Đứa trẻ cháy đen gầy gò nhỏ nhắn, trên cánh tay đang giữ mắt cá chân của Nam Nhan lộ ra những chiếc xương đỏ.
Kỷ Dương dừng lại, dùng tay gõ nhẹ vào lông mày của đứa bé. Đứa trẻ này tựa như đã được bổ sung chút gì đó, đôi mắt từ trống rỗng chuyển sang hơi sáng.
Khi hắn rút tay về, đứa bé dường như không còn đói nữa, buông Nam Nhan ra, nhưng vẫn nhìn nàng, nói: "Tỷ tỷ này thơm quá."
Giọng nói của đứa bé rất ngây thơ, nhưng Nam Nhan vẫn bị kinh hãi, không nhịn được mà ôm lấy bả vai Kỷ Dương.
Hắn hơi quay đầu, yêu cầu Nam Nhan tránh xa đứa nhỏ ra, dùng giọng điệu gần như thương cảm và an ủi nói: "Ta cũng rất khó chịu. Tạm thời hãy chịu đựng!"
Đứa trẻ cháy đen gật đầu, nhưng không rời đi mà đi theo hắn, hỏi: "Chúng ta đều chết rồi, sao không cho ta ăn? Tỷ ấy là cô dâu của huynh à?"
Đều đã chết rồi ư?
Cảm nhận được thân thể Nam Nhan cứng ngắc sau lưng, Kỷ Dương cười nhẹ lắc đầu: "Nàng.. Còn chưa chết. Nếu như ngươi còn đói bụng, có những người khác ở đây, ngươi cứ đi ăn đi."
Đứa trẻ ồ lên một tiếng rồi quay đi.
Nam Nhan siết chặt vai hắn, cảm thấy làn da dưới lòng bàn tay lạnh hơn người bình thường, nhưng đó thực sự là cơ thể của một người sống.
"Muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi." Kỷ Dương nói.
"Tại sao đứa trẻ đó lại nói rằng ngươi cũng đã chết như nó?"
Kỷ Dương không trả lời, trong lòng Nam Nhan tựa hồ bị một nắm băng vụn chặn lại, khóe mắt hơi đỏ lên.
"Ta vốn tưởng rằng.. ta còn tưởng rằng ngươi đã trở thành ma tu, không muốn nói cho ta biết chuyện năm đó xảy ra. Thì ra.. ở Uế cốc đó, ngươi đã sớm.."
"Muội nghĩ ra cái gì thế?" Kỷ Dương cười nói, "Việc này vốn là không thể nhắc tới, nhưng muội đã bất an, ta liền để cho muội bình tĩnh lại."
Nam Nhan khẽ cau mày. Hắn để nàng ngồi ở trên một bức tường thấp, cao ba trượng. Môi nàng nhếch lên một tiếng nghi hoặc. Sau đó nàng nhìn thấy Kỷ Dương lấy ra gương Hoàng Tuyền, đặt vào tay nàng, sau đó đặt tay hắn lên.
Trong đầu Nam Nhan vang lên một tiếng nổ lớn, trước mắt Nam Nhan hiện lên một hình ảnh có chút mơ hồ.
Đó là dòng sông lặng lẽ chảy. Dưới làn sóng dâng cao, linh hồn người chết theo dòng sông trôi về phương xa.
Nam Nhan chưa bao giờ nhìn thấy con sông này, nhưng chắc chắn rằng bất cứ ai nhìn thấy con sông này đều sẽ nhớ đến tên của nó.
Đây là Hoàng Tuyền, nơi người chết quay trở lại đầu thai.
Sau đó, góc nhìn thay đổi, và nàng dường như đã trở thành một trong những linh hồn đó, chảy dọc theo Hoàng Tuyền, hướng tới nơi tái sinh. Hoàng Tuyền có một sức mạnh kỳ lạ có thể dần dần phá hủy toàn bộ ký ức cả đời của linh hồn, ý thức của Nam Nhan nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Nhưng ngay trước khi nàng bất tỉnh, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ bờ bên kia:
"Huynh ở đâu.."
