Một t·iếng n·ổ lớn vang lên đinh tai nhức óc, kéo theo đó là khói bụi mịt mù. Ngay giữa những núi đá cao lớn, có hai người một nam một nữ đeo mặt nạ đang chạy, bộ dáng vội vàng, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Người đàn ông tên Đặng Trung Đức, thân mang một chiếc áo choàng đã bạc màu theo năm tháng, khuôn mặt gầy gò, hốc hác, với những nếp nhăn sâu hằn lên trán và khóe mắt.
Người phụ nữ tên Iris Evans, là một cô gái người anh, thân mang giáp nhẹ đã bị xuyên thủng phần vai, tại nơi v·ết t·hương có thể thấy rõ một thứ như sừng mọc ra, mái tóc vàng óng ả nay đã rối bời và bạc màu bởi bụi đất được buộc gọn gàng bằng một sợi dây thừng. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt thanh tú với một vết sẹo dài từ phần mắt kéo xuống tận cằm.
Ngay phía sau lưng hai người là từng đàn từng đàn những sinh vật thân mang giáp nặng nhưng tốc độ thì một mạch rất nhanh, chẳng mấy chốc nữa mà đuổi kịp hai người. Lúc này, Iris đã đứng khựng lại rồi dứt tay mình ra khỏi tay của Đức.
Thấy vậy, Đức hét lên, tâm thần có chút hoảng khi đàn quái vật đang ngày càng đến gần.
“Em làm gì vậy, chúng ta sắp đến nơi rồi, chỉ một chút nữa thôi”
Hắn cố gắng thúc giục Iris chạy tiếp nhưng vô dụng, người con gái ấy lúc này đã quay lưng lại với hắn. Giọng nói trong trẻo vang lên
“Đến đây thôi, em không tiến thêm được nữa rồi. Trượng của em đã gãy, em không ngăn được con ký sinh nữa, nó ăn vào mạch ma lực rồi, em đã không còn có thể cứu được nữa”
Nói rồi chỉ với một cái hất tay cô đẩy người đàn ông ra cả trăm mét về phía trước, còn cô thì đứng lại
“Dù gì cũng c·hết, ít nhất hãy để em c·hết có ý nghĩa một chút”
Nhìn về phía người con gái ấy, trái tim của Đức như đang vụn vỡ, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục chạy, thành trì của nhân loại ở ngay phía trước. Hắn không được phép dừng, hắn đã biết được cách để tiêu diệt lũ cặn bã đó, hắn cần phải sống, phải đưa thông tin này cho những nhân loại còn sống.
Vậy nên, hắn cắn răng mà chạy, để lại sau lưng tình yêu của cả đời hắn, hắn phải tiếp tục.
Nhìn thấy bóng lưng đang khuất dần, cô gái mỉm cười rồi bật khóc, thế nhưng cô cũng có nhiệm vụ của mình. Cô phải chặn đường, kéo dài thời gian cho người cô yêu dù chỉ là một giây.
“Không có trượng, lượng ma lực của mình cũng không đủ cho một ma pháp cấp chiến lược nữa rồi, vậy thì chỉ còn một cách”
Đưa hai tay lên cao, Iris bao trùm toàn bộ những ngọn núi quanh đó bằng ma lực cuối cùng của bản thân.
Nhìn về phía lũ quái vật, Iris nghiến răng
"Đi c·hết đi, lũ khốn!"
ẦMM ẦMM
Chỉ với một đòn cuối cùng này, cô kéo sập toàn bộ những ngọn núi đá xuống, c·hôn v·ùi hàng ngàn, hàng vạn những sinh vật gớm ghiếc đồng thời cũng c·hôn v·ùi luôn cô ở nơi đó. Đương nhiên từng đó là chưa đủ để ngăn cản được đoàn quân quái vật khổng lồ.
Ở phía còn lại, Trung Đức lúc này đang dùng hết mọi thứ để chạy, nghe được tiếng núi đổ ở phía sau hắn cũng không quay đầu lại.
