Lúc này, một cậu thanh niên đang đờ mặt ra, cậu nhìn bản thân mình trong gương.
“Mình trở lại rồi, thật khó tin”
Đó là Đặng Trung Đức, năm nay 18 tuổi. Sinh ra trong một gia đình bình thường, tuy không tính là khá giả nhưng cũng có của ăn của để. Cha cậu là một tài xế xe tải đường dài còn mẹ thì làm giáo viên.
Vì tính chất công việc mà cha của Đức luôn hiếm khi ở nhà, có lẽ vì thế nên mối quan hệ của cha con hắn cũng khá vi diệu, hắn quý ông nhưng giữa hai người cũng có nhiều sự xa cách. Để nói thì giữa cha và mẹ, Đức sẽ thân mẹ hơn, dù gì thì mẹ hắn cũng là người lo gần như mọi thứ trong cuộc đời hắn tính đến hiện tại.
Đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt mình, nước mắt không tự chủ chảy ra từ trong khoé mắt Đức. Hắn đã mơ về ngày này không chỉ một lần, đã từng mỗi ngày hắn đều mơ được quay trở lại khoảng thời gian này, khoảng thời gian mà hắn không cần lo nghĩ về bất kỳ điều gì, để rồi mỗi sáng thức dậy hắn lại phải đối mặt mới một thực tại không khác gì những cơn ác mộng dài liên miên.
Khuôn mặt giờ đã không còn nếp nhăn cùng bộ râu lởm chởm. Thay vào đó là mái tóc ngắn cắt gọn, khuôn mặt sáng sủa có chút ngăm ngăm nhìn rất khoẻ mạnh. Thân hình bình thường có hơi gầy nhưng được cái cao ráo, thế nên nhìn tổng thể hắn lúc này có thể coi là đẹp trai.
“Đức, dậy đi học”
Âm thanh của mẹ hắn vọng lên từ dưới nhà. Nghe được âm thanh gọi tên mình hắn cũng đơ ra một chút, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh lại rồi trả lời
“Con xuống đây ạ”
Đã quá lâu kể từ lần cuối hắn nghe thấy giọng mẹ hắn, thực sự cần tốn của hắn một lúc hắn mới nghe ra được đấy là mẹ mình.
Phòng của hắn ở tầng 2, rất nhanh hắn liền đi xuống. Khi bước vào bếp ở tầng 1 hắn thấy mẹ đang nấu ít mỳ trắng, ngay khi ngửi thấy mùi hương của thức ăn một lần nữa hắn lại chìm vào kỷ niệm.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên với mỳ Chũ và vải thiều, đó là đặc sản quê hương hắn. Vải thiều thì không nói chứ mì chũ hắn ít nhất cũng đã hơn 20 năm không được ăn, có lẽ từ lúc lên Hà Nội học đại học trở ra, hắn động vào mỳ Chũ còn ít chứ nói gì là ăn, cũng không phải là hắn lên phố rồi chê món quê gì, nhưng thực sự để nói thì hắn thời đó không quá tin vào mỳ Chũ bán ở Hà Nội.
Mỳ Chũ bán ở thủ đô vừa đắt mà hắn cũng cảm thấy chả ngon bằng ở quê nên hắn không mua, còn khi ở quê mẹ hắn gửi mỳ cho thì hắn lại chả có thời gian mà nấu để ăn. Buổi sáng thì mẹ hắn sẽ thường nấu ở nhà rồi ăn vì đa phần mẹ hắn sẽ ở trên trường luôn vào buổi trưa để chiều dạy nên thời gian mẹ con hắn ngồi ăn với nhau cũng chỉ có bữa sáng và tối. Cùng với việc mẹ hắn cũng không phải kiểu người thích ăn ở ngoài, nếu có thể nấu được thì mẹ hắn sẽ nấu ở nhà chứ không cần ra ngoài ăn làm gì.
Cách mẹ hắn nấu mỳ thì cũng đơn giản thôi, xào ít thịt lợn với nước mắm cho vàng ở trong nồi rồi đổ nước vào khi còn nóng, lấy cái đấy làm nước dùng luôn rồi thả mỳ vào. Cách nấu đơn giản nên hương vị cũng giản đơn, nhưng sự giản đơn đấy lại là một trong những thứ mà hắn mong muốn được trải nghiệm mấy chục năm qua còn không được.
Lúc này, mẹ hắn đã để ý đến hắn.
“Đánh răng rửa mặt rồi quét hộ mẹ cái nhà với cái sân đi”
“Vâng ạ”
Hắn cũng rất tự nhiên thôi, thường thường buổi sáng gia đình hắn là vậy, mẹ hắn nấu đồ ăn, hắn sau khi dậy thì giúp mẹ hắn dọn nhà rồi sau đấy người thì đi học, người thì đi làm. Cũng vì thế mà Đức thường thức dậy tầm 6 giờ sáng, xử lý xong mọi việc rồi ăn sáng xong thì cũng đến 6 rưỡi, tiếp đó hắn đi đến trường là vừa kịp.
Đến tầm 6 giờ 15, Đức cùng mẹ bắt đầu ngồi ăn với nhau. Trước bữa ăn này, Đức đã nghĩ rất nhiều, về những gì hắn sẽ nói hay những gì hắn sẽ làm khi hắn gặp lại mẹ. Thế nhưng khi thực sự ngồi đây, Đức cũng không có hành động gì đặc biệt, hắn không biết mở lời thế nào. Tuy nói hắn khá thân với mẹ nhưng dù gì thì mẹ hắn cũng là nhà giáo, cũng khá cứng nhắc vì thế mỗi khi ngồi với mẹ thì hắn lại không dám ho he gì, tầng tầng áp chế làm hắn như bất động.