Nam Nhan đột nhiên tỉnh lại, không còn nhớ được gì nữa, nhưng câu nói này đã khắc sâu trong đầu nàng nhiều năm rồi.
Đó là năm thứ hai sau khi nàng trở thành Phật tử, nàng cố gắng hết sức để tìm hiểu tin tức về Uế cốc năm đó, nhưng không bao giờ tìm được tung tích của Mục Triển Đình và Kỷ Dương. Nàng chỉ nghe được từ Khổ Tâm sư phụ rằng sau đó ông có bí mật tới Dương Nguyệt tông, mặc dù Mục Triển Đình đã biến mất nhưng hỏa mệnh của hắn vẫn đang cháy. Về phần Kỷ Dương.. sau khi Uế cốc bị sứ giả từ thượng châu tới phong tỏa, cũng không có tin tức gì.
Mọi người, kể cả Khổ Tâm sư phụ, đều nói rằng có lẽ hắn đã chết.
Cũng từ lúc đó, tính tình của Nam Nhan bắt đầu trầm tĩnh hơn, nàng buông bỏ tất cả sự hồn nhiên mà một đứa trẻ nên có, bắt chước những tu sĩ khổ hạnh nhất trong chùa, dựa vào sách cổ để trải qua những đêm dài. Nhưng nàng không thể buông bỏ.
Thỉnh thoảng trong đêm khuya, nàng sẽ nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời và thì thầm tên của hắn nhiều lần.
Linh hồn trong Hoàng Tuyền chỉ là một cái bóng, Nam Nhan lẽ ra không cảm thấy đau đớn. Nhưng khi tỉnh lại, nàng lại phát hiện một sợi dây màu đỏ buộc quanh cổ tay mình. Sợi dây đỏ chính xác là nơi phát ra giọng nói của nàng khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, sợi dây đỏ rất dễ đứt và sẽ sớm bị đứt ra dưới sự xói mòn của Hoàng Tuyền.
Sau đó, gần như trước khi ý thức của nàng sắp biến mất, sợi dây đỏ lại xuất hiện, gọi tên hắn, khiến ký ức của nàng như bị lôi ra và cẩn thận đánh bóng, lau chùi hết lần này đến lần khác.
Nàng cũng trồi lên khỏi Hoàng Tuyền nhiều lần. Mỗi lần, Nam Nhan nhận thấy bóng của nàng sẽ dài ra một chút. Từ bộ dạng ngu ngốc và xấu xí khi còn bé, vòng eo của nàng dần thon ra, đường nét cũng trở nên rõ ràng hơn.
Những lời kêu gọi trong miệng cũng đã biến thành những lời thì thầm trong lòng, hoặc là đang nói về những chuyện cũ trong quá khứ, hoặc là lo lắng về những vướng mắc trong quá trình tu luyện, những điều tầm thường này lại biến thành những sợi dây màu đỏ. Mỗi lần xuất hiện, chúng đều trói nàng lại một lần.
Ngay sau khi nàng bắt đầu tu luyện chân chính, tàn hồn của Kỷ Dương dường như cảm nhận được nhịp tim ngày càng tĩnh mịch của nàng, liền bắt đầu có ý thức nắm lấy sợi dây đỏ.
"Sau khi ta tiêu diệt tất cả tà ma trên thế giới, ta hy vọng ta và huynh sẽ không gặp lại nhau ở địa ngục."
Đó là lần đầu tiên Nam Nhan chắc chắn về con đường Phật giáo của mình, trong khi Kỷ Dương lại tỏ ra lo lắng.
Vô số linh hồn trong Hoàng Tuyền cũng bị ảnh hưởng tương tự. Và vô số cảm xúc: Vui, giận, buồn, yêu, hận, oán giận đã được chuyển hóa thành tia linh lực để sửa chữa linh hồn bị thủng lỗ do giãy giụa của hắn..
