Khi Lak Ca làm gương quay trở lại biệt thự, hai anh em Mã Như Long và Ngô Thế Hào liếc nhau một cái, trong ánh mắt cả hai bên đều toát lên lửa giận. Nhưng vì Lak Ca đã lên tiếng, cả hai phe chỉ đành nuốt giận, trừng mắt nhìn nhau rồi miễn cưỡng đi vào trong biệt thự.
Biệt thự theo phong cách châu Âu này vô cùng lớn, với cửa chính được thiết kế theo kiểu cao rộng, tạo cảm giác hoành tráng và quý phái. Những ô cửa sổ hình tròn và phần góc cạnh được xây dựng bằng đá đều toát lên sự tinh tế và xa hoa.
Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch đen bóng loáng, nổi bật bởi những bộ nội thất phong cách châu Âu sang trọng. Từ tiền sảnh, đại sảnh kéo dài về phía Bắc và Nam, với hành lang dài trải thảm lông cừu dày, êm ái.
Không chỉ phần nội thất xa hoa và tráng lệ, biệt thự còn có một khu vườn tiêu chuẩn, khu nhà ở hai tầng dành cho người hầu, và bên trái biệt thự là một hồ bơi siêu lớn. Ngoài ra, gara cũng là điểm nhấn, đủ sức chứa hơn mười chiếc ô tô thuộc dòng xe xa xỉ và đắt đỏ nhất.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên đi vào nhà của Lak Ca, nhưng khung cảnh này vẫn khiến anh em Mã Như Long và Mã Như Hổ không khỏi hâm mộ. Mấy năm nay, dù bọn họ kiếm được không ít tiền nhờ buôn phấn (tự hiểu nha) nhưng sau khi phải nộp một phần cho xã đoàn và chi trả để nuôi sống anh em dưới trướng, số tiền thực sự thuộc về hai anh em chỉ chiếm khoảng 30% tổng thu nhập.
Số tiền này tuy không nhỏ, nhưng so với tài sản của Lak Ca. Cái này sắp về hưu được xưng năm trăm triệu thăm trường tới nói, quả thực chính là gặp sư phụ.
Chẳng hạn, căn biệt thự xa hoa theo phong cách châu Âu này vốn thuộc sở hữu của một đại thương gia Anh nổi tiếng ở Hồng Kông 30 năm trước. Sau khi vị thương gia đó trở về Anh, căn biệt thự được rao bán với giá 200 triệu đô la Hong Kong. Lak Ca không nói hai lời, liền chi ngay một số tiền lớn để mua.
Khi bước vào phòng trong
Đại sảnh ngập tràn người, có thể thấy rõ những nhân vật nổi bật trong giới thương nghiệp, cũng như các nghị viên và lãnh đạo khu vực. Mã Như Long và Mã Như Hổ, dù là hai anh em có tiếng tăm trong giới, nhưng tại nơi này, liền cái rắm đều không phải.
Cũng không biết có phải hay không vì tị hiềm, Lôi Lạc cũng không có đem Mã Như Long huynh đệ và Ngô Thế Hào vào trong phòng chính cùng giao lưu với những người trong giới bạch đạo, mà lại đưa họ tới một phòng khác.
Trong phòng này, hầu hết đều là người đứng đầu các bang hội lớn hoặc lão đại các khu vực.
Mã Như Long hai anh em đi vào loại địa phương này, nhưng thật ra thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Ngô Thế Hào luôn không sợ trời, không sợ đất cũng cảm thấy sự căng thẳng trong lòng vơi đi. Đối với bọn họ loại người này tới nói, căn phòng kia, thật sự là quá có áp lực.
Khi Nha thúc Phúc Nghĩa Hưng, tiền bối trong giới, nhìn thấy Mã Như Long hai huynh đệ, liền nhiệt tình cười nói: “A Long A Hổ!”
“Nha thúc.” Mã Như Long cùng Mã Như Hổ đi qua hô.
Bên kia, những lão đại trong giới nghĩa đàn cũng đang tiếp đón Ngô Thế Hào.
Cuối cùng, cả hai nhóm người đã tìm được vị trí của mình trong bữa tiệc.
Lôi Lạc cười chắp tay hướng tới nhóm người này nói:
“Chư vị huynh đệ, hôm nay có thể đến tham dự buổi tiệc về hưu của ta, thực sự là nể mặt Lôi mỗ. Không nói nhiều, chúng ta cùng nhau nâng cốc!”
