Bách Luyện Thành Thần

Chương 1438





Toàn bộ những đệ tử nòng cốt đã bị loại sau khi tham gia chiến trường mộng ảo đều quan sát cuộc so tài của ba trăm người cuối cùng trong cuộn tranh.

Những người đang đứng trước mắt này sinh cùng thời với họ, thậm chí còn có cùng cảnh giới, nhưng thực lực của họ lại khác một trời một vực.

Tám người này chính là những Đạo Tử đã vang danh khắp vũ trụ trong chiến trường mộng ảo. Bọn họ là những nhân vật chính của thời kỳ kinh khủng này, cũng là hy vọng để mọi người vượt qua được nguy hiểm, và là đối tượng được các Thiên Tôn che chở.

Lúc này, tám người lại cùng xuất hiện ở đây. Như vậy có thể hiểu được sự hãi hùng trong lòng đám đệ tử nòng cốt này!

“Ầm!”

La Chinh lao thẳng xuống mặt đất, Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay chợt vung ra, kiếm khí quét ngang!

“Ầm ầm ầm…”

La Chinh mạnh mẽ kích hoạt Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm, ánh kiếm tản ra xung quanh nhọn như những cái gai nhím màu vàng xám!

Ngay lập tức, một phần đám đầu lâu nhỏ bị văng ra mấy chục nghìn trượng, dù có bay về thì cũng cần một khoảng thời gian…

Quả nhiên đám đầu lâu nhỏ này rất khó đối phó, La Chinh chỉ đánh bay được một phần trong đó, còn lại hầu hết bọn chúng vẫn lao về phía Cửu cung chủ như trước!

“Nhóm Sao Kỳ Diệu!”

La Chinh gần như không hề chần chừ, cả người lấp lánh ánh sao sáng. Ánh sao sáng dữ dội lại bùng nổ lần thứ hai!

Sóng xung kích mạnh mẽ tỏa ra từ chiêu này còn khiến các đệ tử nòng cốt của thánh địa Ngọc Thanh không đứng vững được, bị hất tung lên hai ba trượng rồi ngã thật mạnh xuống đất… Tuy nhiên với võ giả Thần Hải Cảnh thì chút lực này chẳng là gì. Thực lực La Chinh thể hiện ra càng mạnh thì hy vọng được cứu của họ càng lớn.

Hàng chục nghìn đầu lâu nhỏ lại lần nữa bay ra khắp nơi, lực đánh quá mạnh khiến những đầu lâu nhỏ kia cũng biến thành vũ khí trí mạng. Chúng bay vào không gian thì còn ổn, chỉ phá tan không khí mà bay ra một khoảng cách tương đối xa.

“Vù vù vù…”

Vốn dĩ có vài Quốc chủ còn đang đứng trên trời cao xem cuộc chiến, nhưng lúc này thấy mấy cái đầu lâu nhỏ đang bay thẳng đến thì bèn vội vã tránh né!

Một số lượng đầu lâu nhỏ tương tự bắn theo chiều ngang, va chạm vào các công trình kiến trúc xung quanh hoàng cung, chúng liền đâm thủng qua, khiến những kiến trúc này bị thủng lỗ chỗ như những cái rổ.

Rất nhiều công trình kiến trúc to lớn, các pho tượng hoàng gia tinh xảo đồng loạt bị đập vỡ!

Phiền phức nhất là ở chỗ, tuy đám đầu lâu nhỏ này bị đánh bay, nhưng đến lúc lực đẩy hết rồi thì chúng lại đồng loạt quay về tụ tập lại.

Lúc còn ở chiến trường mộng ảo, La Chinh từng bị mấy cái đầu lâu nhỏ kia cho ăn hành. Khi đó đeo bám sau lưng hắn luôn là mấy trăm cái đầu lâu, trông cực kỳ khủng bố. Mà dù La Chinh có nghĩ hết cách thì hắn vẫn không thể loại bỏ được mấy cái đầu lâu này.

“Thiên Mệnh huynh!” La Chinh đưa mắt nhìn về phía Hoa Thiên Mệnh.

Trên đường đến đây, La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đã bàn bạc với nhau, cũng đã suy xét tới cả đám đầu lâu nhỏ này.

Dường như đám người Cơ Lạc Tuyết, Hiên Viên Thần Phong cũng đã biết ít nhiều. Với những sinh linh sống trong bóng tối thì thứ phiền phức nhất chính là lực nguyền rủa của chúng… Thậm chí một vài Thiên Tôn cũng không có cách nào để chống lại.

Không ngờ Hoa Thiên Mệnh lại tỏ vẻ nhẹ nhàng, chỉ nói hắn có thể hóa giải được lực nguyền rủa đó.

Mọi người bèn nhìn Hoa Thiên Mệnh chăm chú.

