Cô gái này cũng coi là say mê tiểu thuyết văn bát cổ. Lúc này nàng nằm trên ghế dựa, hai chân thon dài gác trên một cái ghế nhỏ, nhiệt tình lật xem bản tranh lụa trong tay.
Với linh hồn mạnh mẽ của võ giả Thần Hải Cảnh, thật ra chỉ cần giải phóng nhận thức là có thể lập tức ghi nhớ hơn chục nghìn chữ trên tranh lụa này vào đầu trong chớp mắt.
Nhưng nếu như vậy, sẽ mất đi niềm vui đọc sách!
Nàng cứ đọc từng câu từng chữ, chỉ có như vậy, mới có thể bị chính nhân vật trong tiểu thuyết dẫn dắt, mới có thể quan tâm tới số phận giữa bọn họ…
Ở nơi này, đang lúc cô gái hết sức chuyên chú đọc sách, thì có một đám lớn đốm sáng mộng ảo màu vàng bay nhanh về phía nàng. Trong nháy mắt, những đốm sáng mộng ảo này đã bị cô gái hấp thu.
“Hả?”
Cô gái mặc quần áo tím nhíu mày, khuôn mặt còn trắng nõn hơn tuyết lộ ra chút không vui. Đang xem câu chuyện đến chỗ đặc sắc nhất, thì bị người ngoài quấy rầy, quả thật là khiến người ta khó chịu.
“Lá gan của ai lớn như vậy… Dám giết người của ta.”
Cô gái mặc quần áo tím cẩn thận gấp một tờ tranh lụa đang cầm trong tay, khép trang bìa trong lại, cất vào trong nhẫn tu di của mình.
Sau đó nàng lặng lẽ đứng dậy, không ngừng giẫm ra những dấu chân nhỏ vụn giữa nơi tuyết rơi, nhẹ nhàng chậm rãi, rời khỏi sân của mình…
La Chinh nhanh chóng di chuyển quanh rìa thành chính …
Hắn đoán không sai, thuộc hạ của vị “Thành chủ” kia không chỉ có một người.
Trên thực tế, có tám người được Thành chủ phái đến, giúp nàng thu thập điểm mộng ảo ở tám lối ra ngoài thành chính.
Ở thế giới bên ngoài, tám người này đều là người hầu bên người của “Thành chủ”.
Lần này đi vào chiến trường mộng ảo, dĩ nhiên là tận tụy phục vụ cho “Thành chủ”, nộp lên toàn bộ điểm mộng ảo mà mình thu nhập được!
Mà vị trí của tám người này, được các võ giả trong thành chính gọi đùa là “lò sát sinh”…
Lấy tốc độ độn của La Chinh, không quá nửa chén trà nhỏ đã đi tới một bên khác của thành chính.
Hắn nhìn thấy một võ giả Nhân tộc thân hình cao lớn, tay cầm một đôi chùy vàng, đứng ở cửa thành.
Võ giả Nhân tộc này thân thể cường tráng như trâu, giọng nói cũng rất to, gã la lớn: “Đều đứng ngay ngắn lại cho ta, cây chùy này của ta hạ xuống, các người sẽ không cảm thấy đau đớn, nhắm hai mắt lại, liền trở về trong thành sống lại!”
Ở nơi này, phía trước võ giả Nhân tộc, đương nhiên cũng đừng một hàng võ giả, định nộp một nửa số điểm mộng ảo của mình cho gã!
Thấy võ giả Nhân tộc thân hình cao lớn này, ánh mắt La Chinh lóe lên, trên mặt lộ ra chút vui mừng!
Hắn điều động ra một luồng khí hỗn độn ở trong cơ thể. Ngay lập tức, hắn được từng trận gió to bao quanh, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần. Hắn dùng tốc độ cực nhanh chạy như bay tới chỗ võ giả Nhân tộc kia!
Võ giả Nhân tộc thân hình cao lớn này bắt đầu xoay cây chùy lớn, đang chuẩn bị đánh chết mấy người trước mặt này. Bỗng nhiên, gã cảm nhận được từ phía xa kéo tới một luồng uy lực, cặp mắt trâu kia bỗng nhiên trừng một cái, môi to dày chợt tách ra.
“Ha ha, lại có người dám chủ động tìm Ngưu Kim ta gây phiền phức! Được lắm!”
