."

Nhìn khuôn mặt này, Ân Gia run run hỏi: "Ngươi muốn trở nên như thế nào?"

Đứa bé chớp mắt nói: "Ca ca có khuôn mặt rất đẹp, trông giống như Quán Thế Âm Bồ Tát. Mẹ ơi, con không bao giờ có thể đi chùa nữa, con muốn giống ca ca này."

Khuôn mặt này của Ân Gia thực ra là của Nam Nhan, và hắn nói: "Kỳ thực đây là khuôn mặt của một bà già. Ngươi còn quá trẻ.."

Mười ngón tay như sợi mì của đứa trẻ lập tức quấn quanh tay hắn, khiến hắn có ảo giác nếu không đồng ý sẽ bị đứa nhỏ bóp cổ chết.

Tiểu hài tử nũng nịu nói: "Ta thích. Ca ca, làm cho ta đi."

"Được được được, ngươi nói thế nào cũng được."

Trong lòng thầm nói xin lỗi, hắn giơ tay kích hoạt yêu lực, một luồng sáng tím mù mịt bao phủ trên mặt tiểu hài tử. Giây lát sau, ngũ quan trên khuôn mặt của tiểu hài tử bắt đầu chuyển động, trở lại khuôn mặt bình thường ban đầu của nó. Rồi lại thay đổi thành diện mạo của Nam Nhan.

Đứa trẻ ngây ngất vẫy cánh tay mềm: "Mẹ ơi, con xinh đẹp hơn rồi!"

Ân Gia cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cảm thấy tiểu hài tử này càng đáng sợ hơn. Hắn chống tay lên bàn, thầm nghĩ: May mắn là Nam Nhan không tới, nếu không hắn nhất định đã bị nàng giết.

Trong mắt nữ quỷ lộ ra ánh sáng kỳ dị, nàng nói: "Hắn là một con Ác Mộng Hồ có thể giao tiếp âm dương. Với huyết mạch này, hắn có tư cách chỉ huy tất cả ma quỷ và trở thành một trong những ngục chủ."

Ân Gia có một hình ảnh đáng sợ trong đầu về việc biến thành Diêm vương, với một con ma treo cổ bên trái báo cáo công việc và một con ma bị chặt đầu ở bên phải phục vụ trà nước mỗi ngày.

Không thể nào, hắn sẽ không bao giờ trở thành ngục chủ ngay cả khi hắn chết!

"Phu nhân nói đùa rồi! Làm sao một người sống.. à một con cáo sống.. lại có thể là ngục chủ được?"

Nữ quỷ cười nói: "Có đấy! Thân ngươi chống được quỷ chiếm thân, mà ba hồn đều bất tử. Người như vậy còn đáng sợ hơn bất kỳ con quỷ nào. Đương nhiên là Ngục chủ chân chính."

Ân Gia thắc mắc ai lại xui xẻo như vậy, bèn hỏi: "Vậy sau khi trở thành ngục chủ, có thể mở được cánh cổng của thành này không?"

Nữ quỷ nói: "Quản ngục là chủ nhân tối cao của U Tuyền. Việc U Tuyền xuyên có mở hay không chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn, nói gì đến cổng thành! Trước đây cũng có người lạ đột nhập vào U Tuyền, nhưng họ đã bị trừng phạt bởi ngọn lửa nghiệp chướng đầu tiên.. Nếu có thể, chúng ta thực sự hy vọng rằng một ngục chủ mới sẽ đến đây."

"Còn quản ngục cũ thì sao?"

Mặt nữ quỷ co giật, Ân Gia cảm thấy nàng thực sự lộ ra vẻ sợ hãi.

"Bị một đám người muốn phá thiên kéo đến cùng chết. Trong số đó, có một kẻ điên cuồng nhất, muốn chiếm đoạt chín tòa Địa ngục.. Nếu khống chế được chín tòa Địa ngục, sinh tử của hắn không còn bị tuổi thọ giới hạn. Thậm chí nếu chết, hắn cũng có thể đầu thai, trường sinh bất tử."

Đó là một âm mưu to lớn mà lẽ ra không nên biết.