Chỉ thấy Hoa Thiên Mệnh bất ngờ rút Đằng Xà Kiếm của mình ra, thuận tay ném mạnh, cắm thanh kiếm xuống mặt đất.

“Vù vù…”

Xung quanh Đằng Xà Kiếm phóng ra một luồng ánh sáng chói mắt!

Ánh sáng kia không ngừng xoay tròn, nhanh chóng tỏa ra khắp nơi, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ hoàng cung...

Không phải tất cả đám đầu lâu nhỏ đều đã bị La Chinh đánh bay, có một số rất nhỏ thậm chí đã phá được ma trận Trường Không Thanh, đang ra sức cắn Cửu cung chủ và một vài đệ tử nòng cốt. Chân nguyên của họ đều đã cạn kiệt, nên lúc này họ không thể cầm cự được nữa, chỉ có thể kệ cho mấy cái đầu lâu kia cắn xé.

Nhưng sau khi ánh sáng kia tỏa ra, toàn bộ đầu lâu nhỏ đều có dấu hiệu khác thường.

Đám đầu lâu khô vốn cực kỳ nguy hiểm, lúc này lại như say rượu. Chúng chậm rãi xoay tròn theo ánh sáng với tâm là thanh kiếm kia của Hoa Thiên Mệnh!

Đám đầu lâu bị La Chinh đánh bay cũng đồng loạt bay về, nhưng khi đi vào phạm vi hoàng cung thì chúng cũng bắt đầu xoay quanh Đằng Xà Kiếm…

Vậy nên khi nhìn từ trên xuống, có thể thấy một đám đầu lâu nhỏ đang tạo thành hình lốc xoáy, rồi chuyển động dọc theo cùng một hướng.

Đám Hiên Viên Thần Phong, Liệt Thiên Hàn và Cơ Lạc Tuyết xem như đã quen thấy những người mạnh mẽ trong Đại Thế, nhưng khi thấy cách thức của Hoa Thiên Mệnh thì cả đám vẫn ngạc nhiên như thường.

“Thiên Mệnh huynh, sao huynh lại làm được vậy?” Cơ Lạc Tuyết không kìm được bèn tò mò hỏi.

Vốn nàng còn nghĩ, nếu Hoa Thiên Mệnh không đối phó nổi với mấy cái đầu lâu kia thì nàng có thể thi triển khiên ngũ hành. Với thực lực của đám đầu lâu kia thì để cắn được Khiên Ngũ Hành cũng phải mất tới tám năm mười năm…

Không ngờ một kiếm mà Hoa Thiên Mệnh cắm xuống đất lại thôi miên được chúng.

Hoa Thiên Mệnh cười: “Đằng xà giải lời nguyền. Vốn dĩ Đằng Xà Kiếm có thể phá giải được các lực nguyền rủa trong thiên hạ. Ngay cả sát khí trên người của ngươi nó cũng có thể chém được.”

“Nhưng nếu không phá hủy những đầu lâu nhỏ kia thì chúng vẫn là một tai họa ngầm.” Cơ Lạc Tuyết hỏi. Nàng nhớ rõ trước đó có một Thiên Tôn bị đám đầu lâu bám theo người, phải mất khoảng ba năm thì nó mới tự biến mất.

Hoa Thiên Mệnh tự tin cười nói: “Yên tâm đi, lát nữa ngươi sẽ biết giải lời nguyền thế nào.”

Thấy Hoa Thiên Mệnh chắc chắn như vậy, những Đạo Tử khác cũng không cần ra tay nữa.

Cửu cung chủ bèn đứng dậy, chậm rãi đi về phía bên này. Còn chưa kịp mở miệng nói lời cảm ơn thì đã có một bóng người thướt tha lướt qua không gian, bay thẳng đến đây.

Chân nguyên của Ninh Vũ Điệp đã hao mòn gần hết, ngay cả việc bay lên cũng rất vất vả. Cuối cùng cả thân thể xinh đẹp nhỏ bé của nàng ngã thẳng về phía La Chinh…

La Chinh mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy nàng, bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở của nàng.

Ninh Vũ Điệp cũng từng không sợ chết, là võ giả có lòng dũng cảm tu luyện trái ý trời, nhưng đối với cái chết, nàng vẫn có giác ngộ nhất định.

Khi nàng quản lý Vân Điện, thâu tóm việc lớn thì còn có thể không quan tâm mọi chuyện.

Khi đó, trong lòng nàng không có vướng bận gì quá lớn. Nhưng bây giờ đã khác. Được sống sót là chuyện tốt đẹp cỡ nào cơ chứ. Nàng thiết tha, không bỏ lại thế giới này được, mà cũng không thể bỏ rơi phu quân của mình.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.