Vốn võ giả Nhân tộc thân hình cao lớn này được gọi là Ngưu Kim, gã trời sinh đã hiếu chiến. Lần này tiến vào chiến trường mộng ảo vốn muốn nhân cơ hội tranh đấu thỏa thích một lần!
Đáng tiếc cuối cùng không thể được như mong muốn. Bọn họ phải hỗ trợ hết sức cho thiếu chủ tích lũy điểm mộng ảo…
Đám võ giả giống như con cừu vậy, bị giết hại cũng không chống lại, Ngưu Kim không có chút hứng thú nào. Chẳng qua chung quy mệnh lệnh của thiếu chủ quan trọng hơn, nên gã chỉ có thể canh giữ ở chỗ này làm đao phủ cho thiếu chủ, giúp nàng tích lũy điểm mộng ảo.
Lúc này, Ngưu Kim nhìn thấy từ phía xa có một bóng người nhanh chóng phóng tới, gã liền thấy hưng phấn!
Lúc chiến trường mộng ảo mới mở, vẫn có người dám khiêu chiến với Ngưu Kim…
Nhưng sau vài lần, đám võ giả kia bị gã đánh chết, lập tức liền trở nên ngoan giống như cừu non.
Trong đó thậm chí còn có mấy tên có thực lực mạnh hơn cả gã, nhưng mấy tên này sau khi bị thiếu chủ dạy dỗ, cũng biến thành cừu.
Đối mặt với một đám cừu ngoan ngoãn, Ngưu Kim cảm thấy hành trình trong chiến trường mộng ảo lần này đặc biệt không thú vị, hết sức nhàm chán, cho nên làm việc cũng uể oải!
Bây giờ thấy có người tìm gã gây phiền toái, đương nhiên Ngưu Kim rất vui!
“Loảng xoảng!”
Ngưu Kim đập hai cây chùy lớn trong tay vào nhau một cái!
Một gợn sóng từ trong cây chùy lớn lan rộng ra, âm thanh kia truyền vào trong tai võ giả, liền cảm thấy linh hồn cũng chấn động!
Nhìn thấy Ngưu Kim này không sợ hãi chút nào, trên mặt La Chinh cũng hiện ra một nụ cười châm biếm.
Hắn chỉ sợ Ngưu Kim này trốn vào trong thành chính, sợ người này lại bóp nát một đạn vàng giống như võ giả áo xanh lam, như vậy e rằng bản thân lại là giỏ trúc múc nước công dã tràng!
“Dùng tốc độ nhanh nhất, đánh chết người này!”
Sau khi trong lòng La Chinh có suy tính, cũng không có bất kỳ do dự. Lúc hắn cách Ngưu Kim còn mười trượng, liền dùng một bước vượt qua không gian, định tới gần bên cạnh Ngưu Kim, nhanh chóng đánh chết tên này, cắt đứt đường lui của gã.
Nhưng La chinh vừa mới xuyên qua một vùng không gian, chợt nghe thấy Ngưu Kim kia hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung hai cây chùy vàng lên, đập mạnh về phía trong hư không!
“Ầm!”
Dưới cú đập này, một trận nổ truyền đến!
Bóng dáng La Chinh ở chỗ hư không kia lảo đảo lùi ra, bất ngờ nhìn tên lỗ mãng trước mặt này.
Mà trên mặt Ngưu Kim cũng tràn đầy vẻ sửng sốt…
Việc di chuyển trong khoảng cách ngắn ở trong không gian, chính là vận dụng một loại phương pháp căn bản của quy tắc không gian. Với lĩnh ngộ hiện tại của La Chinh với quy tắc không gian, hắn có thể giấu bản thân vô cùng hoàn mỹ, ít nhất đối phương rất khó nắm được hướng đi khi bản thân xuyên qua!
Nhưng dưới cú đập mạnh của hai cây chùy, Ngưu Kim không chỉ thấy rõ chính xác cách La Chinh xuyên qua, mà còn có thể đập trúng hắn trong hư không!
Lúc nãy La Chinh bị Ngưu Kim đập ra khỏi hư không, sức lực chứa trong đôi chùy cũng khiến cho khí huyết cả người La Chinh không ngừng quay cuồng.
Mà lúc này trong lòng Ngưu Kim cũng khiếp sợ, thậm chí còn hơn La Chinh!