Nữ quỷ đặt ngón tay lên vai Ân Gia và nói tiếp: "Mặc dù U Tuyền xuyên hiện tại là nơi tái sinh của linh hồn con người, nhưng trước thời cổ đại, nó chứa tà ác trong thế giới. Huyết thống của ngươi đến đến từ Yêu tộc cao quý nhất thời cổ đại, là sinh vật phù hợp nhất trong số tất cả các sinh vật sống có thể đứng vững trước thử thách giành Vương miện Ngục chủ."

Ân Gia nói: "Không, không, không, ta lười biếng và sợ đau nên chắc chắn không thể trở thành một người như vậy. Hãy nhìn đại ca ta, huynh ấy dũng cảm và mạnh mẽ, cũng là một đại gia văn chương, huynh ấy hơn ta rất nhiều."

Đôi mắt trên khuôn mặt của nữ quỷ liếc nhìn lại, nói với giọng xa xăm: "Phúc lành của đứa trẻ đó nằm ngoài tầm với của những ác quỷ dưới âm phủ chúng ta. Có lẽ, đích đến tương lai của hắn sẽ không ở thế giới này.. Vẫn là ngươi phù hợp hơn."

Ân Gia giãy giụa nói: "Ta còn có một muội muội, hai mươi ba tuổi.."

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm ma pháp oanh tạc. Nữ quỷ cười khúc khích, nói: "Có đồ ăn tới."

* * *

Lúc này, bên ngoài căn nhà quỷ đó, một con côn trùng lạ trên tay Dự trưởng lão hướng về phía sân kêu chít chít.

Khoảng sân này đẹp nhất khu này, quỷ khí dường như rất yếu. Chỉ trong chốc lát, ổ khóa quỷ khí trên cửa sụp đổ, một hỗn hợp linh khí và quỷ khí đột nhiên tràn ra từ khe hở bên trong cánh cửa.

"Sư thúc, nhìn căn nhà này xem, có linh hồn Hóa thần không?"

Hàn Lôi Tử thâm nhập bằng linh thức, tựa hồ nhìn thấy cái gì, đột nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng thu ánh mắt lại: "Trong nhà này có một con quỷ. Con quỷ này không phải là linh hồn tu sĩ, mà là linh hồn của một phàm nhân đã trở thành ác quỷ, tiếp nhận sức mạnh của ma quỷ, nuôi dưỡng và nuốt chửng tàn hồn của tu sĩ Hóa thần.. cũng có thể dùng nó để mượn đường thành Hóa thần!"

Dự trưởng lão lúc này lùi lại, nói: "Hàn đạo hữu, bây giờ quan trọng là phải ra ngoài. E rằng ác quỷ ở cảnh giới Hóa Thần này, chúng ta không thể khuất phục được."

Lệ Miên chế nhạo: "Người của các giáo phái nhỏ không có kiến thức. Làm sao chúng ta có thể nắm lấy cơ hội mượn đường để thành Hóa thần nếu tay không mà tới đây? Ta đến đây với lưỡi liềm của cha ta và có thể sử dụng nó hai lần. Đó chỉ là quỷ, chỉ có cảnh giới Hóa thần chứ không có tu vi Hóa thần."

Quả nhiên là như vậy, Thiên Tà giáo có quá trình tu luyện thâm hậu, cho dù một đường chật vật nhưng vẫn tràn đầy tự tin.

Hàn Lôi Tử nói: "Ta có biện pháp bắt được nó, nhưng vẫn cần một người dò đường."

Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nam Nhan.

Lệ Miên thấy vậy mỉm cười nói: "Đúng vậy, Phật tử từ trước đến nay rất giỏi kiềm chế ma quỷ. Xin sư thái dẫn đường cho chúng ta."

Nam Nhan cũng không hẳn là sợ bọn họ. Trong tay nàng còn có bao kiếm hoàng kim. Sợ rằng kiếm khí vừa phóng ra, những người này trong nháy mắt sẽ biến thành thi thể trên mặt đất. Tuy nhiên, xem ra là trưởng lão này biết tung tích của Ân Gia. Ngay lúc nàng đang do dự có nên ra tay hay không, Kỷ Dương đã bước tới nói:

"Nếu nàng ấy bước vào trước lấy được bảo bối gì thì sao? Để ta vào cùng nàng ấy thì thế nào? Sư thúc nghĩ sao?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.