Hắn chạy, hắn dựa theo tín hiệu mà chạy, để rồi cuối cùng hắn cũng đã đến nơi, trước mặt hắn lúc này là một thung lũng, tuy được bảo vệ bằng một vài lớp ma pháp ảo ảnh, nhưng cũng không làm khó được hắn. Hắn có thể dễ dàng vượt qua những lớp ảo ảnh này, thậm chí hắn coi ảo ảnh bảo vệ đó là một tín hiệu tốt
“Là ma thuật của nhân loại, quả nhiên tín hiệu đó là thật, thành trì cuối cùng của nhân loại thật sự ở nơi này”
Mang nụ cười trên môi, lúc này hắn như rũ hết được mệt mỏi, hắn thấy được hy vọng, hy vọng của nhân loại, của hành tinh này.
Thế nhưng nụ cười đó lập tức vụt tắt ngay khi hắn vượt qua được lớp ảo ảnh cuối cùng, bởi trước mặt hắn không phải là khung cảnh thành trì tràn đầy nhân loại mà hắn tưởng tượng.
Nơi đây toàn quái vật, xác người thì nằm la liệt trên đất, hắn tránh ánh mắt của lũ quái vật, hắn không biết tại sao lại có quái vật ở đây, nhưng hắn cần tìm hiểu.
Đi tới những cái xác, sau một hồi kiểm tra.
“Những cái xác này đ·ã c·hết ít nhất được 1 tháng rồi, nhưng rõ ràng tín hiệu được gửi tới cho mình từ 2 tuần trước, chẳng lẽ đây chỉ là vòng ngoài. Có lẽ ở bên trong vẫn sẽ còn người sống”
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng lúc này hắn một mực hi vọng, hắn cùng đồng đội chỉ vì chút tín hiệu này mà đã cố vượt qua nửa vòng trái đất, để đến được đây lúc này chỉ còn một mình hắn. Hắn đã trả giá quá nhiều chỉ vì chút tín hiệu nhỏ bé đó.
“Dù chỉ 100 người còn sống, không! Dù chỉ 10 người thôi cũng được, hãy cho tôi biết rằng chuyến đi này là đáng giá, làm ơn”
Tự nhủ trong lòng, hắn tiến sâu hơn vào trong thành phố, khắp nơi đều đã đổ nát. Càng nhìn tâm hắn lại càng lạnh đi một phần, hắn không muốn tin, nếu như nơi này đã thất thủ, vậy thì rốt cục thời gian qua hắn cùng đồng đội hắn đã cố gắng vì cái gì?
Hơn thế nữa, tín hiệu hắn nhận được, rõ ràng là của nhân loại, bọn quái thai ấy không thể làm giả điều đó.
Ngay lúc đó, tín hiệu lại được phát ra một lần nữa, lần này còn rõ ràng hơn nhiều. Nơi phát ra tín hiệu là quảng trường ở trung tâm của toà thành này. Hướng về nơi tín hiệu được phát ra, cuối cùng hắn cũng đã thấy được người sống, đó là một cô nàng người phương đông.
Thế nhưng, cô gái ấy đang bị treo lơ lửng ở trên một chiếc cột cao và phần đầu của cô gái bị gắn với một thiết bị mà hắn không thể nào quen thuộc hơn, lúc này hắn hiểu rồi.
Nhân loại ở nơi này đã thất thủ, tín hiệu hắn nhận được chỉ đơn giản là tín hiệu cầu sinh một cách không tự chủ của cô gái kia thôi. Tín hiệu phát ra từ nhân loại là không thể làm giả bởi một chủng tộc khác được, nhưng nó có thể bị thay đổi ý nghĩa của thông tin. Cỗ máy đang gắn trên đầu cô ta chẳng phải là thứ công nghệ do chính con người tạo ra hay sao, có lẽ cô ta đã bị treo ở đó ngày qua ngày trong trạng thái nửa sống nửa c·hết chỉ để lừa những kẻ như hắn tới đây, những cái xác ở quảng trường hiển nhiên đều là những kẻ đến trước hắn đi.
