Bách Luyện Thành Thần

Chương 1208



Trong lòng võ giả áo xanh lam cảm thấy kinh hãi!

Cảm nhận được uy lực bùng nổ phía sau lưng, gã dùng một tay vẽ, bên người bèn phi độn ra ba cây trường kiếm!

Ba cây trường kiếm này, mỗi cây một màu, một vàng, một bạc, một đồng!

Bề mặt của ba thanh kiếm đều khắc hoa văn xinh đẹp, rất bắt mắt!

Trường kiếm màu đen lúc trước bị La Chinh bẻ gãy là do thiếu chủ Cơ gia ban cho gã, mà ba thanh trường kiếm vàng bạc đồng này, là bội kiếm gã quen dùng. Ba thanh kiếm này đã theo gã nhiều năm, đã tâm linh tương thông với gã!

Ba thanh trường kiếm vàng bạc đồng bay ra, kêu gọi lẫn nhau, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn!

“Vù vù vù vù vù vù…”

Dưới sự xoay tròn không ngừng của ba thanh kiếm, một cơn lốc xoáy màu vàng bạc đồng nổi lên bên cạnh võ giả áo xanh lam!

“Tam Nhạc Hành Long Giảo!”

Sau khi cơn lốc xoáy này hình thành, nó nổi lên tiếng gió dữ dội, xoáy về phía La Chinh giống như một con tường long!

Bóng người La Chinh giống như một thanh kiếm sắc bén, không cần tránh, mà chạy thẳng vào trong đó!

“Keng keng…”

Ba trường kiếm ba màu ẩn nấp trong gió lốc, xoắn trên người hắn lại truyền đến từng đợt tiếng kim loại đanh thép!

La Chinh không cần bảo giáp hộ thể, thân thể hắn có thể so với bảo vật thần khí hộ thể nhất phẩm. Trường kiếm này tuy sắc bén, nhưng sao có thể làm gì được La Chinh?

Duy chỉ có điều khá rắc rối là quần áo của hắn. Dưới lực xoắn này, bộ quần áo vải màu xanh trên người La Chinh liền bị xé thành từng mảnh, sau đó lại bị nghiền nát hầu như không còn gì. Chẳng qua tình huống thế này không phải là lần đầu tiên La Chinh gặp, căn bản cứ cách không lâu La Chinh sẽ lại phải đổi một bộ quần áo…

La Chinh mạnh mẽ xuyên qua lốc xoáy ba màu, đi thẳng về phía võ giả áo xanh lam, hai tay lộ ra giống như tia chớp!

Võ giả áo xanh lam kia thấy bản thân trốn không thoát liền làm động tác diều hâu xoay người, một viên đạn vàng bắn ra từ trong tay gã, đột nhiên bóp vỡ!

“Hừ, ngươi cho là ngươi có thể có được điểm mộng ảo của ta ư… Nằm mơ! Điểm mộng ảo của ta đều được thu thập cho Thành chủ! Ha ha ha…”

Nghe nói như thế, La Chinh tỏ vẻ hoang mang. Bây giờ hắn chỉ cần đánh chết người này là có thể lấy được một nửa điểm mộng ảo của gã, vậy vì sao hắn lại không thể chiếm được?

Sau khi võ giả áo xanh lam bóp vỡ viên đạn vàng kia, từ trong nó bộc phát ra một uy lực mãnh liệt, một hơi thở mạnh mẽ vô cùng từ trong viên đạn vàng truyền đến!

“Đùng đoàng!”

Thấy tình hình không ổn, La Chinh nhanh chóng rút lui về phía sau!

Cách xa võ giả áo xanh lam mấy chục trượng!

Sau một nhịp thở, viên đạn vàng kia bỗng nhiên vỡ vụn, từ trong đó lập tức khuếch tán ra sấm sét màu đỏ sẫm như từng sợi tóc nhỏ!

Mỗi tia sấm sét này đều nhỏ như một sợi tóc, nhưng khi lan ra lại giống như rễ cây rậm rạp chằng chịt lan rộng ra bên ngoài, bao phủ toàn bộ phạm vi mười trượng xung quanh võ giả áo xanh lam, hóa thành một quả lôi cầu khổng lồ!

Nhìn thấy uy lực của viên đạn vàng này, mí mắt La Chinh cũng giật dữ dội!

“Uy lực của viên đạn vàng này kinh khủng như vậy ư!”