Dứt lời, Lôi Lạc quay sang lấy chén rượu từ người phục vụ và nâng lên uống cạn.
Những người còn lại cũng vui vẻ cười ha hả, cùng nhau uống rượu.
Sau khi uống xong, Lôi Lạc cố tình tìm một vài người có tiếng trong giới bang phái để trò chuyện, rồi nói rằng mình còn một vài việc phải giải quyết và cáo từ trước.
Không còn những lão đại bang phái ở lại, căn phòng trở nên trầm lắng. Mọi người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
So sánh với căn phòng bên này, một phòng khác trong biệt thự bắt đầu nhộn nhịp hơn nhiều, Lôi Lạc cũng vì thế mà uống thêm không ít rượu.
Lôi Lạc về hưu là một sự kiện gây chấn động trong giới hắc đạo, thậm chí toàn bộ bạch đạo cũng phải ngạc nhiên. Theo lý thuyết, Lôi Lạc năm nay mới chỉ hơn 40 tuổi, con đường thăng tiến trong chính trị mặc dù bị hạn chế do là người Hoa, rất khó có thể tiến lên các cấp cao hơn. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là hắn không có triển vọng, ít nhất là chức vụ thăm trường vẫn có thể tiếp tục giữ, và như vậy việc kiếm tiền sẽ trở nên rất dễ dàng.
Hơn nữa, trong những năm gần đây, địa vị của người Hoa đã tăng lên đáng kể. Càng ngày càng nhiều người Hoa đã bước vào các bộ phận quan trọng trong chính phủ, không còn như 20 năm trước khi người Hoa chỉ có thể làm các công việc thấp kém trong q·uân đ·ội hay các vị trí ít quan trọng.
Lôi Lạc chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, tiếp tục giữ vị trí thăm trưởng này. Trong tương lai, có thể Anh quốc sẽ bổ nhiệm thêm các quan chức người Hoa trong bộ máy quản lý, địa vị người Hoa trong giới chính trị Hồng Kông nước lên thì thuyền lên, cũng sẽ không phải hoàn toàn bế tắc giống như bây giờ.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều kết thúc khi Lôi Lạc quyết định về hưu.
Người ngoài rất khó tưởng tượng Lôi Lạc còn trẻ như vậy, lại lựa chọn về hưu khi mới hơn 40 tuổi. Nhưng chỉ có Lôi Lạc mới hiểu, danh tiếng của hắn đã quá lớn, hắn đã lăn lộn trong cả hai giới hắc bạch suốt mười mấy năm qua, và chắc chắn đã đạt tới đỉnh.
Nhưng phàm là ở đời, "thịnh cực tất suy" là quy luật tất yếu. Năm trước, khi xảy ra cuộc khủng hoảng lớn tại toàn Hồng Kông, làn sóng dư luận phản tham lại một lần nữa trỗi dậy. Hắn là thăm trưởng người Hoa có quyền lực cao nhất thời bấy giờ, cũng là đệ nhất tham quan thăm trưởng, buộc phải trở nên thận trọng hơn bao giờ hết trong từng lời nói và hành động. Cái gọi là trèo cao, ngã đau cũng không phải là không xảy ra, chỉ là chưa tới lượt hắn mà thôi.
Sau nhiều lần cân nhắc, nhìn vào số tiền mặt và vàng chất như núi trong nhà, Lôi Lạc dứt khoát kiên quyết lựa chọn về hưu.
Không có người bức bách, cũng không có bất luận cái gì nguy cơ, Lôi Lạc chính là như vậy về hưu.
Việc này khiến cho ba thăm trưởng còn lại nổi tiếng ngang hàng với Lôi Lạc, Hàn Sâm, Nhan Hùng, Lam Cang, cũng bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
Bất quá, theo Lôi Lạc về hưu, vị trí Tổng Hoa Thăm trưởng bị bỏ trống, cảnh sát trưởng của sở liền đưa chức vụ này ra để bổ nhiệm người kế nhiệm. Điều này khiến ba người bọn họ ra sức tranh đoạt vị trí danh giá này, vì đây là chức vụ cao nhất mà một người Hoa có thể đạt được trong ngành cảnh sát lúc bấy giờ.
Chỉ khi chiếm được chức Tổng Hoa Thăm trưởng, bọn họ mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn nắm giữ quyền lực lớn hơn.
