Bầu trời đêm, vô số vì sao lấp lánh chiếu sáng không gian.
Sau khi xem xong món quà bất ngờ mà cô con gái út Lữ Tố Trinh tặng, Lôi Lạc dỗ dành con gái đi ngủ.
Cầm chiếc đồng hồ mà nữ nhi tặng, hắn mỉm cười bước xuống tầng ba. Khi đi đến cửa thang lầu tầng hai, hắn bắt gặp Lam Cang đang đứng đợi dưới lầu từ lâu.
Sau khi Lam Cang nhìn đến Lôi Lạc, lập tức cung kính đi qua nói:
“Lak ca, địa bàn và công việc kinh doanh đã được phân chia xong.”
“Lak ca, khi phân chia địa bàn, ta thấy người của Phúc Nghĩa Hưng dường như không hài lòng lắm.”
“Bọn họ đương nhiên không vui. Một khu vực kiếm ra tiền như Loan Tử mà giao cho Nghĩa Đàn, cười nổi mới lạ đấy!” Lôi Lạc không cho là đúng cười nói.
Lam Cang tiếp lời:
“Lak ca, thật ra ta cũng không hiểu tại sao lại phải giao Loan Tử cho Nghĩa Đàn? Trước đây, khi khu vực này thuộc về Phúc Nghĩa Hưng, chúng ta ai cũng có lợi nhuận. Chẳng phải rất tốt sao?”
Lôi Lạc liếc nhìn Lam Cang, trong lòng hiểu rằng hắn trước đây chỉ làm việc bên phía Đảo Hong Kong, không hiểu rõ tình hình ở Cửu Long. Hắn điềm nhiên giải thích:
“Cửu Long không giống như Cảng Đảo. Bên này có bao nhiêu băng phái, ngươi biết rồi đấy, ít nhất cũng phải hơn trăm băng nhóm, đông đúc như kiến. Ngay cả ta còn không rõ mỗi ngày lại mọc thêm một nhóm mới từ đâu ra. Ta bảo ngươi giao Loan Tử cho Nghĩa Đàn vì cả Quỷ Lão lẫn ta đều không muốn Phúc Nghĩa Hưng tiếp tục mở rộng quá lớn. Ngươi phải biết, mấy năm nay, Phúc Nghĩa Hưng dựa vào khu vực Loan Tử phát triển mạnh mẽ, thôn tính không ít băng nhóm nhỏ. Nếu để bọn họ tiếp tục kiểm soát Loan Tử, thì sớm muộn gì bọn họ cũng trở thành thế lực lớn nhất, đe dọa đến cả chúng ta.”
Trong những năm gần đây, khi Lôi Lạc giữ chức Tổng Hoa Thăm trưởng, Phúc Nghĩa Hưng có thể nói là phát triển mạnh mẽ. Không chỉ chiếm được khu vực kiếm tiền bậc nhất là Loan Tử, bọn họ còn liên tục thôn tính một số băng nhóm nhỏ, vươn lên trở thành một trong những bang phái lớn nhất ở Cửu Long.
Phúc Nghĩa Hưng đã vượt qua cả bang Trại Triều Châu tại Cửu Long, trở thành bang phái lớn nhất trong khu vực. Hiện tại, chỉ có 14K và Công Liên Xã là đủ khả năng đối đầu với bọn họ.
Nghe xong lời giải thích của Lôi Lạc, Lam Cang hiểu ra vấn đề. Mặc dù cảnh sát và các bang phái thường có những mối quan hệ phức tạp, nhưng dù là để giữ thể diện hay thực sự vì xã hội trị an, không ai muốn một bang phái phát triển quá mạnh mẽ. Nếu để một bang trở nên quá lớn, nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín và sự kiểm soát của các bên còn lại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy, Lôi Lạc lâu dài không suy, về hưu sau vẫn như cũ làm nhóm người này sợ hãi.
