Đạp xe tầm 20 phút, cuối cùng Đức cũng đến trường.
Dắt xe vào trong nhà để xe, vừa đi vừa ngắm sân trường, các dãy lớp học, Đức chỉ biết thở dài.
Nói thật thì Đức quên gần như toàn bộ mọi thứ ở ngôi trường này rồi, may ra thì hắn nhớ được tên một vài thằng bạn chơi chung. Thật ra thì Đức cũng không phải là kiểu người không có bạn, thậm chí hắn còn là người được đón nhận trong lớp là đằng khác.
Thân là học sinh giỏi với thành tích toàn diện theo dạng lục giác hình chiến sĩ, tuy cũng không phải là thuộc top nhất khối, thế nhưng ít ra trong lớp để đọ thành tích với Đức, may ra đếm vội được tròn một bàn tay. Chỉ là ở nơi hắn học tuy không phải là vùng sâu vùng xa gì nhưng vẫn có nhiều vấn đề bất cập, đặc biệt là ở những đám học sinh ăn chơi.
Xét theo bối cảnh thì Đức rõ ràng là con nhà gia giáo đàng hoàng, thậm chí đàng nội nhà hắn còn toàn là quân nhân, bác sĩ và giáo viên. Có lẽ vì thế nên ngay từ nhỏ Đức đã có chút xa cách, thậm chí là kỳ thị với những người hắn cho là không tốt hoặc là không bằng hắn.
Nghĩ lại thì cũng cười, kiếp trước Đức có nhận ra điều này chứ, nhưng hắn không đổi được, hắn vẫn luôn nhận xét người khác qua ấn tượng ban đầu.
Ví dụ như thời điểm lúc mới nhận lớp cấp 3, Đức hoàn toàn không giao du với những học sinh ngồi bàn cuối, đặc biệt là con trai. Bởi vì trong mắt Đức khi đó, bọn con trai bàn cuối ăn nói thô tục, mở mồm ra là mấy thứ giang hồ mạng, cộng thêm việc bọn nó trông có phần khá gầy nên Đức còn coi bọn nó là nghiện một lũ với nhau, dẫn tới kết quả là Đức nhìn còn chẳng thèm nhìn.
Suốt 3 năm cấp 3 Đức được mọi người để ý thì nhiều nhưng hắn lại chỉ chơi với một vài người trong đó là những người hắn coi là tốt, cùng với những người học giỏi. Đã thế gọi là chơi chứ chắc cũng chỉ nói chuyện với nhau trên lớp thôi căng lắm được tính là xã giao, dù sao thì Đức khá biết cách ăn nói nên cũng dễ được lòng người khác. Điều đó cũng dẫn tới việc mặc dù hắn có bạn, nhưng không thân.
Lúc lên đại học thì Đức chẳng còn liên lạc lại nữa, còn sau đại học thì lại càng không phải nói, lúc hắn đi làm thì bận, còn sau khoảng thời gian đó thì Đức chỉ quan tâm đến ma thuật, hắn quan tâm bạn cũ làm gì.
Mãi về sau khi gặp được nhiều kiểu người, Đức mới dần thay đổi suy nghĩ, cách sống, cách nhìn nhận thế giới. Có lẽ có thể nói là hắn trở nên trưởng thành hơn.
Đi lang thang trên sân trường sau khi cất xe, Đức lại lâm vào trầm tư. Bây giờ Đức có lên lớp thì cũng không có quá nhiều ý nghĩa, hắn không cần kiến thức cấp 3 nữa, dù sao mục đích trường cấp 3 là tạo dựng một nơi an toàn để có thể phá vỡ khuôn mẫu, khám phá những quan niệm định sẵn bên ngoài và phân tích những quan điểm lý tưởng hóa trước khi bước vào tuổi trưởng thành. Mà Đức năm nay cũng hơn 40 rồi, hắn đã sớm không cần phải khám phá hay phân tích lý tưởng gì nữa, dù gì hắn cũng trưởng thành rồi.
Lần này quay trở lại, Đức cũng không có ý định sẽ kết bạn với nhiều người ở cấp 3 làm gì cả. Dù gì thì giờ cũng là những tháng cuối cấp 3 rồi, ai rảnh mà đi kết bạn bây giờ. Đối với Đức, trường lớp cấp 3 không quá quan trọng, mục tiêu hiện tại của hắn bây giờ là kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Hắn có kế hoạch phải thực hiện, thế nhưng kế hoạch ấy lại cần lực lượng nhất định cả tài chính lẫn nhân lực. Mà hắn bây giờ thì móc cả bao tượng, đập cả lợn đất ra chắc đủ tiền mua được cái xe đạp, thế thì tài chính cái quái gì. Còn về nhân lực? Bạn bè Đức còn không có, hơn nữa nhân lực ở đây ý chỉ là ma thuật sư, chứ người bình thường thì tính làm gì.
Đức không phải là kiểu người thích làm kinh tế, vì thế kiếp trước hắn cũng không quá quan tâm đến xu hướng kiếm tiền gì, cùng lắm thì có chút xu hướng ẩm thực thôi. Mà Đức bây giờ hắn không có thời gian đi bán đồ ăn kiếm tiền, vì thế nên hắn quyết định phải đổi đời vào kỳ thi trung học phổ thông quốc gia này.
Người khác thì có thể không biết, nhưng hắn thì lại rõ ràng. Việt Nam có tổng 237 trường đại học, nhưng thật ra là có tổng 238, bởi có một trường chuyên đào tạo ma thuật sư của các thị tộc, gia tộc phục vụ cho quốc gia có tên Học viện ma thuật Quốc gia.