Vì vậy, tranh thủ sự đồng thuận và ủng hộ của người tiền nhiệm Lôi Lạc, trở thành nhiệm vụ tất yếu.
Đây cũng chính là lý do tại sao, trong buổi tiệc về hưu của Lôi Lạc tối nay, cả ba người không tiếc chi tiêu mạnh tay, mỗi người đều dâng tặng một bức tượng Phật bằng vàng nặng hàng chục cân.
Rốt cuộc, ai cũng biết rằng Lôi Lạc rất thích vàng.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, đã gần 10 giờ tối.
Phía bạch đạo, đa phần các khách mời đã ra về từ sớm, rốt cuộc ngày mai không phải ngày nghỉ ngơi, rất nhiều người đều phải đi làm công tác.
Ngược lại là bên kia hắc đạo, rất là náo nhiệt.
Trên tầng hai, trong một căn phòng làm việc rộng lớn.
“Ta mời mọi người đến đây để bàn một việc. Chắc hẳn các vị cũng đã hiểu rõ trong lòng. Lần này ta về hưu, các khu vực và công việc kinh doanh trước đây cần phải được phân chia lại!”
Lời này vừa nói ra, một ít người sắc mặt đại biến, cũng có một ít người đầy mặt vui mừng.
Người sắc mặt đại biến tự nhiên là bởi vì khu vực họ đang nắm giữ vốn là những địa bàn béo bở. Ngược lại, người đầy mặt vui sướng tất nhiên là vì địa bàn hiện tại của họ không tốt, không kiếm được nhiều tiền.
Lôi Lạc không cho những người này nói chuyện, lại nói:
“Theo lý thuyết, ta đã về hưu thì những chuyện này ta không còn quản được nữa. Dù sao thì bây giờ, ta chỉ là một công dân bình thường, an phận, tuân thủ pháp luật.”
“Lak Ca đừng nói vậy.” Nha thúc Phúc Nghĩa Hưng liền lên tiếng, đầy mặt viết hai chữ trung thành nhìn chung quanh vài người nói:
“Ta dám bẻ răng ở chỗ này lập lời thề. Chỉ cần Lak Ca còn ở đây một ngày, mọi thứ trước kia thế nào, thì sau này cũng phải như vậy!”
“Nha thúc khách khí.”
Lôi Lạc nhếch miệng cười, không chút nào thèm để ý Nha thúc lời lẽ chính đáng, biểu hiện ra tâm trung, hướng tới mọi người nói:
“Nếu ta đã về hưu, thì những khu vực trước kia ta đã phân chia cũng cần được sắp xếp lại. Về việc ai sẽ phân chia và phân chia thế nào, ta sẽ giao cho Lam Cang phụ trách. Trong vòng nửa tháng nữa, hắn sẽ đảm nhận chức vụ Tổng Hoa Thăm trưởng mới. Mong rằng mọi người có thể nể mặt thăm trưởng mới của chúng ta. Nếu không, chuyện gì xảy ra thì ta không dám đảm bảo và cũng sẽ không ra mặt a.”
Ngồi cạnh đó, Lam Cang trên mặt cười, hướng tới Lôi Lạc nói:
“ Lak Ca nói đùa, chư vị đều là ta trưởng bối, tất nhiên là sẽ không quá mức khó xử ta cái này hậu bối.”
Lam Cang không chỉ có khuôn mặt trẻ trung, mà tuổi đời cũng khá trẻ. Hơn nữa, hắn có khuôn mặt chữ điền, đôi lông mày rậm và ánh mắt toát lên vẻ chính trực, khiến người ta cảm thấy hắn là người rất đáng tin cậy. Đây cũng là lý do tại sao, dù gia nhập ngành muộn, Lam Cang lại được các cấp lãnh đạo lớn yêu thích hơn cả Nhan Hùng và Hàn Sâm.
Hơn nữa còn có Lôi Lạc duy trì, Lam Cang chắc chắn sẽ trở thành Tổng Hoa Thăm trưởng người Hoa thứ hai trong lịch sử Hồng Kông.
“Lam Thăm trường quá khách khí, sau này còn muốn nhiều hơn duy trì một chút.”
“Đúng vậy đúng vậy, đâu ra trưởng bối nói đến, đều là lẫn nhau nâng đỡ.”