Mẹ của Đức là kiểu người sẽ thường dùng hành động thay cho lời nói đã thế còn là kiểu người không thích mấy thứ quá mang tính vật chất, thế nên từ trước đến nay, mỗi khi Đức muốn tặng quà thì hắn sẽ thường cố kiếm lấy một cái giải thưởng gì đó đem về tặng mẹ để cho mẹ vui. Có lẽ cũng vì thế mà hắn từ nhỏ đến giờ kiếm không ít giải thưởng lớn nhỏ, về học tập cũng có mà về thể thao cũng có, ấy vậy nên hắn cũng được tính là học sinh giỏi ở trường, được thầy cô khá quý.
Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, mẹ hắn liền cất tiếng nói chấm dứt quãng im lặng của bữa ăn
“Sắp tới là thi tốt nghiệp, rất quan trọng, nên là tập trung vào học cho tốt, không cần tham gia mấy cuộc thi bên ngoài”
Nghe vậy, hắn cũng hơi khó hiểu, nhưng rồi cũng nhớ ra, khoảng thời gian này đúng là hắn có hơi chán học nên cũng tham gia một vài cuộc thi, mặc dù chủ yếu là mấy cuộc t·hi t·hể thao của thôn hoặc xã.
“Vâng ạ”
Cũng chỉ nói đến thế rồi mẹ hắn cũng nhanh chóng ăn xong rồi đi làm trước, Đức sẽ đi học sau khi rửa bát xong, mẹ hắn tuy là giáo viên nhưng không phải giáo viên ở trường hắn nên cũng không có chuyện hắn sẽ gặp mẹ hắn trên trường.
Chủ yếu thời gian trong ngày Đức sẽ học sáng rồi đi chơi vào buổi chiều, hắn không phải không có lịch học chiều nhưng học cũng chỉ có 3 buổi trong tuần, mà nói thật thì hắn cũng không phải kiểu sẽ ngồi trên lớp buổi chiều, trông giao diện học sinh giỏi thế thôi nhưng tỉ lệ hắn trốn học đi chơi vào buổi chiều cũng không ít.
Kiếp trước ở thời điểm này, Đức không có xác định được tương lai hắn sẽ làm gì, tuy đúng là có thi vào đại học, thế nhưng hắn có thể gọi là học theo phong trào, Đức thấy người ta đăng ký cái gì nhiều, nghe có vẻ dễ kiếm việc thì hắn đăng ký cái đấy. Cũng vì thế mà khi lên đại học Đức thực sự chán, hắn không có muốn học cái ngành này, hắn mơ hồ về tương lai, thậm chí hắn có ý nghĩ là nghỉ học đi kiếm cái gì khác làm, phục vụ cũng được, tài xế cũng được, hắn thực sự không thích ngồi học ở trường đại học.
Đức sửa soạn xong, hắn bắt đầu đạp xe đến trường, vừa đi hắn lại vừa nghĩ. Khoảng thời gian đại học có thể nói là một trong những khoảng thời gian tệ nhất trong cuộc đời trước của hắn.
Học đại học mấy năm, hắn tốt nghiệp rồi ra trường, nhưng đương nhiên là với một người còn chả thực sự học nghiêm túc để tiếp thu được tinh chất tốt đẹp của trường đại học như hắn, thì cái bằng tốt nghiệp của hắn vô giá trị kinh khủng. Nhưng ít nhất khoảng thời gian đấy Đức cũng coi là có công ăn việc làm ổn định dù lương chưa cao.
Thế nhưng lại một lần nữa, Đức lại chán việc, hắn bắt đầu quá trình nhảy việc từ công ty này qua công ty khác, mãi cho tới khi biến cố xảy đến năm hắn 24 tuổi. Năm đó, mặc dù là tình cờ nhưng đó là lần đầu tiên Đức được nhìn thấy ma thuật, để rồi sau một vài hôm mất ngủ, Đức đã quyết định sẽ điều tra, hắn tin vào đôi mắt của mình.
Để rồi lại tốn thêm 1 năm tìm hiểu những sự việc sự vật bí ẩn, Đức cuối cùng đã chân chính bước một chân vào thế giới của những ma thuật sư khi hắn thức tỉnh được mạch ma thuật của bản thân sau khi khám phá một khu vực nổi tiếng bị ma ám. Để rồi từng bước, từng bước, Đức tiến thân vào thế giới ma thuật, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm giác được bản thân thực sự có mục đích hướng tới, thực sự có tài năng và sứ mệnh phải sử dụng tài năng đó.
Thế nhưng, thế giới của ma thuật sư không phải trò chơi, rất nhiều luật lệ bên ngoài không áp dụng được cho nơi đây. Và ở đây, kẻ thù sẽ luôn ở gần, tuyệt đối không nên lộ ra điểm yếu của bản thân, khi đó Đức đã quá ngây thơ để rồi bi kịch đầu tiên đã xảy ra, bắt đầu bằng c·ái c·hết của cha hắn, để rồi cứ một biến cố lại tới một biến cố.
Những cuộc chiến cứ xảy ra không hồi kết, những thứ đó đã vắt kiệt Đức, để hắn trở nên yếu đuối, kém cỏi, rồi le lói sống sót một cách hèn nhát nhìn những người xung quanh vì hắn mà c·hết đi. Lần này ông trời đã cho hắn sống lại, về khoảng thời điểm đẹp nhất, về khoảng thời điểm mà giờ đây hắn có thể thay đổi được.
“Tương lai là có thể thay đổi, lần này mình sẽ khiến mọi thứ trở nên tốt hơn”
Tự nhủ với lòng mình, Đức tiếp tục đạp xe đến trường.