Hai người trò chuyện thêm một lúc khá lâu, sau đó Lam Cang đứng dậy cáo từ. Sáng mai hắn còn phải đến gặp Giám đốc Cảnh vụ. Mặc dù chức Tổng Hoa Thăm trưởng đã được Lôi Lạc đồng ý sắp xếp cho, nhưng hắn vẫn là muốn chính mình hiếu kính vị kia tên là Quỷ Lão cấp trên.
Đám người đi rồi,
Lôi Lạc nheo mắt nhìn ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trước mặt. Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió thổi qua.
Lúc này, quản gia Xương Thúc cất bước đã đi tới, hô một câu: “Lão gia, Mã gia huynh đệ vẫn đang đợi ngài ở căn phòng khác.”
“Mã Như Long?” Lôi Lạc khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Bảo bọn họ chờ thêm một lát.”
“Đúng vậy.” quản gia Xương Thúc lập tức hướng tới một căn phòng khác đi đến.
Lôi Lạc đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo có chút xộc xệch, sau đó bước về phía căn phòng khác.
Khi hắn bước vào, hai anh em Mã Như Long và Mã Như Hổ liền đứng lên, cung kính chào:
“Lak ca!”
“Ngồi đi.” Lôi Lạc nói một câu sau, liền hướng tới bên cạnh ghế dựa ngồi xuống, nhìn trước mặt Mã gia huynh đệ, cười hỏi:
“Có chuyện gì mà giờ này còn tìm ta vậy, A Long?”
“Lak Ca, đúng là có chút việc nhỏ muốn làm phiền ngài.”
“Nói thẳng đi.”
Mã Như Long cười nói:
“Lak Ca, chuyện là thế này. Gần đây, Lệ Trì bên kia làm ăn phát đạt, không chỉ cần hóa chất mà còn cần nhân lực để trông coi khu vực. Trước đây, Hào Què của Nghĩa Đàn phụ trách việc này. Nhưng người của hắn không sạch sẽ, thường xuyên q·uấy r·ối các cô nương ở Lệ Trì. Gần đây nhất, có một kẻ ngu ngốc không chỉ say rượu còn gây gổ đánh nhau với đại thiếu gia của Hoắc gia.”
“Còn có chuyện này?” Lôi Lạc sửng sốt, việc này hắn thật đúng là chưa từng nghe qua.
Mã Như Long trong lòng ý cười, nhếch miệng nói:
“Đúng vậy. Hào Què che giấu chuyện này, hơn nữa, các đại lão của Nghĩa Đàn tự mình đến gặp Hoắc gia để xin lỗi. Nhờ vậy mà sự việc mới được dàn xếp ổn thỏa. Tuy nhiên, kẻ gây rối đã bị t·rừng t·rị thẳng tay, gân tay và gân chân đều bị chặt, trở thành một phế nhân.”
“Vậy sau đó Lý pháp nhân của Lệ Trì giao quyền quản lý cho hai người các ngươi?” Lôi Lạc nói.
“Đúng vậy.” Mã Như Long gật đầu, lại nói:
“Vốn dĩ chúng ta kỳ thật không nghĩ có ý định mâu thuẫn với người của Nghĩa Đàn. Lak Ca đã đặt ra quy củ từ trước, chúng ta tự nhiên phải tuân thủ. Nhưng lần này, chính Lý lão bản của Lệ Trì hạ lệnh đuổi Hào Què ra khỏi khu vực của hắn. Chuyện này không thể tính là chúng ta tranh đoạt với Hào Què, đúng không?”
Đối với lởi nói của Mã Như Long, Lôi Lạc không có trả lời, mà là cười hỏi:
“Ta nghe nói, A Long ngươi gần đây mở một tòa báo xã, phải không?”
“Đúng vậy, chỉ là một sinh ý nhỏ nhoi thôi.”
“Ha ha, thế thì sau này có khi lại trở thành tờ 《 Minh Báo 》 thứ hai a!” Lôi Lạc khen nói.