“Rốt cuộc, chả còn thành trì nào cả, bọn chúng dùng công nghệ của nhân loại để diệt nhân loại, quả nhiên vẫn là con người tự gây hoạ cho bản thân”
Quay mặt lại hắn thấy đã có những con quái vật đứng chặn sau lưng của hắn, ngay cả ở trước mặt thì từng đoàn quái vật cũng đang từ trên tàu bay hạ xuống.
Sự cay đắng hiện lên trên khuôn mặt hắn, năm nay hắn mới 43 tuổi, nhưng nếu để nhìn thì bảo hắn năm nay đã gần 60 có lẽ cũng sẽ không ai ý kiến gì. Khuôn mặt già nua, tóc của hắn cũng đã ngả nhiều sang màu trắng, những cuộc chiến trong suốt nhiều năm qua đã lấy đi của hắn quá nhiều, hắn không nhớ rõ lần cuối hắn ngủ ngon giấc là khi nào nữa.
“Có lẽ kết thúc bây giờ là được rồi, nhân loại đã không còn có thể cứu được nữa”
Một nụ cười lạnh chợt vụt qua khuôn mặt hắn, hắn không chống cự nữa, để rồi ngay thoáng chốc hắn b·ị b·ắt đi, có vẻ như những con quái vật này không muốn g·iết hắn luôn, chúng đem hắn ném vào trong một chiếc tàu rồi hắn bị đưa đi.
Không lâu sau, hắn bị áp giải đến một căn phòng. Ở trong đó có một chiếc ghế cách điệu từ nhiều loại vật liệu khác nhau trông có vẻ rất quý hiếm, ngoài ra trong căn phòng còn có hai hàng quái tinh anh đứng hai bên vũ trang đầy đủ, có lẽ ngay cả một pháp sư cấp 9 ở đây cũng không thể toàn mạng mà rời đi.
Chiếc ghế từ từ quay lại, ngồi trên đó là một tên quái vật có bốn cánh tay, thân mang giáp trụ vàng óng. Ánh mắt hắn chỉ lướt qua đã khiến Đức lạnh cả sống lưng. Rồi tên quái vật cất tiếng, lúc đầu hắn nói một thứ mà Đức không hiểu được, nhưng chỉ vài giây tên quái vật đã nói bằng một ngôn ngữ khác. Hắn nói bằng tiếng việt, thứ ngôn ngữ mà Đức cũng chẳng nhớ lần cuối có ai đó dùng với hắn là khi nào.
Dù có hơi bất ngờ, nhưng suy nghĩ một hồi Đức cũng không để ý quá nhiều
“Ngươi là vua của lũ quái thai này?”
“Phải, ta là hoàng đế, nhân loại, các ngươi thua rồi”
Đức cười lạnh, hắn lúc này cũng không quá quan tâm, nhân loại vốn đã thua những năm nay hắn cố gắng cũng chỉ vì những người bạn của hắn ở đấy. Nếu không có họ, căn bản Đức có lẽ đã t·ự s·át từ vài năm trước rồi, cuộc chiến này vốn là vô vọng.
Hắn có lẽ chỉ tiếc một điều, hắn tiếc việc những người thân bên cạnh hắn cứ thế c·hết đi vì cái lý tưởng viển vông đó, để rồi đến bây giờ chỉ còn mình hắn. Hắn tự giễu bản thân, đã bao lần hắn muốn t·ự s·át nhưng họ đều cứu hắn để rồi kẻ luôn muốn c·hết lại sống đến cuối cùng.