Nếu vừa rồi La Chinh bị cuốn vào trong đó, chỉ sợ giờ phút này cũng đã bị sấm sét màu đỏ sẫm kinh khủng này xé nát!

Tuy trong chiến trường mộng ảo không đến mức chết thật, nhưng chỉ sợ bản thân sẽ phải mất một nửa điểm mộng ảo… Nếu như không phải chiến trường mộng ảo, chẳng phải bản thân sẽ chết thật hay sao?

Ngoài cảm giác ớn lạnh trong lòng ra, La Chinh cũng đang suy nghĩ về những lời mà võ giả áo xanh lam nói trước khi chết. Hắn không thể có được điểm mộng ảo của gã ư?

Dựa theo quy tắc của chiến trường mộng ảo, cho dù là tự sát cũng sẽ mất một nửa điểm mộng ảo. Giống như trước đây ở trong vùng hoang dã, võ giả bị chuột Thông Thiên đánh chết cũng thế. Sau khi điểm mộng ảo nổ tung ra sẽ ngưng tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một đốm sáng màu vàng, La Chinh chỉ cần đi lên hấp thu là được!

Nhưng bây giờ điều khiến La Chinh không ngờ chính là, sau khi võ giả áo xanh lam chết, quả thực có tuôn ra một đống điểm mộng ảo lớn!

Số điểm mộng ảo kia còn nhiều hơn gấp đôi so với của tên Long Cầm mà lúc trước La Chinh đánh chết! Nói cách khác, chắc trong cơ thể võ giả áo xanh lam phải có ít nhất hai trăm nghìn đốm sáng mộng ảo!

Nhưng sau khi những đốm sáng mộng ảo màu vàng này tuôn ra, lại không chui vào trong cơ thể La Chinh, bởi vì người này không phải do La Chinh giết chết!

Không chỉ có như thế, những đốm sáng mộng ảo này còn phi độn về phía trong thành chính!

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

La Chinh kinh hãi…

Chẳng lẽ Thành chủ này, có thể thay đổi được quy tắc của chiến trường mộng ảo?

Điều này căn bản là không thể!

Phía trên tường thành, nhóm hộ vệ Thành chủ bố trí ở trên cũng không đứng ra.

Võ giả áo xanh lam không phải là kẻ thù của mình La Chinh, bọn họ lao ra ngoài thành chỉ có thể là “tặng đồ ăn” cho La Chinh…

Nhưng trên mặt những nhóm hộ vệ này lại lộ nụ cười chế nhạo, họ nhìn chằm chằm La Chinh, giống như châm biếm sự ngây thơ của hắn.

Về phần võ giả trong cửa thành lại muôn hình muôn vẻ, vẻ mặt của từng người cũng khác nhau. Bọn họ phục tùng thuộc hạ của “Thành chủ”, tất nhiên sẽ không chịu tiết lộ nguyên nhân cho La Chinh biết.

Trôi lơ lửng ở độ cao cách mặt đất một trượng, La Chinh nhíu mày nhìn cảnh này, thấy một lượng lớn điểm mộng ảo biến mất, La Chinh cũng có chút bất đắc dĩ!

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt La Chinh chợt lóe, cũng phi độn dọc theo tường thành!

Thuộc hạ của người được gọi là Thành chủ này chắc chắn không chỉ có một người. Thành chính có diện tích rất lớn, chuyện của hắn ở chỗ này chưa chắc đã được truyền ra ngoài. Trước mắt, hắn phải tìm mục tiêu kế tiếp, cũng chính là những thuộc hạ khác của gã Thành chủ này…

Các đốm sáng màu vàng dày đặc kia trôi khắp đường, trốn vào trong thành chính, cuối cùng bay vào trong một cái sân ở hướng tây nam của thành chính.

Tất cả võ giả trong chiến trường mộng ảo đều liều mạng chém giết, hoặc là tranh giành với các võ giả để cướp lấy điểm mộng ảo của đối phương, hoặc là đánh chết các loại mãnh thú ở trong vùng hoang dã…

Nhưng chỗ trong sân này lại có vẻ rất yên bình!

Mấy bông tuyết giống như sợi bông không có trọng lượng, nhẹ nhàng bay lả tả xuống dưới.