Khi nghe tin Lam Cang sắp đảm nhận chức vụ Tổng Hoa Thăm trưởng, mọi người trong phòng vội vàng xúm lại nịnh nọt.
Lôi Lạc thấy những người này bộ mặt, trong lòng châm biếm vài phần, ngay sau đó nói:
“Hảo, các ngươi liền ở ta nơi này nói đi, ta đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, Lôi Lạc quay người rời khỏi thư phòng. Ngay khi bước ra, từ bên trong phòng vang lên tiếng tranh cãi và bàn tán náo nhiệt.
Lôi Lạc không quan tâm đến những âm thanh này, hắn thẳng hướng đại sảnh đi đến.
Lôi Lạc nghĩ nếu lựa chọn về hưu, tự nhiên là muốn rũ bỏ tất cả, hoàn toàn "tẩy trắng". Về sau, đem chuyện quá khứ xóa đi, tiền kiếm đã đủ nhiều, thế lực hắc bạch lưỡng đạo ai không dám cho hắn Lôi Lạc mặt mũi. Cho dù là chính mình lui xuống, rời khỏi quyền lực, đám người kia vẫn sẽ coi hắn làm khách, vẫy đuôi, liếm hắn!
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên giọng nói lanh lảnh của một cô nương:
“Daddy!”
Lôi Lạc không cần quay đầu lại, liền biết là nữ nhi Tố Trinh, cười quay đầu lại, đón nhận cái ôm từ nữ nhi, cười nói:
“Cô nương lớn thế này rồi, còn thích nhào vào người daddy. Sau này làm sao tìm được người chồng tốt đây?”
“Người ta mới không cần tìm chồng đâu!” Lữ Tố Trinh đầy mặt ngạo kiều nói:
“Ta sẽ ở bên cạnh daddy cả đời!”
“Nga? Ha ha, vậy sau này A Trinh sẽ thành gái lỡ thì rồi.”
Nghe nữ nhi nói, Lôi Lạc thoải mái cười to, tuy rằng không phải hắn đợi đến già mới có con, nhưng Tố Trinh thật là so mặt khác mấy cái ca ca tỷ tỷ đều phải nhỏ rất nhiều, cho nên ngày thường nhất sủng nàng, chiều nàng giống như một tiểu công chúa.
“Mới sẽ không đâu! A trinh sẽ vẫn luôn xinh đẹp.” Lữ Tố Trinh buông Lôi Lạc cánh tay, xoay một vòng duyên dáng và nói:
“Daddy a, gần đây ta có học múa ba lê. Chờ ta lần sau mang theo quần áo trở về, sẽ múa cho daddy xem.”
“Được, được! A Trinh của ta giống như thiên nga trắng, xinh đẹp nhất, mãi mãi là bảo bối của daddy.” Lôi Lạc cười nói.
Lữ Tố Trinh nói:
“Đúng rồi daddy, hôm nay ngươi về hưu, ta có chuẩn bị một món quà bất ngờ cho daddy!”
“Nga? Quà gì bất ngờ vậy?”
“Nếu đã là bất ngờ thì phải chờ mới biết được! Daddy, chúng ta đi lên lầu, ở trên lầu.”
Lữ Tố Trinh ngay sau đó lôi kéo daddy Lôi Lạc lên lầu, tìm món quà mà nàng đã chuẩn bị.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên của nữ nhi, Lôi Lạc cao hứng đồng thời, cũng là nghĩ tới sau này nữ nhi xuất giá cảnh tượng.
Trưởng nữ của hắn gả cho một nghị viên trẻ tuổi ở Cửu Long Loan, một gia đình rất tốt. Nhưng lúc đó, hắn chưa giữ chức Tổng Hoa Thăm trưởng, nên đám cưới không được tổ chức hoành tráng như hắn mong muốn.
Hiện tại tiểu nữ cũng tới rồi tuổi, tưởng tượng đến tiểu nữ xuất giá, Lôi Lạc trong lòng tuy rằng không nỡ xa con, nhưng hắn cũng hạ quyết tâm. Hắn nhất định sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng, xứng đáng để tiễn nữ nhi của chính mình lên xe hoa.
PS: Khó được thức đêm thêm càng, cầu điểm đồ vật không quá phận đi? Vậy bắt đầu đi!
Cầu đề cử phiếu, cầu cất chứa, cầu đầu tư, các loại cầu……