“Lak Ca nói đùa. Chỉ là làm chút việc mua bán nhỏ thôi. Nhưng gần đây, đúng là doanh số bán báo tăng không ít. Có một lão sư từ Đại học Hồng Kông đã viết một tập tiểu thuyết mới cho báo của chúng ta, giúp doanh số tăng trưởng mạnh.”
Mã Như Long cố ý điểm ra Đại học Hồng Kông lão sư tên tuổi, kỳ thật cũng mang theo vài phần khoe khoang chi sắc, hắn từ nhỏ ít đọc sách, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cái đại học lão sư ở chính mình nơi này công tác.
Chuyện này giống như những năm 80, khi các thổ hào lão bản chiêu mộ được sinh viên tốt nghiệp từ Thanh Hoa.
“Nga? A Long có tiền đồ a! Lặng lẽ làm báo chí mà còn mời được cả giáo sư đại học về làm việc.” Lôi Lạc cười khen.
Mã Như Long bị khen, trong lòng liền vui vẻ, cười nói:
“Còn thua xa Lak ca, cũng chỉ là sống tạm mà thôi.”
Lôi Lạc đột nhiên nặng nề nói:
“Báo chí tên gì, mai ta sẽ bảo người mua về xem. Gần đây ta nghỉ hưu, ở nhà nhàn rỗi, mỗi ngày không đánh golf với người của cảnh sát thì cũng đi uống trà với các nghị viên khu. Thỉnh thoảng còn ra ngoài xã giao với mấy ông bạn già trước đây. Cuộc sống này so với trước chẳng khác gì, quá nhàm chán!”
Nghe vậy, làm Mã Như Long cùng Mã Như Hổ huynh đệ hâm mộ không thôi. Mỗi ngày được chơi golf, uống trà với cảnh sát và nghị viên là điều mà bao người mơ ước nhưng không bao giờ với tới. Vậy mà trong mắt Lak ca, lại chỉ là sự nhàm chán.
“《 Phương Đông Báo Nghiệp 》.” Mã Như Long nói:
“Từ mai, ta sẽ cho người đưa báo đúng giờ tới nhà Lak ca mỗi ngày, để Lak ca giúp tôi giá·m s·át xem báo chí thế nào, để ta cải thiện thêm.”
“Hảo.” Lôi Lạc gật đầu cười đáp, sau đó mới chuyển chủ đề sang chuyện lúc nãy:
“Nếu đại lão bản Lý của Lệ Trì đã để ngươi vào trông coi khu vực hóa chất, thì chuyện này không liên quan đến A Hào nữa. Hơn nữa, ta nghĩ A Hào cũng chẳng có thời gian để quản lý cái bãi nhỏ như Lệ Trì đâu.”
“Ý của Lak ca là sao?” Mã Như Long sửng sốt, không quá minh bạch đây là có ý tứ gì.
“Lam Thăm Trường đã giao mối làm ăn lớn của Loan Tử cho người của Nghĩa Đàn. A Hào muốn làm ăn lớn thì chắc chắn sẽ không còn bận tâm đến cái bãi nhỏ như Lệ Trì. Cả Loan Tử đủ để hắn kiếm tiền thỏa thích!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai anh em Mã Như Long và Mã Như Hổ lập tức thay đổi hẳn.
Hai người họ vốn thuộc Phúc Nghĩa Hưng, trước giờ vẫn kiếm lời từ việc bán phấn ở Loan Tử. Chưa kể, vừa mới chiếm được chỗ ngon như câu lạc bộ đêm Lệ Trì, bọn họ còn đang đắc ý, vậy mà không ngờ Lôi Lạc lại cho họ một đòn cảnh cáo, ám chỉ rằng địa bàn Loan Tử sẽ giao cho người của Nghĩa Đàn!
PS: Chư vị đầu phiếu cũng quá mãnh điểm đi, lúc này lại muốn thêm hai cày xong! Nếu không sửa hai ngàn phiếu một chương? Hoặc là nói, phiếu tới càng mãnh liệt điểm? Làm ta đánh gãy hai chân ở nhà gõ chữ?