“ha haha ha…haha”
Đức cảm thấy thật nực cười
“Có gì vui sao, nhân loại”
“Không, ta chỉ cảm thấy thật thảm hại thôi”
Nghe vậy tên quái vật cũng chẳng quan tâm mà cất tiếng
“Ta đã tốn 5 năm để hoàn toàn xâm lược hành tinh của các ngươi, chưa có một hành tinh nào trong vũ trụ này khiến ta tốn thời gian như vậy. Ta có lời khen cho đám khỉ chụi lông các ngươi đấy. Dù công nghệ yếu kém nhưng cái thứ mà các ngươi gọi là ma thuật, nó thực sự làm ta hứng thú, nó là thứ duy nhất có thể ngăn cản ta tiến quân vào hành tinh của ngươi”
“Blah blah blah, nói nhảm gì nhiều vậy, muốn g·iết thì g·iết ta luôn đi”
Tên hoàng đế cau mày
“5 năm trước, kể từ sau đợt tiến công đầu tiên của ta, tuy ta đã thắng thế nhưng thân là hoàng đế ta lại chẳng thể bước một bước lên hành tinh này, có thứ gì đó ngăn ta lại, nó như thể là quy tắc. Để rồi ta lại phải tốn tận 5 năm để có thể diệt sạch lũ khỉ các ngươi, vì ta biết chỉ khi đó ta mới có thể chân chính bước chân lên hành tinh này. Nhân loại, ngươi có hiểu là các ngươi đã tốn của ta bao nhiêu thời gian không?”
“Haha, và? Ngươi muốn ta nói gì? Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của ngươi à”
“Ồ không, ta còn phải cảm ơn các ngươi mới đúng, lũ khỉ các ngươi đem đến cho ta không thiếu thứ hay ho đấy”
Nói rồi cơ thể hắn sáng lên từng đường gân mờ nhạt, tuy khó nhìn nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để Đức nhận ra, lúc này hắn mới cau mày nói
“Mạch ma thuật? Thế quái nào ngươi lại có thứ đó?”
“5 năm xâm lược các ngươi, ta đã học được nhiều thứ. Không chỉ ma thuật mà còn cả văn hoá, công nghệ. Ta hiểu rõ các ngươi hơn cả những gì các ngươi tự hiểu về bản thân.”
Đức lúc này trầm mặt xuống
“Sao vậy, bất ngờ? Ngươi nghĩ ta thực sự sẽ xâm chiếm một hành tinh mà không tìm hiểu được kẻ thù của mình?”
“Ngươi nói với ta những thứ này làm gì?”
“Không gì cả, có lẽ là do ta muốn chia sẻ một chút thành tựu thôi. Sau khi ngươi c·hết, có lẽ ta sẽ mãi mãi không gặp được một nhân loại nào nữa, dù thế nào thì ngươi cũng là cá thể nhân loại cuối cùng của hành tinh này.”
Nghe vậy, Đức có phần c·hết lặng, hắn biết nhân loại đã thua nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn. Hắn không đau khổ, hắn không khóc, dù gì thì hắn cũng đã thấy quá nhiều, trải quá nhiều, hắn giờ không khóc được nữa.
Thấy hắn không nói gì, tên hoàng đế cũng nhanh chán, hắn đưa tay lên trước mặt. Một vòng phép hiện ra
“C·hết được rồi, nhân loại”
Thời gian như chậm lại, đối mặt với c·ái c·hết trước mặt Đức không cảm thấy hắn cần phải chống đỡ hay tránh né, dù gì hắn cũng là nhân loại cuối cùng, mọi người đều c·hết hết vậy một mình hắn ở đây còn để làm gì nữa đâu.
Hắn chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối nhớ về những ngày xưa cũ, khá buồn cười là hắn nhớ rất rõ, thậm chí là nhớ đến từng chi tiết. Đây có lẽ cũng là một loại hồi quang phản chiếu đi, chỉ mới tầm 20 năm trước thôi cuộc đời hắn vẫn bình thường, cho tới khi hắn dính vào ma thuật để rồi những điều tệ hại cứ xảy ra hết điều này đến điều khác.
Hắn có nhiều tiếc nuối, thế nhưng trên đời này không có thuốc hối hận. Hắn vẫn luôn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Nhìn vào ánh sáng đỏ rực đang hướng đến gần, hắn cũng chỉ thì thầm
“Nếu như được làm lại, liệu mình có thể làm tốt hơn không?”
Ánh sáng đỏ bao trùm lấy thân thể hắn, để rồi khi ánh sáng qua đi, nơi đó chỉ còn là cát bụi. Nhân loại đã chính thức tuyệt chủng.