Lúc Nam Nhan tỉnh lại, phát hiện mình đang tựa cằm vào trên vai Kỷ Dương, trong lòng rối bời, nhất thời không muốn động đậy.
"Chuyện gì xảy ra tiếp theo vậy? Tại sao không cho ta xem?"
"Có cái gì hay mà xem? Chỉ là vượt qua các cấp, đánh giết từ Minh giới trở về hạ giới. Những truyện mà muội xem qua, nhất định sẽ có người so với ta còn soái hơn." Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài buông xõa sau lưng nàng, hắn nói: "Vậy muội thấy đấy, ta là một cơ thể có thất tình lục dục, suốt ngày nhìn thấy muội ở bên cạnh, nghe muội gọi tên ta; nếu lại gần một chút, muội lại giống như đang ăn chay, niệm Phật, thanh tịnh, chẳng phải rất tra tấn sao?"
Nam Nhan nhếch môi, không tin lời nói của hắn, nhưng trong lòng lại rất bối rối.
Thấy quỷ hai bên trái phải đã chọn từng căn nhà để ẩn náu, nàng vùng ra khỏi vòng tay của người kia, lấy chiếc giày đi vào rồi nói: "Nhưng lai lịch của sợi dây đỏ ở Hoàng Tuyền là sao? Chưa từng nghe nói rằng ở xa ngàn dặm, trong đầu người khác đang suy nghĩ đều có thể nghe thấy. Khi đọc kinh Phật, ta cũng thường mắng mỏ đại ca. Huynh ấy sống ở Thần Châu mười năm không hề có một giấc mơ nào về ta."
Kỷ Dương vẫn không trả lời thẳng, mà dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Ta luôn cho rằng đây là một lương duyên do ông trời đưa tới. Ta từ địa ngục trở về, thật sự là nhờ A Nhan đối với ta có nhớ nhung.."
"Dừng lại, có người đang tới."
Nam Nhan nghe thấy từ xa có người khóc lóc chửi bới, lảo đảo hướng về bên này. Cùng lúc đó, một cỗ khí tức Nguyên Anh xuất hiện. Nam Nhan đành phải kéo Kỷ Dương tạm thời núp sau một bức tường.
Khi những con đom đóm xanh xung quanh mờ dần, Lệ Miên che khuôn mặt phải của mình với mái tóc rối bù, được Hàn Lôi Tử kéo về phía bên này. Đáng ngạc nhiên là ông già xấu xí họ Dự của Vô Tương tông cũng đi theo bên cạnh họ.
Hàn Lôi Tử sắc mặt âm trầm: "Đơn giản là chưa từng thấy, lũ chuột cốt này nhiều vô kể. Nếu không có chút pháp bảo, hôm nay ta đã chết ở chỗ này rồi."
Dự trưởng lão tuy rằng cũng có chút chật vật nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, nghe vậy, cúi đầu nịnh nọt: "Hàn đạo hữu cũng đã nhìn thấy rồi, để bảo vệ Miên tiểu thư, Dự mỗ đã ném đi hơn hai mươi đồng tu từng cùng sống chết với ta."
Một số ít người ở gần miệng giếng nơi đám chuột xương trắng ùa ra. Kết cục vốn sẽ chỉ là cơ thể của họ bị phá hủy và nguyên hồn Nguyên Anh sẽ trốn thoát. Tuy nhiên, vị trưởng lão này đã ra tay tàn nhẫn và chặn miệng giếng lại bằng các đồng tu từ phái Vô Tương.
Hàn Lôi Tử vẫn còn nhớ rõ thân thể của Nguyên Anh bất hạnh cuối cùng bị phá hủy cùng lời nguyền rủa của nguyên hồn, cười lạnh nói: "Ngươi có phong thái của ma tu Tị Châu ta. Thấy ngươi trong thời khắc nguy cấp đã biết vì Miên tiểu thư, ta có thể đưa ngươi về Thiên Tà giáo và tìm một vị trí trưởng lão cho ngươi."