Một chùy này của gã thực sự nện ở trên người La Chinh…
Chỉ dựa vào sức mạnh của gã, một chùy này có thể đủ san bằng núi cao chục nghìn trượng. Cho dù đối phương là võ giả Thần Hải Cảnh, bị một chùy này của gã đập trúng cũng tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi, ít nhất sẽ bị đập thành thịt vụn!
Nhưng mới vừa rồi sau khi bị một chùy của gã đập trúng, chỉ thấy La Chinh lảo đảo ra khỏi hư không, hơi thở của hắn không hề suy yếu, thậm chí còn không bị thương.
“Tên này là cái thứ gì!”
Trong nháy mắt Ngưu Kim sinh ra cảm giác giống với võ giả áo xanh lam kia. Gã dường như không phải nhìn thấy một võ giả Nhân tộc, mà là một con quái vật. Một con quái vật có thể cứng rắn chống lại sức mạnh từ đôi chùy của gã mà không bị thương!
Cho dù là thiếu chủ, cũng không chịu nổi một chùy đánh thẳng này, người này…
Nhưng tính cách của gã hoàn toàn khác với võ giả áo xanh lam kia. Nhìn thấy La Chinh như vậy, gã chưa từng có chút ý nghĩ nào lùi về phía sau, mà lại càng kích thích ý chí chiến đấu cuồn cuộn trong gã!
Loại đối thủ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hơn nữa ở trong chiến trường mộng ảo cũng sẽ không chết. Cơ hội này quá quý giá, sao gã lại có thể buông tha cho La Chinh được?
Thắng thua còn chưa rõ ràng, nhưng gã chỉ mong vui vẻ đánh một trận. Về phần phải dâng điểm mộng ảo tích lũy trong cơ thể mình cho thiếu chủ, chuyện này đã sớm bị gã quên tuột rồi…
“Ha ha, cơ thể của người này thật khiến người ta hâm mộ. nhưng ta không tin sẽ không đập bẹp được ngươi! Ngươi đừng chạy!”
“Loảng xoảng! Loảng xoảng!”
Sau khi Ngưu Kim nói xong, lại đập hai cây chùy vào nhau mấy cái, từng đường gợn sóng lan truyền trong không trung. Hai chân thô to mạnh mẽ nện từng bước huyền ảo tiến về phía La Chinh!
Đôi chùy vàng ở trong tay người này tách ra lại hợp vào, múa may tạo thành trăm nghìn cái bóng!
Chùy pháp này cũng cực kỳ huyền diệu, đừng nói là võ giả bình thường khó có thể thấy rõ những bóng cây chùy này, mà ngay cả La Chinh cũng không cách nào nhìn ra sơ hở trong đó ngay lập tức!
Gã giống như một con trâu điên, dùng uy lực cực lớn vọt tới phía La Chinh. Mọi thứ trước mặt gã đều bị nghiền thành bụi!
Động tĩnh lớn như thế, cũng dẫn tới không ít võ giả dừng chân xem! Cho dù phải chịu đựng âm thanh chấn động do đôi chùy của Ngưu Kim phát ra, nhưng bọn họ vẫn không muốn bỏ qua trận quyết đấu đặc sắc này!
“Tên kia thật sự không chạy à!”
“Không phải là bị dọa sợ choáng váng rồi chứ, Ngưu Kim sẽ nện người này thành bụi phấn mất…”
“Lúc trước Ngưu Kim phát cáu với Thành chủ, nện cặp chùy kia ở trên tường thành. Nghe nói các bức tường thành của thành chính đều bị gã làm rung chuyển!”
Rung chuyển thành chính, cũng coi như là khoa trương.
Tất cả thành chính trong chiến trường mộng ảo này đều được xây dựng bởi Thiên Đạo, nhưng quy tắc ở chỗ đó, thực ra không thể mảy may rung chuyển được. Như vậy cũng không có khả năng trên tường thành lại tróc ra một mảnh vụn!
Nhưng đủ để nhìn ra mọi người đều có ấn tượng sâu sắc với Ngưu Kim này, với chùy vàng và sức mạnh to lớn kinh khủng của gã.
Đối mặt với người dũng mãnh như thế, vẻ mặt La Chinh lại điềm tĩnh, đứng yên không nhúc nhích. Nhưng sức mạnh của hắn lại đang điên cuồng đổ dồn về phía cánh tay của mình. Ánh mắt thì khóa chặt trăm nghìn đường màu vàng dưới bóng chùy của Ngưu Kim.