Kiếp trước Đức không có học qua ở đây và cũng không thực sự vào trường lần nào, thế nhưng hắn nghe qua về trường rất nhiều, đặc biệt là từ những người đồng đội cũ. Tuy đã lâu nhưng hắn vẫn còn nhớ một vài chi tiết, đó là ngôi trường này có chính sách hỗ trợ ma thuật sư cực tốt, không những về tài chính mà còn cả về cơ hội nữa.
Trường không thiếu học bổng cùng các cơ hội tham gia những nhiệm vụ để có thể kiếm được tiền, nếu làm tốt nghe nói còn được hỗ trợ trang bị và phụ kiện. Chỉ với đống đó thôi là quá đủ để hấp dẫn Đức, kiếp trước thật ra Đức tiếp xúc với thế giới ma thuật sư không qua con đường chính quy, thế nên có rất nhiều thứ Đức thiệt so với các ma thuật sư khác, trong đó có việc nhận nhiệm vụ để kiếm tiền.
Hồi đó Đức thường hoạt động như một ma thuật sư của quán bar Elegant Elixirs hay còn gọi tắt là EE, gọi là quán bar thôi nhưng thật ra quy mô của quán hoạt động trên nhiều lãnh thổ quốc gia khác nhau dù gì thì chủ quán cũng là một người có ma thuật loại không gian nên không khó để hoạt động chui hoặc chạy trốn nếu bị truy đuổi. Nói là hoạt động chui thế nhưng các chính phủ hoàn toàn biết rõ sự tồn tại của quán bar này, thậm chí còn ủng hộ nơi đó tồn tại.
EE hoạt động là đa quốc gia thế nên các ma thuật sư của EE cũng không bị phải gắn vào một quốc gia nào. Mà ở chiều ngược lại, các ma thuật sư chính quy bị quản lý rất kỹ, theo luật quốc tế thì các ma thuật sư không được rời khỏi quốc gia của họ đi tới quốc gia khác nếu không có một lý do chính đáng, nếu không nó sẽ bị tính là hành động tuyên chiến.
Cũng vì thế EE thường được các chính phủ mắt nhắm mắt mở cho qua, cốt là vì ở EE, các chính phủ có thể thông qua ma thuật sư của quán mà lách luật để gửi người đi làm một vài nhiệm vụ ở bên ngoài ranh giới quốc gia. Nói thì ngon ăn thế nhưng để đạt được địa vị đó EE đã bỏ ra không ít công sức để đạt được sự tin tưởng cùng tín nhiệm của các quốc gia, nghe nói mặc dù thành lập cũng phải Hơn năm trăm năm thế nhưng EE cũng chỉ mới được coi trọng và tin dùng từ gần trăm năm nay. Nghe bảo hồi đó EE lợi dụng c·hiến t·ranh để hợp tác với các quốc gia, cũng phải tốn nhiều công sức lắm mới gây dựng được niềm tin của các chính phủ.
Hồi ở EE, Đức cũng tham gia vào khá nhiều nhiệm vụ và cũng kiếm được đầy bồn đầy bát. Thế nhưng ma thuật sư mà, cái nghề này ngốn tiền như uống nước, một cái gậy phép thường thôi cũng đã có thể hô giá triệu đô rồi, bao nhiêu đổ vào cũng không đủ, ngoại trừ những ma thuật sư đỉnh cấp của các chính phủ ra, có ai giám nhận là mình không thiếu tiền đâu. Hồi đấy tham gia nhiệm vụ xong thì cũng phải cắt thù lao 60% ra cho quán, thế nên tiền nhiệm vụ thì nhiều nhưng nhận về thì cũng chỉ gọi là đủ tiêu thôi.
Đó cũng chính là lý do Đức phải vào Học viện của Quốc gia, nếu đạt được học bổng thì học phí có Quốc gia lo, còn về những thứ khác thì làm nhiệm vụ, dù sao thì nhiệm vụ là nhận trực tiếp nên không cần phải cắt phí ra cho ai cả, mà một nhiệm vụ bèo thì cũng vài chục nghìn đô, bây giờ thì đấy là cách hợp lý nhất Đức có thể nghĩ ra để vừa kiếm tiền vừa nâng cao năng lực và thế lực.
Được một hồi Đức cũng lên đến lớp 12a3, cũng là lớp của Đức, đây là lớp chuyên khối A1 của trường, nói thật, gọi là lớp chuyên khối A1 cho sang chứ thật ra cả trường cũng chỉ có a3 là học theo khối A1 thôi. Vào lớp ngó nghiêng một chút, Đức đã tìm được chỗ ngồi của mình thông qua việc nhận biết mặt của cô bạn ngồi cạnh – người mà Đức cũng chẳng còn nhớ tên.
Lúc này, đã gần 7 giờ, Mọi người cũng đến gần đông đủ rồi, Đức mới để ý xung quanh, hắn nhận ra nhiều khuôn mặt nhưng lại gần như không nhớ được tên của bất kỳ ai. Đức chỉ có thể chú ý mỗi khi có ai đó gọi hay nói chuyện với nhau để nhận biết tên mọi người thôi, chứ nếu ai thấy hắn đột nhiên mới qua một ngày đã quên hết tên bạn bè, đầu óc như vừa từ trên trời rơi xuống thì họ sẽ bảo hắn bị điên mất.
Cũng vì vậy nên hiện tại Đức đang trong chế độ phòng thủ, giả vờ đau họng, hắn không nói một câu nào với bất kỳ ai để tránh rơi vào tình huống khó xử. Sống c·hết cũng không mở miệng nói chuyện, lợi dụng ngôn ngữ cơ thể nhiều nhất có thể, để cố gắng trải qua buổi học sáng nay đã.