Thiên Tà giáo là giáo phái lớn nhất ở Tị Châu. Dự trưởng lão nghe vậy vui mừng khôn xiết, muốn nịnh nọt Lệ Miên nhưng lại bị Lệ Miên mắng:
"Nếu ngươi thật sự muốn theo Thiên Tà giáo ta, sao không ném thêm mấy đệ tử của ngươi vào lấp giếng? Lại để một con chuột cắn vào mặt ta!"
Vừa rồi, mặc dù cô nàng có bảo bối do Ngục Tà Hầu ban tặng, có thể bảo vệ tính mạng, nhưng nó chỉ bảo vệ nội tạng. Một mảnh thịt nhỏ trên mặt nàng ta đã vô tình bị một con chuột nhai nát. "Được rồi." Hàn Lôi Tử thấy không còn nhiều thời gian nữa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa tháp khổng lồ mười tám tầng nơi có ngọn lửa xanh, liền nói: "Miên tiểu thư ra mặt, quay về thỉnh Đan vương cho một viên thuốc để chữa trị. Chỉ một lần chữa trị là sẽ khỏi. Giờ chúng ta hãy nghĩ cách tìm ra.. Này, là ai?"
Hàn Lôi Tử là một lão quái vật đã thành danh từ lâu, nhanh chóng nhận ra khí tức dị thường ở một bên, định ra tay thì kinh ngạc kêu lên:
"Ẩn sư điệt?"
Ẩn chính là thân phận giả của Kỷ Dương ở Thiên Tà giáo. Sau khi bị Hàn Lôi Tử phát hiện, hắn bình tĩnh nắm chặt tay Nam Nhan, nói: "Ta cũng đang tự hỏi Hàn sư thúc ở đâu, thì ra Hàn sư thúc đại nhân cũng ở đây."
"Ẩn sư huynh?" Từ xa, Lệ Miên nghe được lời hắn, đôi mắt vốn là ác độc bỗng nhiên bị bao phủ một tầng sương mù.
Nàng ta một đường chạy tới, đang muốn khóc, chợt nhìn thấy Kỷ Dương cùng Nam Nhan nắm tay nhau, ánh mắt nàng ta chợt hung ác như ma quỷ.
"Ẩn sư huynh, nữ nhân này vừa mới khiến chúng ta phải chịu nạn chuột này! Suýt chút nữa đã giết chết ta! Bây giờ ta sẽ giết ả để báo thù cho đồng môn đã chết của ta!"
Hàn Lôi Tử biết Lệ Miên đang cố ý trút giận, liền ho khan ngăn cản, nói: "Ngươi còn chưa nói, sao ngươi lại đến đây? Vừa rồi vị tu sĩ Phật giáo này cũng ở cùng chúng ta, tại sao hiện giờ lại ở cùng ngươi?"
Kỷ Dương tựa hồ đang thưởng thức điệu bộ nhe răng vung móng vuốt của Lệ Miên một hồi, trên mặt lộ ra thái độ thành thực: "Khiến sư thúc chê cười rồi, ta chỉ là nhất thời gặp vị Bồ Tát này.. Trước hoa, dưới trăng, không thể tự chủ được."
Hắn đang nói về cái gì vậy? Những bông hoa đến từ đâu giữa những bóng quỷ trên đường phố? Mặt trăng ở đâu ra?
Nam Nhan quá phục hắn. Nàng nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Miên trở nên tím tái và đang nhìn mình bằng đôi mắt như muốn chọn người để nuốt chửng.
"Ngươi không có ý chọc giận nàng ấy chứ?" Nam Nhan âm thầm hỏi.
Kỷ Dương tao nhã trả lời: "Thỉnh thoảng nhìn người ta tức giận có thể giải tỏa tâm tình."
Nam Nhan: "Lúc đó ta còn nhỏ, ngu dốt thật! Sao có thể không nhận ra ngươi có tính xấu như vậy?"
Kỷ Dương: "Quá khen! Sư đệ của ta lúc trước cũng đã nói như vậy."