Dưới ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, những bông tuyết này dĩ nhiên là do người tạo ra…

Trên thực tế khi tới gần cửa sân, có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến rung mình. Võ giả tầm thường cũng biết nơi đây không nên ở lâu, đều rất cẩn thận rút lui.

Trong sân, tuyết đọng lại đã thành một lớp rất dày. Đứng ở trong sân như đặt mình ở trong mùa đông rét đậm, mang đến cho người ta một loại không khí tĩnh lặng yên bình.

Ở góc sân phủ đầy tuyết, có một cô gái đeo khăn che mặt màu tím đang cầm trong tay một bức tranh lụa cỡ bàn tay.

Phía trên tranh lụa này không phải hình vẽ, mà hiện đầy chữ nhỏ chi chít, đó là một quyển tiểu thuyết văn bát cổ…

Trong cả vũ trụ, trăm nghìn Đại Giới, võ giả đều chiếm vị trí thống trị, nói trắng ra là trọng võ khinh văn.

Người có học ở chỗ này cuối cùng chỉ có thể là người phàm bình thường, sự tồn tại bé nhỏ không đáng kể. Trong văn hóa chính của bất kỳ chủng tộc nào, đều không tồn tại bóng dáng của bọn họ.

Nhưng vài năm nay, trong Thượng Giới lại dấy lên một làn sóng tiểu thuyết văn bát cổ…

Cũng không phải là nói địa vị của người đọc sách được đề cao. Các loại thơ từ ca phú linh tinh kia vẫn chưa lưu hành trong võ giả. Trái lại, các loại tiểu thuyết thần quái lại rất được hoan nghênh.

Nguyên nhân chính là vì La Chinh…

Mấy năm gần đây hắn kể chuyện, tuy có không ít võ giả cảm thấy phiền không chịu nổi, nhưng chung quy có một số võ giả nghe chuyện liền nên nổi hứng thú.

Có điều, cuối cùng La Chinh vẫn phải tu luyện, hơn nữa câu chuyện kia là kể cho cô gái thần bí, mọi người chỉ là người dự thính thôi. Như khi cô gái thần bí kia xuất quan, mọi người còn có thể tụ tập ở bên cạnh nghe một chút, coi như là làm một nhân vật dự thính. Nhưng nếu La Chinh không kể, mọi người sẽ không thể nghe.

Chẳng qua trong vũ trụ rất đông sinh linh, số lượng người phàm còn nhiều hơn kiến. Xét về văn hóa mà nói, thật ra những nhóm cường giả này đứng ở đỉnh kim tự tháp, cũng không như những người phàm kia.

Hỏi thăm sơ qua một chút là biết, chỉ cần tốn một viên đá chân nguyên là đủ để mua được núi lớn tiểu thuyết văn bát cổ. Thậm chí còn có thể thuê được mấy trăm người kể chuyện, mỗi ngày kể chuyện ở bên tai mình sinh động như thật. Nó thành thú vui mấy năm gần đây của các võ giả.

Thậm chí bởi vì như thế, địa vị của một số người phàm bèn nước lên thì thuyền lên. Ví dụ như trong một tòa thành nhỏ ở Thiên Phá giới, một thánh địa lục phẩm cấp dưới của Chư Thần Vô Niệm, xuất hiện một người kể chuyện gọi là Trương Thập Tam.

Câu chuyện mà Trương Thập Tam này kể, đều do chính mình biên soạn. Bất cứ khi nào kể chuyện, dù là cảm xúc hay là thần thái, đều nắm bắt rất thích hợp. Hắn được vị võ giả nào đó trong thánh địa tán thưởng, rồi sau đó một mạch được tiến cử lên, địa vị của Trương Thập Tam này không ngừng tăng cao, nghe nói còn gây ra sự tranh cướp của hai thánh địa…

Về sau Trương Thập Tam còn được ban một viên thuốc vạn thọ, tự dưng được thêm mấy trăm năm tuổi thọ, đối với người phàm đã rất kinh người. Chỉ sợ một số Quốc chủ các nước nhỏ của người phàm cũng không có đãi ngộ này.

Nhưng nhìn chung, tất cả người đọc sách đều phải cảm ơn một người, đó chính là La Chinh!

Nếu không có hắn vô cớ sử dụng Thét Lệnh, đem câu chuyện của mình nhồi vào trong đầu rất nhiều võ giả, khiến cho một số võ giả có hứng thú, cũng sẽ không khơi ra phong trào này…
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.