Nam Nhan còn chưa kịp nghĩ tới sư đệ nào, Hàn Lôi Tử ở một bên đã nói: "Ngươi là người thừa kế của Phó giáo chủ, phụ trách việc này. Hiện tại trong trấn này xuất hiện biến hóa như vậy, ngươi có manh mối gì không?"
Kỷ Dương nói: "Sư phụ từng nói, thành này là một lăng mộ, không có đường ra vào. Chỉ khi thành Hóa thần, vượt qua mọi khó khăn để đột phá kết giới bên ngoài, mới có thể trốn thoát. Sư phụ cũng đã cân nhắc tới điểm này, cho nên lần trước trở lại đã bố trí một trận pháp truyền tống tại tòa tháp mười tám tầng ở trung tâm trấn này."
Hàn Lôi Tử vui mừng khôn xiết: "Phó tông chủ quả là suy nghĩ chu đáo. Không biết còn có tin tức gì khác không?"
"Còn có.." Kỷ Dương nhếch khóe môi lên có chút ác ý, "Ông ấy nói nơi này hẳn là Dưỡng Hồn trì, dưỡng U Tuyền xuyên.. Người đã được định sẵn sẽ đội vương miện trên đỉnh tháp, sẽ trở thành chủ nhân của U Tuyền."
Mọi người ngơ ngác, chỉ có mặt Hàn Lôi Tử co giật, trong mắt dường như hiện lên một tia vui mừng khó tin, nhưng cuối cùng lão vẫn giả vờ không biết: "Đây là ý gì?"
Kỷ Dương thấy lão dao động trong lòng, nói: "Ta cũng chỉ nghe thấy sư phụ lén lút thở dài nói như vậy, nhưng chi tiết thì không biết."
"Nếu vậy, chúng ta đừng lãng phí thời gian, và hãy trực tiếp đến tòa tháp trước khi đợt quỷ tiếp theo tuần tra thành."
Mấy người cũng không chậm trễ. Lệ Miên hơi hơi lùi lại phía sau, nhìn bàn tay Kỷ Dương còn chưa buông tay Nam Nhan, nguyên bản tức giận lại lộ ra một tia oán hận.
"Miên tiểu thư, Miên tiểu thư." Dự trưởng lão sử dụng thần thức của mình để truyền âm, "Ta nghe nói rằng Miên tiểu thư rất giỏi sử dụng huyễn thuật trên da người. Nếu Miên tiểu thư thực sự tức giận, cũng có thể.."
"Ý ngươi là muốn ta lột da mặt nữ tu đó?" Lệ Miên khịt mũi lạnh lùng, "Ả chỉ có ngoại hình trung bình. Những người khiến ta ra tay phải là những nam nữ vô cùng xinh đẹp."
Dự trưởng lão cười: "Dự mỗ không phải ám chỉ Phật tu này. Nàng ấy đến cùng với một người tỷ muội. Mặc dù người này che mặt, nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của Dự mỗ, vẻ đẹp của khuôn mặt dưới tấm mạng che là vô song. Và.. nhìn phong thái quyến rũ, khá giống với Nam phương chủ."
"Ồ?" Lệ Miên trở nên hứng thú và nói: "Ca ca ta đã bị Nam phương chủ ám ảnh nhiều năm. Huynh ấy đã tìm rất nhiều thê thiếp có ngoại hình tương tự trong nhiều năm qua, nhưng không ai có thể sánh được với người ấy. Nếu có thể tìm được một người thì tốt quá. Nhưng ở quỷ trấn khổng lồ này còn không thể tự bảo vệ mình, làm sao tìm được người đẹp đó?"
Dự trưởng lão cười hắc ám, lấy từ trong túi càn khôn ra một con côn trùng lạ, nói: "Dự mỗ hâm mộ mỹ nữ. Khi nhìn thấy người mình thích, nhất định ta sẽ thả một loại bột vô hình, không mùi lên người nàng ấy. Chỉ có Văn Hương trùng của ta mới có thể ngửi được. Vừa rồi con Văn Hương trùng này có phản ứng, hẳn là nàng ấy ở gần đây!"